“Bảo Châu! Ở đây!!!”
Vạn Bảo Châu nương theo tiếng gọi, nhìn thấy cô bạn thân nhất của cô, Hoàng Bích Ngọc đang ngồi trong một góc quán, vẫy vẫy tay. Cô nhìn Thiên
Tống, mỉm cười, cả hai cùng bước vào nhà hàng.
“Con nhỏ này, lấy chồng rồi quên bạn bè luôn à ” Hoàng Bích Ngọc xô ghế đứng dậy, lao nhanh về phía Vạn Bảo Châu.
Hai cô gái, một người hoạt bát, một người dịu dàng rất nhanh lôi kéo sự chú ý của mọi người.
Vạn Bảo Châu và Hoàng Bích Ngọc là căp bài trùng có tiếng trong giới thiên
kim tiểu thư. Hai cô chơi với nhau từ hồi lớp lá, sau đó thân nhau tới
giờ. Có lẽ vì đều xuất thân trong gia đình con một nên hai người coi
nhau còn hơn chị em ruột.
“Đồ ngốc. Không nghe nói, vàng bạc bỏ không tiếc, chỉ tiếc bỏ tình bạn cả đời sao cô nương? ”
Hoàng Bích Ngọc búng vào trán Vạn Bảo Châu. “Nói ai ngốc đó? Chán sống rồi hả? Đừng quên tớ sinh trước cậu 3 ngày nhé.”
Người nào đó lập tức la oai oái như heo bị chọc tiết. “Ê nè, tuy cậu ra trước tớ 3 ngày, nhưng tớ lấy chồng trước cậu, tớ trưởng thành hơn cậu, nên
cậu không được ăn hiếp tớ nữa, biết chưa? ”
Vạn Bảo Châu phụng
phịu cúi đầu, nhìn ba ngón tay đang xoa lên trán cô, sau đó lại nhìn
người đàn ông kế bên, cười khì khì lấy lòng.
“Biết, biết, dạ chị, em ăn gan hùm mật gấu mới đi bắt nạt chị. ” Hoàng Bích Ngọc le lưỡi nhìn qua Thiên Tống, gật đầu chào.
“Chào anh!”
Thiên Tống liếc Hoàng Bích Ngọc một cái, sau đó cũng gật đầu chào lại cô. Cô bạn phù dâu này, anh vẫn nhớ mặt.
Trước thái độ đạm mạc của nam chính nhà chúng ta, hai cô gái vẫn rất chi vô
tư cười nói. Đàn ông mà. Đâu phải cứ mồm năm miệng mười, ba hoa tép nhảy thì thật tình đâu?
Vạn Bảo Châu lôi trong giỏ xách ra vài chiếc áo thật đẹp cô đã tỉ mỉ lựa chọn khi cùng Thiên Tống đi du lịch bên Nhật.
“Vợ chồng mình đi hưởng tuần trăng mật ở Nhật, tranh thủ mua cho cậu vài cái áo. Cậu xem vừa ý không?”
Hoàng Bích Ngọc cười tươi như hoa, săm soi từng cái áo kỹ lưỡng, môi mỏng kéo dài cả thước “Cậu đó, đi hưởng tuần trăng mật thì đi đi, còn mắc công
mua quà này nọ lọ chai. Muốn mua sắm thì đợi về nước rồi hai thằng mình
cùng đi thả dàn luôn. Còn tuần trăng mật là khoảng không gian ấm áp của
riêng hai người, đời người chỉ có một lần, tranh thủ mà hưởng thụ thật
tốt. Biết chưa? ”
Khà khà... Hoàng đại tiểu thư như hoa như ngọc, ngàn vạn lần sẽ không ngốc nghếch lãng phí thời gian như ai kia đâu.
Phụ nữ là bằng chứng sống động nhất cho câu “Nói trước bước không qua ”.
Sau này kết hôn, người nào bây giờ rất mạnh miệng lại quên béng mất
những lời mình đã nói, dành trọn cả tuần trăng mật tíu tít đi hết siêu
thị này đến parkson nọ, mua cả đống đồ tặng bạn thân chí cốt, hại ông xã của mình méo mặt than trời trách đất, trách luôn cô gái nào đó mang mác “chị em tốt ” của vợ mình.
Hoàng Bích Ngọc cứ thế oang oang,
cùng Vạn Bảo Châu tán dóc trên trời dưới đất, bàn luận đông tây kim cổ,
không thèm để ý buổi họp mặt hôm nay ngoài mình và cô bạn thân, còn có
một người đàn ông.
Thiên Tống tao nhã nhấp một ngụm cà phê, yên
lặng quan sát cô bạn thân của vợ. Cô bé này cá tính thẳng thắn, cũng như Vạn Bảo Châu, tuy xuất thân từ tầng lớp thượng lưu, nhưng không khinh
người, không kiểu cách làm dáng, còn có một chút.. ngây thơ. Cô không
biết có những chuyện không thể nói vô tư trước người thứ ba, đặc biệt là đàn ông sao?
Nhưng điều đó càng chứng tỏ cô bé trước mặt hồn nhiên, sẽ không gây bất lợi cho Châu Châu.
Hai cô gái ngồi tán dóc hàn huyên cả buổi, hoàn toàn bỏ quên người đàn ông
ngồi bên cạnh. Mà Thiên Tống cũng không lấy thế làm phiền, anh học theo
những người khán giả trung thành, ngồi trầm ngâm uống phần nước của
mình, yên lặng hưởng thụ thời khắc thanh bình.
Anh rất hâm mộ Vạn Bảo Châu. Cô không chỉ có một người cha vô cùng thương yêu mình, còn có một người bạn tốt. Hai cô bé có thể vô tư sẻ chia tâm sự, tưởng như
không ai có thể xen vào thế giới của bọn họ. Loại tình cảm thân thiết,
gắn bó như vậy, anh tự thẹn mình chưa bao giờ nếm trải qua. Hay nói cách khác, trên thương trường làm gì có tình bạn thật sự? Chỉ là một loại
phương thức xã giao. Tình ư? Nói đúng hơn chỉ là tình cộng sinh* mà
thôi.
* Dựa theo thuyết quan hệ
cộng sinh là kiểu quan hệ mà hai loài chung sống thường xuyên với nhau
mang lợi cho nhau. Ví dụ, cuộc sống cộng sinh của kiến và cây: kiến sống dựa vào cây để lấy thức ăn và tìm nơi ở, nhờ có kiến mà cây được bảo
vệ. Trong nhiều trường hợp, sống cộng sinh là cách sống bắt buộc, khi
rời khỏi nhau cả hai đều chết.
Ví dụ, động vật nguyên sinh sống
trong ruột mối có khả năng phân giải cellulose thành đường để nuôi sống
cả hai; vi sinh vật sống trong dạ dày động vật nhai lại có vai trò tương tự. Khuẩn lam sống dưới lớp biểu mô của san hô, hến biển, giun biển…
khi quang hợp, tạo ra nguồn thức ăn bổ sung cho các động vật này. Nấm và vi khuẩn lam cộng sinh với nhau chặt chẽ đến mức tạo nên 1 dạng sống
đặc biệt, đó là địa y.
“Nói nãy giở mà quên gọi món. ” Hoàng Bích Ngọc cười khì khì, hết nhìn Vạn Bảo Châu tới nhìn Thiên Tống, “Hai người ăn gì?”
Phốc... Vạn Bảo Châu suýt phun toàn bộ hồng trà xí muội ra. Cậu ấy cứ làm như đây là quán ăn của cậu ấy vậy.
Thiên Tống treo gương mặt tảng băng không cảm xúc lâu năm, tất nhiên trấn
định hơn Vạn Bảo Châu. Anh che miệng lại, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Ngoại trừ anh ra ai biết anh cười?
Nhưng chỉ trong tích tắc, anh lấy lại nghiêm nghị, “Tuỳ hai người. ”
Hoàng Bích Ngọc nhìn Thiên Tống, trong lòng lặng yên rung động. Cô là thiên
kim cành vàng lá ngọc, đàn ông quyến rũ cỡ nào cô chưa từng thấy qua!
Nhưng người đàn ông trước mặt này, đôi mắt sâu hun hút, sóng mũi cao thẳng
tắp đó, gương mặt tuy thâm trầm nhưng không giả tạo, trước sự lố bịch
của cô không xu nịnh như những người con trai khác, cũng không tỏ vẻ
chán ghét, khinh thường, cả người anh toát lên khí chất khiến người ta
tin tưởng, có cảm giác ấm áp như của người anh trai đối với em gái...
Đúng, là cảm giác này... anh trai với em gái... Cô là con một, trước giờ chưa cảm nhận tình cảm anh trai em gái thiêng liêng, không có cách nào cưỡng lại cảm giác đó.
Đúng, đúng như vậy.
“Này.. này... ” Vạn Bảo Châu lay tay Hoàng Bích Ngọc.
Hoàng Bích Ngọc hoàn hồn, nhìn bạn tốt lại nhìn qua.... khụ... nhập tâm...
nhập tâm... chồng của bạn... là chồng của bạn, có chút xấu hổ, phụng
phịu nói: “Xin lỗi, tớ mất tập trung quá ”
Vạn Bảo Châu cười “Cậu đó, mơ mộng thả hồn lên đọt tre. Sau này có chồng con thì biết làm thế nào? ”
Hoàng Bích Ngọc chỉ cười.
Sau đó cô xốc lại phong độ, quay đầu nhìn đôi vợ chồng son, ách... tính ra
là vợ chồng hai tháng đi, “Vậy để minh kêu cho. Quán này tớ tương đối
rành. ”
Chuyện. Quán quen của cô mà. Một năm không trên 183 lần đi ăn thì cũng phân nửa số đó.
Hai cô gái đang chụm đầu vào menu, thảo luận xem nên ăn món gì, thì điện thoại Thiên Tống reng lên,
“Xin lỗi, anh ra ngoài nghe điện thoại ”
Hoàng Bích Ngọc trầm tư ngắm thân hình cao lớn đứng một góc nghe điện thoại,
một lúc sau cô quay lại, nhìn chằm chằm Vạn Bảo Châu rồi đột nhiên nói:
“Lạ thật, sao bỗng nhiên tớ lại linh cảm như cậu sắp gặp phải điều bất hạnh.”
Vạn Bảo Châu cười:
“ Đồ quỷ à, lại bày đặt làm thầy bói nữa cơ đấy. Sao cậu không linh cảm tớ sắp trúng số?”
Hoàng Bích Ngọc cười ha hả, “Cậu mà còn cần trúng số sao? ”
Vạn Bảo Châu cũng cười. Ừ nhỉ. Có người chồng ưu tú như thế, còn hơn gấp mấy lần trúng số.
Đột nhiên, Hoàng Bích Ngọc nắm tay Vạn Bảo Châu, dùng vẻ mặt trịnh trọng
nhất nói với cô bạn thân, “Nói thật, cậu ngàn vạn lần đừng trúng số. Nếu không, chồng cậu sẽ càng áp lực.”
Vạn Bảo Châu ngưng mắt nhìn
thẳng Hoàng Bích Ngọc, nghiêm túc, “Tớ biết mà. Cậu yên tâm đi, tớ sẽ
tận lực bảo vệ anh ấy, không ai có thể tổn thương anh ấy, kể cả tớ”
Hoàng Bích Ngọc yên lặng dằm nát ly chè khúc bạch của mình. Bạn chí cốt của
cô đã trưởng thành rồi. Cô ấy có mục tiêu, có lý tưởng. Còn Hoàng Bích
Ngọc cô...
Khi Thiên Tống quay lại, trên gương mặt sáng sủa đẹp
trai thoáng hiện lên nét mệt mỏi, Vạn Bảo Châu không khỏi lo lắng, “Có
chuyện gì vậy anh?”
Thiên Tống trở về vẻ mặt lạnh tanh vạn năm
không thay đổi, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên đưa về phía Vạn Bảo Châu
đang ngồi, anh chậm rãi giải thích: “Mới vừa nhận điện thoại, công ty có chuyện gấp, yêu cầu anh phải về xử lý ngay.”
Anh xoa xoa đầu cô
vợ nhỏ, “Anh có công việc đi trước. Hai em cứ trò chuyện. Anh đã yêu cầu nhân viên quán gửi hóa đơn vào tài khoản của anh. Hai em ăn thêm gì cứ
kêu”
Anh nhìn Hoàng Bích Ngọc, “Nhờ em chăm sóc Châu Châu hộ anh. ”
Nhìn bóng Thiên Tống rời đi, Hoàng Bích Ngọc cảm giác nơi nào đó bị kiến cắn một cái, nhưng rất nhanh khôi phục lại. Hừ, anh trai mà thôi. Sau này
cô nhất định kiếm một người đàn ông lớn tuổi hơn cô, vừa làm chồng vừa
làm anh trai...
Khụ... Khụ....
“Chồng cậu vẫn luôn bận
rộn thế à? ” Hoàng Bích Ngọc quay qua cô bạn thân, cô chỉnh lại tư thế
ngồi, phong cách tiểu thư đài các chuẩn mực, giọng điệu trầm ổn, đâu còn vẻ loi choi lóc chóc khi nãy.
Vạn Bảo Châu nhìn cô bạn thân “Khi nãy... Cậu cố ý?”
“Ừ.”
“Ừ là sao?”
“Tớ cố ý thử xem anh ta có xứng với người chị em tốt của tớ không.”
Vạn Bảo Châu mệt mỏi thở dài. Biết ngay mà. Mang theo vầng hào quang chói
lọi Vạn tiểu thư này, người nào đến bên cô cũng đều bị nghi ngờ có ý đồ bất lương.
“Thử cũng đã thử xong. Cậu thấy thế nào? ” Vạn Bảo Châu híp mắt.
Hoàng Bích Ngọc nghĩ nghĩ, rất nghiêm túc trả lời: “Cũng được. Nhìn đàn ông,
phong độ. Không giả tạo, không khinh người. Loại đàn ông như thế chắc
chắn không đào mỏ nhà cậu ”
Cô chỉ có thể nói được như thế. Còn
sau này.... tuỳ thuộc vào tâm cơ của người đàn ông này sâu bao nhiêu,
trình độ ẩn nhẫn cao cỡ nào.
“Cậu...” Vạn Bảo Châu quay đầu sang bên phải, thở phì phò. Đây là khen kiểu gì? Nói ngược thì có.
“Thôi. Đừng ở đó giận dỗi nữa. Tớ cũng không có ý chê trách gì chồng cậu. Mau
ăn thôi. Nãy giờ nói nhiều tiêu hao năng lượng, tớ đói rã ruột rồi. ”
Hoàng Bích Ngọc nhìn một bàn thức ăn, nuốt nước bọt ừng ực, choàng tới
vỗ vỗ vai Vạn Bảo Châu.
Mỹ thực trước mặt, ai bỏ qua chính là con ngốc, dù sao hai người cũng thân nhau lâu như vậy, thời đi học còn cậu
giúp tôi điểm danh, tôi giúp cậu trốn học, làm gì có chuyện giận hờn
lâu?
Hai cô gái ăn ăn uống uống, nói chuyện phiếm không ngừng, không để ý bàn đối diện có cặp mắt nhìn chòng chọc vào bọn họ.
“Ai vậy anh? ” Băng Tuyền duyên dáng gắp một muỗng trứng cá Caviar đầy vào chén của Lương Nhược Tuấn, ngọt ngào hỏi.
Lương Nhược Tuấn vẫn chăm chú vào biểu tình hồn nhiên của Vạn Bảo Châu, không thèm ăn, cũng không để ý đến Băng Tuyền đang nói chuyện với mình.
Băng Tuyền nhìn theo ánh mắt Lương Nhược Tuấn, hàng chân mày cô nhíu lại đầy chán ghét, đáy mắt hằn lên thù địch sâu đậm. Cái con bánh bèo này, cái
gì cũng tốt hơn cô ta, bây giờ con rùa vàng cô ta khó khăn lắm mới câu
được cũng muốn cướp. Nằm mơ sao?
“No quá... ” Hoàng Bích Ngọc ưỡn cái bụng tròn vo, bắt chước điệu bộ con mèo lười, co tròn trên ghế rên hừ hừ.
Vạn Bảo Châu liếc xéo cô bạn thân thiết “Cũng tại cậu. Đã bảo gọi vừa đủ ăn thôi, bây giờ thì hay rồi, hại tớ ăn quá trời, nhỡ tớ phát tướng thì
sao? ” huhu... Chồng à, anh ngàn vạn lần đừng chê em nhé. Vợ anh chỉ là
bị dụ dỗ mà thôi.
“Vâng vâng sai lầm vẫn là em ạ. ” Hoàng Bích
Ngọc che miệng, tủm tỉm “ Vậy ai mới vừa rồi ăn một hơi hết mười hai
chiếc gỏi cuốn tôm thịt, hai cái đùi gà rán, một dĩa khoai tây chiên,
hai combo sushi Ikura, một phần cơm chiên hải sản lá sen, còn có...”
Vạn Bảo Châu hét lên một tiếng, vội vã lao đầu lên ngăn chận cái miệng của người nào đó. “Không cho nói... Không cho nói... ”
“Oa oa oa —— ” Hoàng Bích Ngọc than thầm đồ bạn bè vô lương tâm, cô căng cổ họng kêu to, “ Nè nè mạng tớ đắt giá lắm. Mưu sát tớ cậu có đền nổi
không? Bớ người ta có người muốn giết chị em tổt —— A ”
“Khụ... khụ... Xin lỗi hai cô, tôi có thể ngồi chung bàn được không? ”
Hoàng Bích Ngọc cùng Vạn Bảo Châu đang ầm ĩ đùa giỡn đồng loạt ngước mắt lên. “Anh trai Lương ” từ lúc nào đã sừng sững trước mặt bọn họ.
Lương Nhược Tuấn có ngoại hình vô cùng xuất sắc, vóc dáng cao ngất bệ vệ như
một chiến thần la mã cổ đại. Khuôn mặt anh không góc cạnh đầy vẻ nam
tính như Thiên Tống, ở anh mang nét đẹp hoà nhã thân thiện, sóng mũi cao ngất ngạo nghễ, đôi mắt sâu, dài hẹp đa tình có sức quyến rũ bất cứ cô
gái nào.
Người đàn ông lúc này đây dùng tư thái nho nhã, gương
mặt sáng bừng nở nụ cười nụ cười dịu dàng, đường hoàng lễ phép trưng cầu ý kiến mỹ nhân.
Hoàng Bích Ngọc săm soi người đàn ông trước mặt từ đầu đến chân từ chân lên đầu khoảng vài chục lượt, mà Lương Nhược
Tuấn cũng gật đầu, không nói một lời, chỉ dùng sóng mắt đa tình nhấn
chìm cô.
Đối với loại ánh mắt sến chảy nước này, Hoàng Bích Ngọc
đã chai lỳ lắm rồi, con ngươi đen của cô lạnh lùng lướt qua, quay đầu im lặng nhìn Vạn Bảo Châu, ngầm hỏi : Ai vậy?
Chợt điện thoại cô báo hiệu tin nhắn, Hoàng Bích Ngọc nhìn vào màn hình “Anh trai của Băng Tuyền.”
Hoàng Bích Ngọc trong lòng thầm gào rú, cô hưng phấn không thôi. Oaa ... Đây
là “bề ngoài anh trai, bên trong là anh gì ai biết ” của tiện nữ, cũng
chính là tra nam, rau bẩn bẩn bẩn vô cùng vô tận trong truyền thuyết đây sao? Khó có dịp gặp được mấy người “bề ngoài lành lặn nhưng bên trong
nát còn hơn áo Lưu Bình lúc sa cơ* ” nha...
* Tích Lưu Bình - Dương Lễ
https://vi.wikipedia.org/wiki/L%C6%B0u_ ... L%E1%BB%85
Trên đời này đồ nát xi mạ cỡ nào cũng có... hic ... bởi vậy mua hàng mà không thẩm định kỹ, lầm chết à.
Vạn Bảo Châu uống một hơi hết nước lọc trong ly, đây là thói quen của cô
sau khi ăn, hời hợt nói: “Anh cứ tự nhiên. Tụi tôi cũng sắp đi rồi”
Lương Nhược Tuấn thấy mình bị xa lánh, tự tôn đàn ông bị đả kích nghiêm trọng nhưng anh vẫn bày ra biểu hiện nho nhã. “Vạn tiểu thư, chuyện em gái
tôi vô cớ hành hung cô hôm trước tôi đã biết. Tôi thay mặt nó xin lỗi
cô, mong cô đại nhân đừng chấp nhặt tiểu nhân”
Hoàng Bích Ngọc hừ mũi khinh thường, “Người nhỏ? Gần 30 tới nơi, sắp làm minh tinh hết
thời tới nơi mà còn bảo là nhỏ? Vậy có nên đợi đến cô ta chết già luôn
rồi mới kêu cô ta một tiếng người lớn không?!”
Vạn Bảo Châu mím môi cười, Hoàng đại tiểu thư.... danh bất hư truyền! Chửi nghe rất sướng tai!
Lương Nhược Tuấn cuối cùng không nhịn được. “Hoàng tiểu thư xin nói năng khách sáo một chút. Cô dù sao cũng là... ”
Anh ta định nói “Cô dù sao cũng là thiên kim Hoàng Thị, được dạy dỗ đàng
hoàng, mở miệng ngậm miệng nói lời xóc xỉa, chẳng ra thể thống gì, thật
mất mặt cha cô, Hoàng Kiếm Bình ” nhưng lại nghĩ, người ta dù gì cũng
là hàng thật giá thật chứ không phải cái kiểu đồ dỏm như em gái hờ nhà
mình! Nói những câu đó ra người mất mặt chính là anh ta và cha anh ta.
Hoàng Bích Ngọc dĩ nhiên hiểu anh ta định nói gì, cô không phải tay vừa, đốp
chát lại liền “Cảm ơn anh có lòng xen vào việc riêng của gia đình tôi.
Anh có giỏi thì đi dạy lại thiên kim tiểu thư nhà anh đấy. Ở đâu có cái
thứ đàn bà con gái, bòn rút tiền tài lợi dụng thế lực nhà bạn trai phát
triển cơ nghiệp nhà mình, người yêu thất thế thì dám không nói tiếng nào lẩn nhanh như chạch, sau đó thấy người ta trở mình vinh quang lại tiếc
rẻ, không quản người ta đã có vợ liền muốn đoạt lại,
dùng thủ đoạn dụ dỗ chồng người ta không được thì lại quay qua hại vợ người ta. ”
Hoàng Bích Ngọc dùng giọng điệu khinh bỉ nhấn mạnh từng chữ:
“So với tôi, cái thứ con gái có phong phạm thiên kim đó được dạy dỗ tốt hơn ”
Xí. Ai có cái quy định, thiên kim tiểu thư thì không được tức giận, khi tức giận cũng không được phép xả stress? Kìm nén cho cố vô ăn mòn lục phũ
ngũ tạng, sau đó bị trầm cảm à? Làm cái gì đều phải để ý, phát giận cũng phải nhịn, thời điểm gì cũng không có thể luống cuống, không thể tổn
hại hình tượng. Cho xin. Anh đã cố tình gây sự, đừng trách bà cô đây
hiển lộ thần oai.
Lương Nhược Tuấn chỉ vào Hoàng Bích Ngọc, ngón tay phát run: “Cô... cô!”
Hoàng Bích Ngọc nghênh nghênh* anh ta: Sao nào? Bà cô đây chửi cả nhà anh đấy. Anh dám làm gì tôi?
* Động từ “ nghênh” diễn tả hành động đưa (đầu hay bộ phận của đầu) cao
lên và hướng về phía cần chú ý với vẻ mặt tỏ ý thách thức.
CMN, bà cô đây thấy chửi như vậy còn nhẹ đó. Cả đời Hoàng Bích Ngọc tôi chưa từng gặp qua loại nào có thể đê tiện hơn Lương gia. Thối từ trong ra
ngoài, nát từ trên xuống dưới.
“Bích Ngọc! ” Vạn Bảo Châu lay
cánh tay cô, lắc đầu. Anh ta tuy không phải hạng tốt lành gì, nhưng
những lời anh ta nói không phải không có lý. Bích Ngọc mất hình tượng vì loại người này, không đáng!
Lúc này người phục vụ đã đem thức ăn lên, Hoàng Bích Ngọc đầu tiên chớp con mắt bên phải, tiếp theo chớp con mắt bên phải, cuối cùng cả hai mắt đều chớp, biểu tình quái dị săm soi
Vạn Bảo Châu.
Rõ ràng hai người bọn họ ăn xong rồi mà? Chằng phải tính đứng dậy đi về luôn sao? Không lẽ...
Vạn Bảo Châu nhã nhặn chỉ tay vào dĩa gà vàng ruộm trên bàn, lại nhìn Lương Nhược Tuấn mỉm cười ngọt ngào “Chúng tôi không có nhiều tiền, mấy món
thức ăn nhanh này lúc còn đi học tôi rất thích, cũng không đáng bao
nhiêu, Lương tiên sinh ăn thử xem có vừa miệng không?”
Lương Nhược Tuấn, Hoàng Bích Ngọc, mọi người chung quanh “.....”
Hai tiểu thư cành vàng lá ngọc của tập đoàn Vạn Thị và Hoàng Thị hợp lại
chỉ có thể đãi người ta gà rán?! Nếu hai cô không có nhiều tiền tương
đương với việc bánh đúc có xương, nước tương có vị nước mắm, xài sữa tắm chiết xuất từ ớt Naga Viper*.
*: ớt Naga Viper được các chuyên gia hàng đầu tại Đại học Warwick đã thử
nghiệm, đo lường và công nhận ớt Naga Viper cay vô địch thế giới, cay
đến “làm tróc cả sơn” http://khoahoc.tv/giong-ot-cay-nhat-the-gioi-30559
Vạn Bảo Châu nắm tay Hoàng Bích Ngọc đứng dậy, trước khi rời khỏi bàn, cô nhìn
Lương Nhược Tuấn, làm như vô ý chậm rãi từ tốn từng chữ từng chữ “ Theo
nghiên cứu, những nhà hàng dù sang trọng cách mấy cũng dùng dầu ăn chiên đi chiên lại. Một món ăn dùng dầu mới hoàn toàn hoặc dùng dầu chiên đi
chiên lại cũng giống như đàn ông vậy, tuy thực phẩm sau khi làm ra bề
ngoài thoạt nhìn như nhau, ăn vào mùi vị giống nhau nhưng các nhà khoa
học đã chứng minh, nếu dùng thức ăn chiên từ dầu ăn tái sử dụng nhiều
lần, sẽ tổn hại não và gây ung thư” Đó chính là lý do chúng tôi bài xích anh dù anh chưa từng gây hại cho chúng tôi, anh bạn trẻ ạ.
“Ha ha ha ha... Khụ khụ... Phốc... Ha ha... ” Hoàng Bích Ngọc ngồi phịch lại xuống ghế, ôm bụng cười đến đau sốc hông.
Ha ha… Tra nam... Ngựa đực... Rau bẩn ( Mấy cái này là cô nói)... Dầu chiên đi chiên lại ( của tiểu thư Vạn thị)... Ha ha...
Ha ha… Đủ thâm...
Sắc mặt Lương Nhược Tuấn nhất thời trở nên rất khó coi.
Vạn Bảo Châu lôi bạn thân xềnh xệch ra khỏi quán, vừa đi vừa nói: “ Còn
không nhanh về. Ở đó cho người ta sai đàn em đến xử à” Chửi người là một chuyện, còn sợ người ta trả thù hay không lại là một chuyện khác.
Vạn Bảo Châu kéo Hoàng Bích Ngọc cười như điên ra khỏi quán, Hoàng Bích
Ngọc vừa đi vừa cười, vài lần thiếu chút nữa té lăn một đống xuống nền
gạch.
“Đi, chúng ta đi shopping. Lần này tớ bao.” Vạn Bảo Châu lôi ra một cọc tiền, phe phẩy.
Hoàng Bích Ngọc há miệng to có thể nhốt vài tập đoàn ruồi, muỗi kiến và gián, “Cái đống này... ở đâu lòi ra vậy?”
Vạn Bảo Châu bật cười, kéo Hoàng Bích Ngọc tới thang máy, “Cậu vẫn hay chê
tớ ngốc, xem ra cậu còn ngốc hơn! Tiền này dùng để thanh toán bữa ăn
khi nãy chứ đâu. Hôm nay có người mời cơm, tụi mình chỉ việc ăn xong rồi đi shopping giải trí!!! ”
Hoàng Bích Ngọc vẫn chưa hiểu “Tiền này là của chồng cậu?!”
Vạn Bảo Châu cười tươi như thiên sứ... giả danh, “Cậu nghĩ xem!!! ”
Ánh mắt Hoàng Bích Ngọc đột nhiên sáng lên, “Là anh ta!”
Vạn Bảo Châu nhìn thang máy, nói: “Không anh ta thì là ai? Tớ không rảnh hơi đi xỏ lá chồng mình!”
Hoàng Bích Ngọc chớp chớp vài giọt nước mắt cá sấu khóc thương cho số phận
tra nam “ dầu chiên đi chiên lại ”. Mất vài triệu đồng tiền trả cho hai
cái đùi gà rán. Gà này làm bằng vàng nha. hihihi.
Đáng đời. Ai
biểu sở khanh như vậy, đến em gái nuôi mấy chục năm cũng “xơi”, cầm thú
không ai bằng. Lại còn ngựa đực quen thói, phóng điện khắp nơi. Không
biết trời cao đất dày dám phóng bừa phóng bãi phóng hại trời xanh phóng
nhanh vượt ẩu làm ô nhiễm hai cô nàng như hoa như ngọc thuần khiết trắng trong như sông như suối như muối trên ngàn*.
*: ngàn ở đây có nghĩa là rừng.
Ví dụ: Vượt suối băng ngàn, Đốn tre đẵn gỗ trên ngàn...
Cụm từ “ như muối trên ngàn ” chỉ những món ăn ngon vị muối của các dân tộc thiểu số, ở đây là Kon Tum
Ỷ có vài đồng tiền dơ bẩn thì muốn làm gì thì làm sao…… Vậy cho anh ta
tốn chút ít đi, cho biết thế nào là “thà đắc tội với tiểu nhân, đừng đắc tội với nữ nhân!”
“Đừng làm trò nữa! Đi mau không khéo anh ta
biết mình bị chơi đuổi theo thì chết hết cả đám! ” Vạn Bảo Châu ổn định
Hoàng Bích Ngọc đang cười nghiêng cười ngả, móc trong giỏ xách ra khăn
giấy đưa lên trước mặt người nào lúc này nước mắt nước mũi chảy tèm lem.
Hoàng Bích Ngọc nhận lấy khăn giấy, đang chỉnh đốn lại dung nhan, chợt, “Đứng lại đó cho tôi! ”
Vạn Bảo Châu cùng Hoàng Bích Ngọc quay người lại, nhìn thấy gương mặt tuấn tú Lương Nhược Tuấn từ đằng phi tới.
Hai cô gái cứng đờ, “Chết cha con la! Anh ta đuổi tới! Chạy mau!“”
Hoàng Bích Ngọc liếc xéo Vạn Bảo Châu, “ Cậu đúng là cái miệng ăn mắm ăn muối, tốt thì không linh, xấu lại linh! ”
Vạn Bảo Châu ôm đầu rên rỉ:, “ Tớ cũng đâu có biết cô hồn năm nay nghe lời quá vậy!!! Kêu tới là tới hà!”
Hoàng Bích Ngọc lèm bèm như bà già “Tháng này là tháng của ổng, hỏi sao không kêu cái tới liền!*”
* Khi tác giả viết chương này là tháng 7 âm lịch.
Theo quan niệm dân gian, tháng 7 âm lịch là “tháng cô hồn” .
Theo quan niệm của người Việt, con người bao gồm hai phần là phần hồn và
phần xác. Khi chết đi, phần hồn vẫn còn tồn tại, người nào khi sống ăn ở hiền lương, tích đức thì được đầu thai thành kiếp khác, ngược lại người nào tạo nên nhiều nghiệt (làm việc ác) thì bị đày xuống địa ngục làm
quỷ đói và chịu nhiều hình thức tra tấn dã man.
Dân gian truyền
tụng, từ mùng 2.7, Diêm Vương cho mở Quỷ Môn Quan để ma quỷ tự do đi
theo bốn hướng, thường là trở về tìm gặp bạn bè, gia đình mong được giúp đỡ để sớm siêu thoát. Đến sau 12 giờ đêm ngày 14.7 thì các ma quỷ phải
quay trở về địa ngục.
Ngày rằm tháng 7 âm lịch, người Việt thường cúng cô hồn, mục đích xá tội vong nhân, cũng để chúng không quấy phá.
Vạn Bảo Châu quýnh quíu cả lên, miệng méo xệch, hết nhìn thang máy lại nhìn Lương Nhược Tuấn sắp đuổi tới nơi, hai mắt đỏ hoe, vội vã ấn thang máy, giọng nói cũng run lẩy bẩy, “Mở cửa! Mở cửa nhanh lên!”
Hoàng
Bích Ngọc cũng không khá hơn bao nhiêu, cô nàng tuy mồm miệng mạnh mẽ
chẳng thua ai nhưng dù sao cũng là con gái, thấy Lương Nhược Tuấn điệu
bộ hùng hổ như muốn đem bọn họ ra ăn tươi nuốt sống, nhai xương rau ráu
thì hồn vía đã sớm bay lên mây, hai chân cô run lẩy bẩy, chắp tay run
run nguyện cầu “Làm ơn đi, ai đến cứu tôi, tôi sẽ lấy người đó!!! ”