Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 82




“Muốn chết? Không dễ dàng như vậy.” Đỗ Ngự Đình cười lạnh, cao cao tại thượng nhìn Uông Tuyết Thảo đang phát tác cơn nghiện trên mặt đất, “Cô phải chịu sự đau khổ giống như là địa ngục, không thể chết cũng không thể ngủ, chỉ có thể từ từ chịu đựng, chờ đợi, chịu đựng.”

Nếu như không có thuốc giải, cơn nghiện của cô ta cũng chỉ có thể duy trì bằng ma túy. Hơn nữa về sau, cô ta phải hít lượng ma túy càng ngày càng nhiều mới có thể ức chế cơn nghiện.

Cơn nghiện phát tác, hút ma túy, gia tăng liều lượng, một vòng tuần hoàn ác tính như vậy, đến cuối cùng cũng chỉ có một đường --- Chết.

Hơn nữa sẽ chết rất khó coi rất thống khổ.

“Cho tôi một ít có được không?” Giống như có hàng vạn con kiến đang cắn vào trái tim củ mình, đang hút máu của mình, cái loại xâm nhập đó đau đến tận xương tủy, làm cho Uông Tuyết Thảo luôn luôn kiêu ngạo trở nên nịnh nọt lấy lòng, “ Ngự Đình, cầu xin anh...... Cầu xin anh cho tôi một ít...... vì chúng ta cùng nhau lớn lên, cho tôi.....”

Ánh mắt của cô ta rơi vào đống bột trên mặt đất, những thứ bột kia bị Đỗ Ngự Đình dùng chân đạp qua, đã biến thành đen, nhưng mà Uông Tuyết Thảo lại giống như bắt được một cái cây cứu mạng ở trong biển rộng mênh mông, liều mạng bò tới đống bột kia.

Đỗ Ngự Đình lạnh lùng nhìn, “Nếu như cô không đối xử với Noãn Noãn như vậy, thì hôm nay đâu có rơi vào tình cảnh này.”

Anh không có phép bất kỳ ai làm tổn thương Noãn Noãn, cho dù là bà nội cũng không thể.

Tóc của Uông Tuyết Thảo rối tung, bò đến bên cạnh đống bột trắng, không để ý tới bột ở dưới đất đã rất dơ, hai tay cẩn thận gom đống bột lại thành một chỗ, lấy tay nắm lấy đưa vào trong miệng. Lúc bột tiếp xúc với đầu lưỡi, hơi thở vốn dĩ dồn dập của cô ta dần dần bình phục lại, cô ta mạnh mẽ nuốt nước miếng, lè lưỡi trực tiếp liếm bột trên mặt đất.

Những thứ bột kia, giống như là món ăn ngon nhất trên thế giới. Sàn nhà bị liếm tới thấm ướt, Uông Tuyết Thảo giống như trút được gánh nặng bình thản ngồi trên mặt đất, từ từ khôi phục lại bình thường.

Ầm------

Trong đầu bỗng nhiên trống rỗng, cô vừa mới làm động tác gì vậy, nói ra những lời kia, lại hèn mọn như vậy.

“Tôi.....” Trong lòng của cô run rẩy, anh nhất định là sẽ xem thường cô.

Cô biết, cô xong rồi, đời này cô không còn bất kỳ lý do nào có thể vào Đỗ gia, trở thành thiếu phu nhân của Đỗ gia.

“Bảo trọng, kịch hay vẫn còn ở phía sau.” Đỗ Ngự Đình giương mắt, giống như không có chuyện gì nhìn cô ta một cái, xoay người đi ra ngoài.

“Đỗ Ngự Đình-----”

Uông Tuyết Thảo điên cuồng hét lên, nhưng mà cũng không làm cho anh quay đầu một cái.

“Từ khi chúng ta thả tin, cổ phiếu của công ty đang rớt xuống, không bao lâu nữa sẽ rớt xuống mức thấp nhất.” Thượng Quan Dật Tường báo cáo tin vừa mới nhận được, lần này mục đích của anh trở về là giúp Đỗ Ngự Đình điều chỉnh công ty, “Cổ phiếu của chúng ta đang bán cũng bán rất thuận lợi.”

“Toàn bộ tiền bạc trong công ty đã được rút ra không còn dư lại bao nhiêu, các điều khoản đều đã OK, không còn vấn đề gì nữa.” Mộ Ngưng Tử làm dấu tay OK, “Đừng quên chuyện cậu đã đồng ý với tớ.” Cô đã nói xong điều kiện với Đỗ Ngự Đình, chờ công ty gây dựng lại xong, cô có thể được điều về, không cần đi quản cái hạng mục xây dựng ở nơi hoang vu nữa.

“Còn có một việc.....” An Dật Cảnh đang trầm mặc bỗng nhiên bước tới, không nói gì, mà đưa tài liệu ở trong tay, “Tự cậu xem đi!”

Đỗ Ngự Đình mở ra, sau khi nhìn nội dung trong tài liệu, rồi bỗng nhiên đóng lại, vẻ mặt đen đến lợi hại.

Lục Tử Viễn cư nhiên điều tra nguyên nhân tai nạn xe cộ của vợ chồng Lăng gia, xem ra Lục Tử Viễn đã tính toán cắn chết anh không buông.

“Nghĩ cách loại bỏ Lục Tử Viễn.” Sắc mặt của Đỗ Ngự Đình u ám nắm chặt tài liệu trong tay, trong mắt nổi lên sát khí.

“Nhưng mà sẽ rất khó giải thích với Lãnh Nhiên.” An Dật Cảnh khẽ nói.

“Rất khó giải thích cũng phải loại bỏ Lục Tử Viễn, anh ta đã biết quá nhiều, anh ta sẽ cướp Noãn Noãn.” Đỗ Ngự Đình khẽ hét lên.

“Keng-----”

Ngoài cửa, tiếng ly nước rơi xuống đất vang lên.

“Ai?” Đỗ Ngự Đình cả kinh.

Mộ Ngưng Tử phản ứng rất nhanh, cầm súng, mở cửa ra: “Noãn Noãn?” Ngoài cửa, Ninh Noãn Dương đang ngồi xổm nhặt đồ rơi rải trên mặt đất.

Ly nước đã bể tan tành, cái ly đầy nước, ngoài ra còn có điểm tâm rơi dưới đất.

“Em, em thấy mọi người chưa đi xuống, liền tới đưa điểm tâm cho mọi người.” Ninh Noãn Dương hoảng hốt giải thích, tay chân có chút luống cuống.

Cô vừa nghe được, bọn họ nói về Lục Tử Viễn, bọn họ muốn giết Lục Tử Viễn.

Còn có câu nói kia ---- “Anh ta sẽ cướp Noãn Noãn.”

Những lời này có ý gì?

Cô nghe cũng không rõ ràng, có lẽ là mình đã nghe nhầm, mấy ngay nay ngủ không ngon, nghe nhầm là chuyện bình thường.

“Noãn Noãn-----” Đỗ Ngự Đình xông tới, kéo tay của cô, chăm chú nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì, “Đừng động vào những thứ này, đợi lát nữa kêu giúp việc tới dọn là được rồi.”

Ninh Noãn Dương đứng dậy, trên tay có một chút nước.

Đỗ Ngự Đình nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, không thèm để ý chút nào trực tiếp cọ lên áo sơ mi đắc tiền của anh, “Em đến đây lúc nào?” Cô có nghe được gì không?

“Mới, mới tới.” Ninh Noãn Dương không giỏi nói dối, có chút mất tự nhiên dời ánh mắt.

Cô nghe được, nhất định là nghe được.

Trong lòng của Đỗ Ngự Đình bắt đầu trầm xuống, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, “Noãn Noãn.....” Tay của anh bắt đầu trở nên lạnh lẽo, “Em.....” Anh gượng gạo mở miệng.

Trong phòng mọi người đều sợ đến ngây người, nếu như Ninh Noãn Dương biết, như vậy.....

“Chúng ta đi xuống ăn cơm đi! Tớ đói bụng rồi.” An Dật Cảnh xoa bụng, đi ra ngoài.

Anh phá vỡ sự trầm mặc, Mộ Ngưng Tử cũng bừng tỉnh lên tiếng, khoác tay của Ninh Noãn Dương, “Đi, Noãn Noãn, chúng ta đi xuống ăn cơm.”

Đỗ Ngự Đình ngơ ngác đứng yên tại chỗ, trên lưng đổ mồ hôi lạnh.

“Không chắc là cô ấy đã nghe được, cho dù là nghe được, cũng nhất định là không nghe rõ. Đừng quên, hiệu quả cách âm của căn phòng này rất tốt.” Thượng Quan Dật Tường vỗ vai của anh, nói: “Cậu chỉ cần bình tĩnh là được.”

“Nhưng mà, vừa rồi cửa chưa khóa kĩ.” Đỗ Ngự Đình vẫn nghi ngờ như cũ.

“Dựa theo tính tình của Noãn Noãn, nếu như cô ấy nghe được, nhất định sẽ xông tới hỏi cậu.” Giọng nói của Thượng Quan Dật Tường rất chắc chắn.

Đỗ Ngự Đình nửa tin nửa ngờ, trái tim rốt cuộc cũng để xuống.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Lục Tử Viễn mặc áo sơ mi nằm dưới đáy chiếc xe hơi đã báo hỏng, trên người của anh rất bẩn, trên tay cũng dính đầy dầu máy.
Từng linh kiện trong xe bị tháo ra, để ở một bên chỗ trống.

Đã mười giờ tối, anh chưa ăn cơm tối, tay cũng không dừng lại.

“Lục Tử Viễn, anh có muốn ăn gì đó hay không?” Nhậm Tử Huyên kiên nhẫn ngồi xổm ở một bên, thỉnh thoảng giúp Lục Tử Viễn lấy tua vít hay là cờ lê gì đó. Đồ ăn cô mang tới vẫn ở trong hộp giữ nhiệt, bây giờ mở ra, vẫn còn nóng.

Nhưng mà, từ lúc cô tới, anh vẫn nằm dưới xe, cũng không biết đang bận cái gì. Chiếc xe ở trước mắt, tuy là chất lượng tốt, bốn bánh xe bị tháo ra, chẳng qua là chiếc xe báo hỏng mà thôi. Chẳng lẽ Lục Tử Viễn muốn thay đổi chiếc xe này, Nhậm Tử Huyên liếc nhìn Lục Tử Viễn và chiếc xe Meccedes – Benz màu bạc, rất nhanh loại bỏ suy nghĩ của mình.

“Tử Huyên, em về trước đi! Anh có thể bận rộn đến khuya.” Giọng nói của Lục Tử Viễn từ dưới xe truyền tới, anh đang bận rộn tìm tòi linh kiện cuối cùng có chút phức tạp ở trong xe, chỉ cần tiếp tục tháo xuống, lại lấy về nhà để tỉ mỉ nghiên cứu là tốt rồi.

Anh vừa mới tra được, trước khi vợ chồng Lăng gia xảy ra tai nạn xe cộ, ba người Lăng gia đã mua một phần bảo hiểm đền bù lớn, hơn nữa tên người thụ ích đều là em trai của Lăng Gia Sơn – Lăng Vận Thành. Nếu như vợ chồng Lăng gia mua bảo hiểm, người thụ ích phải là Y Y mới đúng, tại sao có thể là Lăng Vận Thành.

Hơn nữa tại sao Y Y cũng mua một phần bảo hiểm đền bù lớn, hơn nữa người thụ ích lại là Lăng Vận Thành, điều này thật sự không hợp logic. Dựa vào kết quả điều tra cho thấy, người gây nên tai nạn xe cộ này phải là Đỗ Ngự Đình mới đúng, hiện tại tất cả hiềm nghi để chỉ về Lăng Vận Thành.

Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

“Không sao, em chờ anh.” Nhậm Tử Huyên đưa tay phủ lên cái kèn, vui vẻ hét lên với phía dưới xe.

Cô chờ anh, bất kể bao lâu, coi như anh không quên được Lăng Y Y, cô cũng sẽ chờ anh.

Phía dưới xe, Lục Tử Viễn không có lên tiếng, chẳng qua là bất đắc dĩ lắc đầu, cô cũng không có tội gì. Đời này anh không có cách nào giấu kỹ đoạn hồi ức trong quá khứ kia, có thể anh sẽ dùng thời gian cả đời để nhớ về đoạn hồi ức này.

Linh kiện cuối cùng ở trong xe đã được tháo xuống, dính đầy dầu máy đen, hoàn toàn không nhìn ra là cái gì. Từ dưới xe Lục Tử Viễn bò ra, đưa tay lau giọt mồ hôi trên mặt, màu đen trên tay nhất thời để lại một dấu đen trên mặt của anh.

“Haha, Lục Tử Viễn, bộ dạng này của anh rất buồn cười.” Nhậm Tử Huyên cười lớn nhìn bộ dạng lúc này của Lục Tử Viễn, không nghĩ tới bác sĩ Lục luôn luôn tao nhã cũng có lúc buồn cười như vậy.

“Haha, rất buồn cười sao?” Lục Tử Viễn đứng dậy, nhìn một bên kính chiếu hậu, quả nhiên, trong gương, bộ dạng của anh vô cùng chật vật, chỗ đen trên mặt đặc biệt giống với vẻ mặt trong kinh kịch*, “Em còn cười!”

(*) Kinh kịch: Một thể loại ca kịch của Trung Quốc, hình thành và phát triển mạnh tại Bắc Kinh.

Lục Tử Viễn đưa tay lau một cái lên mặt của Nhậm Tử Huyên.

Nhậm Tử Huyên sửng sốt, trong nháy mắt liền hoàn hồn, không phục lau một cái trên linh kiện vừa tháo xuống, đánh trả Lục Tử Viễn: “Đừng chạy, xem ai sợ ai?”

“Ai sợ ai?” Lục Tử Viễn cười, né tránh.

Hai bóng dáng rượt đuổi nhau dưới ánh đèn lờ mờ.

Bỗng nhiên Lục Tử Viễn đứng yên bất động, bình tĩnh nhìn dầu máy ở trong tay đến xuất thần.

“Anh A Viễn, anh nhanh chóng chuyển đóa hoa này qua đây đi.” Lăng Y Y mặc một thân âu phục màu trắng giơ cái ô to, đứng ở bên bồn hoa, làm nũng gọi Lục Tử Viễn thay hoa giúp cô.

Đúng lúc này mặt trời chói chan chiếu xuống đầu, Lục Tử Viễn phơi nắng tới đầu đầy mồ hôi, vẫn không biết mệt dùng xẻng đào từng cái hố, sau đó trồng loại hoa cô yêu thích, “Y Y-----” Bỗng nhiên, đáy lòng của anh nổi lên ý đùa dai.

“Dạ?” Ninh Noãn Dương ngồi xổm, “Anh A Viễn, anh muốn uống nước sao?” Cô cầm lấy nước, đưa đến khóe miệng của anh.

“Tiểu ngu ngốc.” Bỗng nhiên Lục Tử Viễn đưa bàn tay dính đầy bùn đất, nặng nề lau một cái lên mặt của cô, cười to: “Y Y thành con mèo nhỏ rồi.”

“Mới không có!” Lăng Y Y không phục ném cái ô, không để ý tới đang mặc âu phục, tính chơi lớn nắm một nắm bùn, lau lên người anh, “Không cho chạy.”

“Sẽ chạy.” Lục Tử Viễn cố ý trêu chọc cô, nhanh chóng chạy đi.

“Không cho chạy.”

“Sẽ chạy.”

“Aida-----” Bỗng nhiên Lăng Y Y ngã trên mặt đất.

“Y Y?” Lục Tử Viễn lo lắng, vội vàng chạy tới chỗ của cô, “Em thế nào rồi?”

Bỗng nhiên Lăng Y Y cười gian lau toàn bộ bùn đất trong tay lên mặt của anh, “Anh A Viễn rút lui đi, đại ngu ngốc!” Nhìn khuôn mặt đầy bùn đất, bộ dáng buồn cười, cô liền cảm thấy vui vẻ.

“Đứa ngốc-----” Lục Tử Viễn ôm lấy cô, mặc cho cô trêu chọc, chụp hình. Anh làm sao có thể không biết cô cố ý ngã xuống, anh chỉ là muốn chọc cho cô vui vẻ thôi!

“Này, anh làm sao vậy?” Nhậm Tử Huyên quơ tay trước mắt anh.

Lục Tử Viễn lắc đầu, lau vết đen trên mặt, khôi phục bộ dáng lạnh lùng: “Chúng ta vào trong ăn gì trước đi, em cũng đói bụng rồi.”

Thời quá cảnh thiên*, chỉ là cảnh còn người mất. Cô vẫn còn ở đây, nhưng mà đã không còn ở bên cạnh anh.

(*) Thời quá cảnh thiên: Thời gian thay đổi, hoàn cảnh cũng thay đổi.