Mười giờ sáng là giờ đẹp nhất để tổ chức hôn lễ. Trong nhà thờ, khách khứa
đã đến đầy đủ. Người nhà gia đình hai bên cũng đã chào hỏi nhau, cùng
nhau đón khách. Đám cưới linh đình đủ làm nở mặt nở mày hai gia đình có
máu mật lớn nhất thành phố. Mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thoả, chỉ có chú
rể tới giờ vẫn chưa thấy đâu.
Đã nửa tiếng đồng hồ nửa trôi qua,
chú rể vẫn chẳng chưa xuất hiện. Quan khách bắt đầu xì xào bàn tán, còn
gia đình hai bên đã gấp đến nhảy cà tưng lên rồi.
Ông thông gia
bên nhà gái không giữ nổi kiên nhẫn kéo cha chồng cô dâu vào hậu trường
“Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao thằng bé vẫn chưa đến? Gia đình nhà ông rắp tâm muốn làm bẽ mặt nhà gái chúng tôi phải không?”
“Thực xin lỗi đã đẩy gia đình ông vào thế khó xử. Có lẽ hôn lễ hôm nay phải huỷ
bỏ thôi.” Ông Thiên, cha ruột chú rể bối rối cúi đầu.
“Không cần hủy bỏ, con sẽ đợi anh ấy.” Cô dâu Vạn Bảo Châu từ đâu xuất hiện, nhìn
thẳng cha mẹ hai bên. hai tay đan vào nhau, trống ngực đập thình thịch.
“Nếu như Thiên Tống nó.... đến cuối cùng cũng không xuất hiện…” Bà Thiên do
dự mở miệng. Ông thật không nỡ nhìn gương mật thất vọng của cô lúc này,
nhưng có những sự thực cần đối diện.
“Con sẽ đợi anh ấy.” Cô kiên định giữ vững lập trường của mình.
Thật ra mọi người không hiểu, cô chỉ muốn đợi anh, không có nghĩa là hy vọng đợi được anh, chỉ đơn thuần là “đợi ”mà thôi, cô kiên quyết trung thành với tình cảm của mình, yêu không cần hồi đáp.
“Nhưng... ” Ông Thiên do dự đang định khuyên cô vào câu thì bên ngoài âm thanh rần rần vang lên cắt đứt dự định của ông.
“Woa... Thật đẹp nha. Mọi người lại xem nè”
Mọi ngưởi túa ra xem. Trên trời là 14 khinh khí cầu xanh xanh đỏ đỏ vô cùng bắt mắt xếp hàng ngay ngắn bên nhau. Trên mỗi khinh khí cầu là một chữ
thật to. Hàng chữ được xếp lại thành “Will you marry me” ( Lấy anh nhé).
Mọi người nhìn sang. Cô dâu Vạn Bảo Châu rơm rớm nước mắt vì xúc động “Đồng ý. Em đương nhiên đồng ý ”
14 khinh khí cầu từ từ đáp xuống mặt đất. Thiên Tống bước ra từ khinh khí
cầu thứ 14, trên tay anh là một bó hoa Đinh Hương 4 lá, từng bước chân
vững vàng tiến về cô dâu.
“Woa... Bước ra từ khinh khí cầu cuối
cùng, e trong heart- Em là người cuối cùng trong trái tim tôi. Bảo Châu
à, bạn thật hạnh phúc đó nha” Các phù dâu không ngừng trêu chọc làm
thiên kim tiều thư họ Vạn mặt đỏ cả luôn.
“Còn là hoa Đinh Hương 4 lá, em chỉ thuộc về tôi luôn mới ghê ”
“Chú rể bá đạo quá... Chưa gì đã muốn cột cô dâu bên mình rồi. Hihi. Có
chồng yêu thương như vậy, cậu là sướng nhất rồi nhé, Bảo Châu”
“ Mọi người đừng chọc vợ tôi nữa, mặt của cô ấy đỏ lên hết cả rồi .” Giọng nói khí thế không cho người khác phản bác vang lên.
Quả nhiên tiếng trêu chọc im bặt, mọi người ngoan ngoãn đứng sang một bên nhìn cô dâu bằng cặp mắt ghen tị.
Sao cô ta lại may mắn như vậy chứ, sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ
tới lớn được cưng chiều, nay lại còn được gả cho một người đàn ông tốt
như vậy, dù anh ta gia thế có sa sút nhưng vực dậy mấy hồi, lại cao ráo
đẹp trai, còn lãng mạn nữa.
Thiên Tống đặt hoa vào tay Bảo Châu “Bạn em nói đúng rồi đó. Ý nghĩa của hoa này chính là em chỉ thuộc về tôi ”
Câu nói ấy càng làm mặt Vạn Bảo Châu đỏ ửng, các phù dâu lại nổi lên tràng cười khúc khích.
Thiên Tống xoay qua mọi người “Xin lỗi để các vị chờ lâu. tôi cố ý sắp xếp sự bất ngờ cho vợ sắp cưới, đến cha mẹ tôi cũng không biết.”
Woaa... Mọi người lại nhìn về phía cô dâu hâm mộ.
Thiên Tống nắm tay Vạn Bảo Châu, nhìn về phía ba mẹ hai bên “Ba, mẹ, con xin lỗi. Đã để các vị lo lắng”
“Không sao... Đã đến giờ cử hành nghi thức. Chúng ta vào lễ đường thôi.” Ông
Thiên thở một hơi dài trong lòng. Không bỏ trốn trước khi hôn lễ cử hành là tốt rồi.
Chú rể gật đầu “Dạ” một tiếng, nắm tay cô dâu bước
vào lễ đường. Chỉ là, không ai thấy, ánh mắt anh trong lúc bước chân đi
đã không còn màu sáng.