Quả nhiên là vội vàng sẽ phạm sai lầm.
“Giai Tử, tài liệu làm xong chưa?” Quản lý Lý vội vàng chạy tới, bộ dạng gấp gáp.
“Xong rồi, xong rồi.” Giai Tử cười, đứng dậy, dáng người lắc lư đi tới bàn của Ninh Noãn Dương, “Trước đó dặn cô photo tài liệu đã xong chưa?” Vẻ mặt của cô ta cao cao tại thượng, bộ dáng vênh váo, hoàn toàn không thèm nhìn Ninh Noãn Dương.
Quản lý Lý đã sớm quen với những tình huống như vậy, Giai Tử vào công ty đã được nhiều năm, nghiệp vụ hoàn toàn không ổn, vẫn là chèn ép những công nhân nhỏ kia giúp cô ta hoàn thành công việc.
“Xong rồi, chị Giai Tử.” Ninh Noãn Dương cười khéo léo, vội vàng tìm tài liệu ở trên bàn, vốn là bàn làm việc không lớn lại bị mọi người ném tài liệu đến đầy bàn, hoàn toàn không còn nhiều chỗ, “Kỳ quái, rõ ràng là để ở đây, tại sao lại tìm không thấy?” Sau khi in xong, tiện tay nhét tài liệu lên bàn, nhưng mà ngay lúc này tại sao lại không tìm được.
Sắc mặt của Giai Tử trở nên khó coi.
Quản lý Lý cũng không ngừng thúc giục, “Nhanh lên, nhanh lên, lập tức phải đi họp rồi, cấp trên đang chờ tôi báo cáo tình hình đây!”
“Bụp-----” Trên bàn làm việc hỗn độn, một phần tài liệu có phong bì màu xanh rơi xuống đất, ánh mắt của Ninh Noãn Dương sáng lên, “Chính là cái này, chị Giai Tử, đây.”
Giai Tử cầm tài liệu, mỉm cười đưa cho quản lý Lý, nũng nịu nói: “Quản lý, đây, giao cho anh, làm chậm trễ thời gian của anh rồi, xin lỗi.”
“Không sao, không sao.” Thái độ của quản lý Lý với Giai Tử phải nói là rất tốt, anh nhận tài liệu, mở ra, sắc mặt lập tức thay đổi, “Không phải tôi đã nói là phải in màu sao? Chỗ trọng điểm phải đánh dấu ra ngoài.”
“Đúng vậy, không phải là đã nói phải in màu sao? Cô làm việc kiểu gì vậy?” Giai Tử hung hăng nhìn Ninh Noãn Dương chất vấn, nhìn ánh mắt giống như là có ý muốn ăn cô.
In màu?
Ninh Noãn Dương vắt hết óc, cũng không nhớ lúc nào Giai Tử nói những lời này, “Chị Giai Tử, em.....” Cô nhất thời không biết nên ứng phó như thế nào mới phải, rõ ràng chỉ là tiện tay đưa cho cô đi photo, photo, đâu có nói là phải in màu đâu!
“Thôi đi, một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong.” Giai Tử hung dữ nói, cầm lấy tài liệu trong tay của quản lý Lý, “Quản lý, anh đợi một chút, cô sẽ lập tức đi ngay, một phút là được rồi.” Cô ta cầm tài liệu, đi nhanh vào phòng photo.
Sau một phút, Giai Tử đi ra ngoài từ phòng photo, hét lớn về phía Ninh Noãn Dương: “Cô photo kiểu gì vậy, máy photo cũng bị cô làm hư, có thể làm việc hay không?”
“Em.....” Ninh Noãn Dương hoàn toàn không có cách nào chen miệng vào.
“Ngu chết đi được, tại sao công ty lại tuyển loại người như cô chứ?” Giai Tử lộ ra sự bất mãn cùng bực tức.
“Thôi, thôi, tôi đi họp trước, đợi trở về lại bàn bạc về việc xử phạt chuyện này.” Quản lý Lý cướp lấy tài liệu, vội vàng chạy ra ngoài. Nếu như làm trễ hội nghị, anh ta có lẽ sẽ không thể ở lại D.S nữa.
“Ngu ngốc!” Giai Tử liếc Ninh Noãn Dương một cái, xoay người trở lại vị trí của mình.
Uông Tuyết Thảo che miệng, nở một nụ cười vui sướng với Ninh Noãn Dương. “Chị Giai Tử, không cần phải so đo với loại tay mơ này.”
“Đúng vậy, đây đúng là một người ngu ngốc.”
“Kẻ ngu sao, photo cũng không biết.”
Nhất thời, mọi người đều phê bình Ninh Noãn Dương.
Quản lý Lý họp xong, nhìn bộ dạng của anh ta, chắc chắn là đã bị phê bình trong hội nghị.
Sau khi gào thét với Ninh Noãn Dương một trận, cuối cùng cũng đề ra kết quả xử phạt, Ninh Noãn Dương làm sai khiến cho công ty bị tổn thất, bị phạt quét dọn vệ sinh trong công ty một tuần, hơn nữa phải sử dụng thời gian nghỉ ngơi của mỗi ngày để dọn dẹp, không được làm chậm trễ công việc bình thường. Đáng ra là nên xử phạt Giai Tử, nhưng mà bởi vì dựa vào quan hệ mập mờ với quản lý nên được miễn phạt, chẳng qua là bị phê bình vài câu coi như xong chuyện.
. . . . . . . . . .
“Thế nào? Có mệt không?” Đỗ Ngự Đình đi ra từ phòng tắm, lại thấy Ninh Noãn Dương vẫn duy trì tư thế như trước, đang chăm chú nhìn tài liệu trong máy tính, “Nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa lại xem tiếp.”
“Không được, hôm nay phải xem hết toàn bộ những thứ này, nếu không ngày mai sẽ xong đời.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Noãn Dương trở nên đau khổ, mệt đến không chịu được, mặc dù mí mắt đã trở nên nặng nề, nhưng mà cô phải kiên trì, tuyệt đối không thể ngủ. Vì không để cho mình ngủ, cô cố ý rót một ly cà phê lớn để nâng cao tinh thần, ép mình phải xem xong tài liệu mới có thể ngủ.
Chuyện đã xảy ra ở công ty vào hôm nay, cô không nói cho Đỗ Ngự Đình nghe, nếu như đã quyết định để cho lão phu nhân xem trọng, cô nhất định phải làm ra thành tích mới được.
“Đứa ngốc, em như vậy hoàn toàn không nhìn thấy.” Bàn tay rút ra tài liệu trong tay của cô, anh ôm cô, “Nào, anh giúp em xoa bả vai một chút.” Nhìn ánh mắt của cô cũng biết cô mệt muốn chết rồi, lúc cô ăn cơm chiều, ăn cả ba chén lớn, còn uống hai chén canh, hoàn toàn chưa từng thấy qua. Chẳng qua là anh tò mò, mệt mỏi thì có thể hiểu, cô vừa mới đi làm, nhất định là có chút không quen. Nhưng mà, tại sao lại đói thành như vậy, rõ ràng là buổi trưa có một tiếng để nghỉ ngơi.
“Thật thoải mái.” Ninh Noãn Dương nhắm mắt, cả người tự trấn tĩnh lại ở trong ngực của Đỗ Ngự Đình, “Thật là mệt chết đi được.” Thân thể mệt mỏi, tâm càng mệt mỏi hơn, chẳng những trở thành người bị người khác sai bảo, còn phải cẩn thận ứng phó quỷ kế của Uông Ngâm Tuyết, thật sự là một thử thách tâm lý của lòng người!
“Nếu như thật sự là quá mệt, vậy ngày mai không cần đi nữa.” Giọng nói của Đỗ Ngự Đình nhẹ nhàng vang lên ở bên tai.
“Không đi?” Ninh Noãn Dương mở to mắt, “Vậy cổ phần làm sao bây giờ?”
“Không cần.” Đỗ Ngự Đinh lắc đầu, thương tiếc vuốt ve khuôn mặt của cô: “Không có gì quan trọng hơn em, biết không?”
Ninh Noãn Dương lắc đầu, “Em không muốn anh vì em mà buông bỏ một thứ gì? Cũng không cần vì em mà đánh đổi một thứ gì? Anh cho em hạnh phúc là tốt nhất trên thế giới rồi, em hy vọng em cũng có thể khiến cho anh hạnh phúc.”
“Noãn Noãn!” Đỗ Ngự Đình đưa tay ôm cô vào ngực, nghe được lời nói của cô, trái tim trở nên ấm áp, anh ôm cô, khóe môi vểnh lên thật cao, “Anh đã rất hạnh phúc rồi.”
Thời gian ở với cô, chính là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.
“Em muốn làm cho anh hạnh phúc hơn.”
Trước giờ, anh đều vì cô mà làm mọi thứ, bây giờ, đổi lại cô sẽ vì anh làm mọi thứ.
“Noãn Noãn, nếu như có một ngày anh hai bàn tay trắng, em có còn nguyện ý ở bên anh hay không?” Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng nói thoải mái, ánh mắt nghiêm túc từ trước đến nay chưa từng có.
“Ưm.....” Cô nghiêng đầu, trầm tư suy nghĩ, sau đó lại gian xảo nháy mắt: “Anh đoán đi!” Cô cười đáng yêu, trong mắt đều là sự đắc ý.
“Nếu như thật sự có một ngày như vậy, anh hy vọng em sẽ rời khỏi anh, tự chăm sóc tốt bản thân mình, có được không?” Vẻ mặt của anh trở nên nghiêm túc hơn.
“Đang êm đẹp nói những thứ này làm gì?” Ninh Noãn Dương có chút kỳ quái nhìn anh, cướp lấy tài liệu trên tay của anh, lại cúi đầu nhìn: “Đừng quấy rầy em, hôm nay em phải xem xong những thứ này.”
Nghĩ đến ngày mai còn phải nhìn sắc mặt của những đồng nghiệp kia, cô lại cảm thấy đau đầu, đây đều là những loại người nào vậy! Thế lực, thực tế.
. . . . . . . . . . . . . .
Vào giờ làm việc buổi sáng, thang máy của công ty chật kín, tầng thấp thì còn tốt, không đi thang máy có thể đi thang bộ. Nhưng mà chỗ làm việc của Ninh Noãn Dương ở tầng 20, hoàn toàn không thể đi lên bằng thang bộ, nếu muốn đi như vậy, không phải chân sẽ trở nên mềm nhũn sao.
Thang máy dừng lại ở lầu một, Ninh Noãn Dương cùng một nhóm đồng nghiệp chen vào thang máy, rất nhiều người, mọi người hầu như là dính chặt vào nhau, không khí rất buồn bực. Vì không muốn muộn giờ làm, cho nên tất cả mọi người đều phải nhẫn nại.
Uông Tuyết Thảo bịt mũi trong lòng không vui, trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng như cũ.
“Đợi đã-----” Thang máy sắp đóng lại, một vị đồng nghiệp hốt hoảng chạy vào thang máy. Vừa vào không sao, thang máy lập tức vang lên tích tích tích----- quá nặng.
Người ở bên trong thang máy tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai muốn đi xuống, mắt thấy sắp tới thời gian, tới trễ sẽ bị trừ tiền.
“Noãn Noãn, cô đứng vững nha.” Uông Tuyết Thảo bỗng nhiên cười với Ninh Noãn Dương, cơ thể rất thành thạo đụng vào Ninh Noãn Dương.
“A-----“ Tài liệu trong tay của Ninh Noãn Dương bay ra ngoài thang máy, “Hỏng bét-----” Cô vội vàng chạy ra ngoài thang máy, chạy ra nhặt tài liệu, tài liệu này là mượn, mất rồi sẽ rất phiền phức.
Lúc cô vừa đi ra ngoài, tiếng tích tích trong thang máy rốt cuộc cũng biến mất, có người vội vàng nhấn đóng cửa thang máy, thang máy đi lên.
“Này, chờ tôi một chút-----” Ninh Noãn Dương dùng sức vỗ cửa thang máy, cuối cùng vẫn không thể không chấp nhận chờ chuyến sau.
Ngày thứ hai đi làm, Ninh Noãn Dương vinh dự đến trễ, phạt trừ toàn bộ tiền chuyên cần trong tháng đó, còn phải trừ tiền lương của ngày đó.
“Noãn Noãn, lần sau nhớ dậy sớm một chút để đi thang bộ.” Uông Tuyết Thảo đắc ý đi qua trước mặt của cô.
“Cô-----” Ninh Noãn Dương tức muốn chết, biết rõ mình tới trễ là do Uông Tuyết Thảo ban tặng, lại không thể không nhịn cơn tức này. Nếu như đánh nhau ở công ty, chuyện kia lại trở nên nghiêm trọng hơn, nói không chừng cô sẽ bị đuổi đi.
Không sao, không phải đi là tới trễ thôi sao?
Người trong công ty dùng mắt chó nhìn người còn chưa tính, riêng quản lý nơi này cũng là người hồ đồ.
Thời gian buổi trưa, Ninh Noãn Dương vội vàng ăn hai phần cơm, lại cầm chổi ra quét sân.
Ở nhà, cô hoàn toàn chưa đụng qua cây chổi, quét sân lại rất không thành thạo.
“Chỗ này quét chưa sạch!” Mika dùng ngón chân chạm vào một hạt dưa nho nhỏ trên mặt đất, sai khiến Ninh Noãn Dương.
Ninh Noãn Dương cầm cây chổi, khẽ nói thầm: “Rõ ráng là giờ làm việc không thể ăn hạt dưa!”
“Cô nói cái gì?” Mika mặc kệ, ném cái ly trong tay xuống, đứng lên.
“Không có gì? Chị Mika.” Ninh Noãn Dương cười ngọt ngào, cầm cây chổi xoay người rời đi.
“Tránh ra, tránh ra-----” Cô hét to, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn bã, những người đồng nghiệp còn lại đều đang uống trà, chơi máy tính, tại sao cô phải ở đây thay người khác chịu oan ức, quét sân.
“Nhớ quét sạch sẽ một chút.” Uông Tuyết Thảo đắc ý lại xuất hiện ở trước mặt.
“Tránh ra-----” Ninh Noãn Dương không khách khí nói.
“Không tránh.” Uông Tuyết Thảo đưa chân mang giày cao gót màu đen, gắt gao đạp lên chổi, làm ra bộ dáng cô không làm khó dễ được tôi.
“Vậy tôi liền không khách khí.” Ninh Noãn Dương bỗng nhiên cười xấu xa, cầm cây lau nhà trong thùng nước, kéo lên chân của Uông Tuyết Thảo.
“A, cô làm gì vậy? A?” Uông Tuyết Thảo hoảng sợ kêu lên, giơ chân né tránh.
Nhưng Ninh Noãn Dương vẫn đi tới gần, “Tôi dừng không được.”
“Mau dừng lại, dừng lại-----” Uông Tuyết Thảo không thể không nhảy, bởi vì Ninh Noãn Dương cầm cây lau nhà đuổi theo cô ta.
Đồng nghiệp xung quanh thấy cảnh tượng náo nhiệt, cũng không có ai có ý định tới giúp một tay.
“Cứu mạng-----”
“Các người đang làm gì vậy?” Quản lý Lý xuất hiện trước mặt của mọi người, “Người nào ở đây nhảy tới nhảy lui, không biết phòng làm việc của tôi ở dưới sao?” Hại anh ta ngủ cũng không ngủ yên.
“Quản lý, Ninh Noãn Dương cô ta.....”
“Quản lý, tôi đang lau nhà, sạch sẽ không!” Ninh Noãn Dương cúi đầu ra sức lau nhà, giải thích: “Tiểu thư Uông Tuyết Thảo nói ăn nhiều không tiêu hóa được, cho nên muốn vận động một chút, để trách mập, haha!”
“Cô-----”
“Haha-----” Mọi người xung quanh cũng cười ầm lên, hoàn toàn không có ai nhớ hôm qua Uông Tuyết Thảo đã hối lộ bọn họ.
“Không thể tưởng tượng nỗi, muốn vận động thì về nhà vận động.” Quản lý Lý trầm mặt, hung hăng phê bình Uông Tuyết Thảo một trận.
Ninh Noãn Dương báo thù thành công, tất nhiên là rất đắc ý.
“Cô đừng quá đắc ý.” Uông Tuyết Thảo giậm chân, xoay người rời đi.
“Haha.” Ninh Noãn Dương cười, lại không nhịn được cảm thấy choáng váng, trước mặt xuất hiện một trận mờ nhạt, sau đó lại sáng lên, “Có phải là quá mệt mỏi hay không?”
“Ninh tiểu thư, chào cô! Kết quả kiểm tra của cô đã có.” Một bác sĩ nữ đeo gọng kính to màu đen cười hiền hòa, từ trong ngăn kéo của phòng làm việc lấy ra một phần tài liệu, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, “Kết quả kiểm tra của cô.....”
“Ngài nói đi!” Nhìn vẻ mặt của bác sĩ, Ninh Noãn Dương cũng bắt đầu cảm thấy bất an. “Không sao đâu.” Mấy ngày qua, thân thể có chút không thoải mái, đặc biệt là cực kỳ choáng váng, cô thừa dịp vào thời gian nghỉ ngơi, một mình chạy tới bệnh viện để kiểm tra.
“Là u não.” Bác sĩ nói xong, có chút tiếc nuối nhìn Ninh Noãn Dương, “Cô còn trẻ như vậy.....”
“U não?” Thân thể của Ninh Noãn Dương chao đảo vài cái, suýt nữa ngồi không vững, “Ngài nói là....” Cảm giác choáng váng quen thuộc ập tới, trước mắt lại tối đi mấy giây.
Mở mắt ra, cảm thấy tất cả những gì ở trước mắt rất đáng sợ.
“Vậy.....”
“Nếu như cô tích cực phối hợp trị liệu vẫn có thể chữa khỏi.” Những lời này của bác sĩ, giọng nói rất nhỏ, rõ ràng là có chút lo lắng.
“Có bao nhiêu phầm trăm có thể chữa khỏi bệnh?” Môi của cô run rẩy, cố gắng nén nước mắt của mình.
“Có.....” Bác sĩ do dự nhiều lần, “Có 30% hi vọng.”
30%?
Đây là ngay cả một nửa cơ hội sống cũng không có.
“Nếu như cô có thể lựa chọn lập tức phẫu thuật, càng sớm trị liệu tỉ lệ sống cũng sẽ càng cao, hiện tại y thuật phát triển như vậy.” Bác sĩ an ủi, vẻ mặt cũng trở nên có chút không đành lòng.
“30%, nếu như không phẫu thuật, tôi còn sống được bao lâu?” Lần đầu tiên cảm thấy sợ chết.
“Nếu như không phẫu thuật, có thể kéo dài được một tháng hoặc hai tháng, nhưng mà lúc bệnh phát tác sẽ rất thống khổ.”
Một tháng, hoặc hai tháng?
Không, cô không thể chết được.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ kỹ.” Ninh Noãn Dương thẫn thờ đứng dậy, vẻ mặt cứng ngắc cố nặn ra một nụ cười: “Cám ơn ngài, tôi biết rồi.” Sắc mặt của cô tái nhợt, không có huyết sắc.
“Ninh tiểu thư.....” Bác sĩ có chút lo lắng nhìn cô, “Nhớ kiểm tra đúng hạn, nhớ uống thuốc đúng giờ.”
“Tôi biết rồi.”
Cô vịn tường, từng bước đi ra ngoài, mỗi một bước, đều nặng nề đến nỗi không nhấc nổi chân.
30% cơ hội sống, vậy là bao nhiêu?
Nếu như không phẫu thuật, sinh mạng trong một tháng hoặc hai tháng, có thể làm cái gì?
Trời ơi, cô nên làm cái gì bây giờ?
Tất cả những gì ở trước mắt đều trở nên vô tri vô giác, bầu trời hỗn loạn, mặt đất mềm như bọt biển.
Về nhà, nhìn sắc mặt của lão phu nhân, nghe bà châm chọc, vậy mà vẫn không cảm thấy khó ưa như bình thường.
Cô mệt mỏi cười cười, dặn phòng bếp dọn cơm lên chậm một chút, bước đi lên lầu.
Cầm thuốc, cất toàn bộ vào trong lọ vitamin, như vậy nếu như Đỗ Ngự Đình thấy sẽ không bị nghi ngờ. Cô không biết phải nói chuyện này với Đỗ Ngự Đình như thế nào, gần đây anh giống như cực kỳ bận rộn, cũng cực kỳ mệt mỏi.
Cô có nên tạm thời không nói với anh hay không. Nói sớm một phút, chẳng qua chỉ là đau thương sớm hơn một phút thôi, anh cũng không phải bác sĩ, có thể giải quyết vấn đề sao?
Viên thuốc màu trắng, bao con nhộng màu sắc rực rỡ, nhét vào trong miệng, uống nước vào, thật sự là rất khổ sở.
Nhưng mà vẫn phải miễn cưỡng uống một đống thuốc trước mặt.
Chưa từng sợ hãi như vậy, cô không biết nên làm thế nào mới tốt?
“Noãn Noãn, ăn cơm.” Đỗ Ngự Đình tỉ mỉ gấp một miếng cá, lựa xương ở bên trên, lúc này mới bỏ vào chén của cô.
Ninh Noãn Dương ngơ ngác nhìn cái chén, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
“Noãn Noãn.....” Đỗ Ngự Đình lại kêu một tiếng.
“Hừ-----”
Lão phu nhân lạnh mặt.
“Noãn Noãn.” Uông Sunny lén đẩy cô một cái.
“Này, hoàn hồn, ăn cơm thôi.” Ngôn Cẩn Phong đưa tay vẫy mấy cái trước mặt cô.
Lúc này Ninh Noãn Dương mới hoàn hồn, “À, ăn cơm.” Cô miễn cưỡng cười, gắp cá, nhét vào trong miệng, nhai từ từ, “Nôn-----”
Bỗng nhiên cô che miệng, vẻ mặt khó chịu nôn khan, mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.
“Tại sao lại như vậy? Có phải là bị cảm không?” Đỗ Ngự Đình nóng nảy, vỗ nhẹ vào lưng của cô.
“Không sao.” Ninh Noãn Dương cầm ly nước, uống vài hớp, cười nói: “Thật sự không sao.” Cô lắc đầu, lại cầm đôi đũa, “Nôn-----”
“Mau cầm khăn lông tới đây.” Đỗ Ngự Đình hét to, “Noãn Noãn, anh ôm em đi lên lầu nghỉ ngơi.”
“Không cần.” Ninh Noãn Dương lắc đầu.
“Có phải là mang thai hay không?” Bỗng nhiên Uông Sunny hét lên, chỉ có những người mang thai mới nôn như vậy.
“Noãn Noãn, em.....” Ánh mắt của Đỗ Ngự Đình sáng lên, vẻ mặt cũng trở nên phấn khởi.
Vẻ mặt của Uông Tuyết Thảo trở nên cực kỳ khó coi.
Lão phu nhân cũng mở to mắt, ngồi dậy, mặc dù chú ý, nhưng trong mắt không có sự vui sướng.
“Không phải.” Ninh Noãn Dương suy yếu lắc đầu, “Hai ngày nay dạ dày của em không thoải mái, hôm nay đi bệnh viện kiểm tra, dạ dày có chút khó chịu.” Đây là tác dụng phụ của loại thuốc kia, bác sĩ có nói qua với cô, sau khi uống những thứ thuốc này, tác dụng phụ sẽ rất lớn, nôn mửa, choáng váng, rụng tóc, cũng sẽ từ từ xuất hiện.
“À, như vậy sao!” Mặc dù Đỗ Ngự Đình có chút thất vọng nhỏ, nhưng mà lúc này quan trọng nhất vẫn là thân thể của Ninh Noãn Dương, không có cái gì quan trọng hơn cô.
“Cái này ăn rất ngon, chúng ta ăn cơm đi.” Ninh Noãn Dương gắp một miếng thịt thái lát, đưa vào trong miệng, rõ ràng là bình thường rất thích ăn thịt thái lát, vừa thơm lại vừa mỏng, nhưng mà bây giờ ăn vào trong miệng, lại cảm thấy cực kỳ muốn nôn. Vẻ mặt của cô đau khổ nuốt miếng thịt vào, dạ dàng lại cuộn trào.
Bóng tốt, thoáng qua ở trước mắt, cô có chút nhìn không rõ.
“Noãn Noãn?” Đỗ Ngự Đình có chút nghi ngờ nhìn cô, có phải là cô quá mệt mỏi hay không?
“Em không sao, ăn cơm đi! Nhất định là quá mệt mỏi rồi.” Cô cười, chờ mấy giây, lại thấy được ánh sáng.
Tác dụng phụ của loại thuốc kia, thật sự là rất lớn, từ lúc cô uống thuốc tới bây giờ, đã bị choáng váng ba lần.
Có khi nào ngày mai cô thức dậy, lại phát hiện mình không thấy gì hay không?
Nếu là như vậy, cô nên làm gì mới tốt?
Cô như vậy, đối với Đỗ Ngự Đình mà nói, có phải là sẽ liên lụy anh hay không? Cô không thể giúp được anh, ngược lại còn cần anh chăm sóc, nếu như thật sự có một ngày cô không nhìn thấy, tê liệt nằm trên giường, thì nên làm sao bây giờ?
Cô cúi đầu ăn cơm, không có món ăn, nhưng cô lại hoàn toàn vô tri vô giác ăn.
“.....” Đỗ Ngự Đình cau mày nhìn cô, dù sao vẫn cảm thấy hôm nay cô có gì đó không đúng, nhưng cũng không thể nói rốt cuộc đó là gì!
Noãn Noãn cô ấy, có phải là do áp lực công việc quá lớn hay không, hay là có người làm khó cô ở trong công ty. Xem ra ngày mai phải cho người đi điều tra rõ tình hình mới được!