Ninh Noãn Dương không có tới, chỉ thấy Uông Sunny mang dép chạy ra, “Thật hay giả, thân thể của anh Đình tốt như vậy.” Cô rõ ràng là không tin.
Ngôn Cẩn Phong vung tay một cái, “Không phải chuyện của cô? Chuyện của người ta, đi theo dính vào làm gì?”
Uông Sunny lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, kéo cổ họng hét theo: “Noãn Noãn, anh Đình bệnh rất nặng, mau đến xem đi.”
Quả nhiên, Ninh Noãn Dương mặc áo ngủ, vội vàng chạy tới thư phòng.
Bên trong thư phòng, Đỗ Ngự Đình đang nằm nghiêng trên ghế mây, run bần bật, trên người chỉ đắp một cái chăn mỏng, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt.
“Chồng ơi, chồng ơi.....” Ninh Noãn Dương hăng hái chạy tới cầm tay của anh, “Anh thế nào rồi?” Tay của anh, lạnh như băng.
Đỗ Ngự Đình khẽ mở mắt ra, vẻ mặt suy yếu, “Bảo bối, sao em lại ở đây? Anh không sao, khụ khụ.....” Anh ho khan có dáng có vẻ, “Đầu của anh rất đau, lạnh quá.” Anh tựa đầu lên đùi của cô, hai tay ôm chặt eo của cô, “Bảo bối, em ôm anh một cái, anh sẽ không lạnh nữa.”
“Làm sao lại ngã bệnh? Không phải ban ngày vẫn còn khỏe sao?” Ninh Noãn Dương lo lắng, đưa tay ôm lấy anh, cầm cái chăn ở bên cạnh đắp lên người của anh: “Trở về phòng ngủ có được không?” Đầu của anh tựa trên đùi của cô, run đến lợi hại.
“Ừm.”
Dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của Ngôn Cẩn Phong, Đỗ Ngự Đình cuối cùng cũng trở lại giường nơi mà anh tha thiết mơ ước, còn được người đẹp ôm, anh rất mãn nguyện.
“Noãn Noãn, anh Đình bị cảm rồi, đắp thêm mấy cái chăn, sẽ khỏe nhanh hơn.” Uông Sunny cười trộm, kêu người làm nữ đi lấy thêm mấy cái chăn dày, trực tiếp đắp ở trên người của Đỗ Ngự Đình.
Đỗ Ngự Đình đắp chăn, trên lưng toát ra mồ hôi, nhiệt độ càng cao hơn một chút, nhìn qua càng giống như đã xảy ra chuyện gì vậy.
Nóng quá.
“Chồng ơi, khỏe chưa?” Ninh Noãn Dương không ngừng nhét góc chăn, tay nhỏ bé phủ lên trán của anh, giống như nóng hơn rồi, “Vẫn còn phát sốt!” Cô cau mày.
“Anh không sao.” Đỗ Ngự Đình lắc đầu, ngửi thấy mùi thơm trên người của cô, không nhịn được tâm viên ý mã*, anh mơ màng nỉ non: “Vợ ơi, em đừng giận anh nữa, có được không?” Anh híp mắt, giọng nói có chút yếu ớt.
(*) Tâm viên ý mã: Chỉ về tâm trí bất định của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người bị mất kiểm soát.
“Anh đừng nói chuyện, anh đang ngã bệnh đấy.” Hốc mắt của Ninh Noãn Dương ửng đỏ, giọng nói nghẹn ngào.
“Em tha thứ cho anh, đừng tức giận nữa.”
“Dạ.”
“Bảo bối thật tốt.” Trong lòng của Đỗ Ngự Đình kích động, thật tốt quá. “Hôn một cái-----” Anh chu môi, bàn tay ôm lấy eo của cô.
“Bác sĩ tới rồi.” Ngôn Cẩn Phong đẩy cửa ra, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người. Anh ta nhắm mắt lại, lại che ánh mắt của bác sĩ, lắc đầu: “Không thấy, không thấy, cái gì tôi cũng không thấy.” Anh ta buông tay ra, hỏi bác sĩ: “Anh có thấy gì không?”
“Không có.” Bác sĩ rất thức thời gật đầu.
“Tại sao lại có bác sĩ?” Đỗ Ngự Đình đen mặt, Ngôn Cẩn Phong này hoàn toàn là cố ý phá đám. Thời gian bây giờ không phải là để cho anh tự do phát huy sao?
“A, tinh thần của anh hình như không tệ!” Ngôn Cẩn Phong cố làm ra vẻ ngạc nhiên nhìn Đỗ Ngự Đình, làm cho giọng nói của Đỗ Ngự Đình biến mất, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đóng vai nhân vật chiến sĩ bị thương nặng.
“Ui da, đầu của anh đau quá, bảo bối, đầu của anh đau quá.” Anh dùng lực ôm chặt eo của Ninh Noãn Dương.
“Bác sĩ, anh mau tới xem một chút.” Ninh Noãn Dương bị dọa sợ.
Bác sĩ đeo ống nghe bệnh, sau khi kiểm tra kỹ càng, cau mày, ngập ngừng nói: “Tình huống này rất phức tạp, chỉ sợ không phải là cảm mạo thông thường.”
Sắc mặt của Ninh Noãn Dương tái nhợt.
“Không sao, đứa ngốc.” Đỗ Ngự Đình ôm lấy cô, hưởng thụ hơi ấm nhuyễn ngọc.
“Xem ra phải ở trên giường chăm sóc thên vài ngày nữa mới ổn.” Bác sĩ gật đầu nói, “Bệnh này nếu không nghỉ ngơi thật tốt, rất dễ xảy ra vấn đề.”
Dưới lầu, Cẩn Phong đưa cho bác sĩ một tờ chi phiếu, cười híp mắt nói: “Không tệ, rất có tiền đồ.”
“Chồng ơi, uống thuốc.”
Trên bàn ăn, một màn hai người nào đó đút đồ ăn cho nhau, làm cho những người ở trên bàn cảm thấy buồn nôn.
“Ừm, ăn rất ngon.” Vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình thỏa mãn nuốt viên thuốc do cô đút, gắp một miếng cá đưa tới khóe miệng của cô: “Cục cưng, ăn cá.”
Ngôn Cẩn Phong và Uông Sunny liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau khom lưng: “Nôn-----” Buồn nôn như vậy, suy nghĩ một chút cho người khác đang ở trên bàn ăn có được không?
Ăn xong, Đỗ Ngự Đình đứng dậy, hôn Ninh Noãn Dương triền miên nồng nhiệt, “Bảo bối, chồng đi công tác, em ở nhà phải ngoan ngoãn.”
“Dạ.” Cô gật đầu.
Lần này, Đỗ Ngự Đình muốn đi một vòng châu Âu, bởi vì công việc rất bận, không thể mang theo cô, hơn nữa lần này Ngôn Cẩn Phong cũng đi theo, nghe nói là chuyện của Văn Thiên Hạ.
Sau khi Ngôn Cẩn Phong và Uông Sunny tới, trong nhà trở nên náo nhiệt hơn, Ninh Noãn Dương cũng không cảm thấy cô đơn.
Thật ra tính tình của Ngôn Cẩn Phong rất đơn giản, giống như một đứa trẻ, mặc dù có làm một chút chuyện xấu nho nhỏ, nhưng không có nửa phần tâm cơ.
Mà Uông Sunny và Mộ Ngưng Tử gần giống nhau, tùy tiện, rất dễ sống chung.
“Lão phu nhân-----” Từ cửa giọng nói của quản gia truyền đến.
Ninh Noãn Dương thả bình nước trong tay xuống, xoay người.
Một bà lão tóc bạc đầy đầu bước từ trên xe xuống, bộ dáng của quản gia rất cung kính với bà lão, phía sau bà lão còn có một cô gái rất xinh đẹp.
“Chào lão phu nhân!” Trong vườn những người còn lại vội vàng thả đồ trong tay xuống, cung kính khom lưng.
Lão phu nhân gật đầu mỉm cười, tầm mắt rơi vào trên người của Ninh Noãn Dương: “Tên là gì? Trước kia chưa từng thấy qua cô.”
Ninh Noãn Dương sững sờ nhìn bà lão hồi lâu, còn đang suy nghĩ lão phu nhân này là ai?
“Đuổi cô ta đi!” Lão phu nhân ra lệnh cho quản gia, cả Đỗ gia, chưa có người nào dám không cung kính với bà.
Trên mặt của quản gia lộ ra vẻ khó xử, bước tới, khẽ nói: “Lão phu nhân, đây là thiếu phu nhân.”
“Thiếu phu nhân?” Lần này lão phu nhân không có lên tiếng, ngược lại là cô gái bên cạnh lên tiếng: “Ngự Đình kết hôn lúc nào?” Cô ta hét lên, bộ dáng không tin.
Lão phu nhân quan sát Ninh Noãn Dương hồi lâu, chỉ nói một câu: “Tất cả mọi người đi vào đi!” Bà lão dẫn đầu đi vào trong nhà.
Ninh Noãn Dương nhân cơ hội này đi thỉnh giáo quản gia, lúc này mới hiểu, thì ra lão phu nhân là bà nội của Đỗ Ngự Đình.
Bên trong đại sảnh, lão phu nhân ngồi trên ghế sô pha, nhìn ra được mọi người rất cung kính với bà. Cô gái ngồi ở bên cạnh thỉnh thoảng nói chuyện với bà, xem ra rất được lão phu nhân yêu thích, kỳ lạ nhất chính là, khuôn mặt của cô gái này có mấy phần giống với Uông Sunny.
Ninh Noãn Dương đứng trong đại sảnh, tiếp nhận ánh mắt xem xét của lão phu nhân. Uông Sunny cũng cúi đầu đứng yên tại chỗ, vẻ mặt bất an.
“Ninh Noãn Dương đúng không?” Lão phu nhân chợt mở miệng, ánh mắt của bà lạnh nhạt, cũng rất sắc bén, làm cho đáy lòng của người ta có chút sợ hãi: “Cô kết hôn với Ngự Đình bao lâu rồi?”
“Một năm.” Ninh Noãn Dương nhớ ngày trên giấy hôn thú, cũng không có nhớ nhầm.
Lão phu nhân cau mày, cây gậy trong tay nặng nề đập xuống đất: “Kết hôn cũng không thông báo cho người nhà, cô xem trọng tiền hay quyền của nhà chúng tôi?” Bà lớn tiếng hỏi Ninh Noãn Dương.
“Con.....”
“Một tỷ, cô ly dị với Ngự Đình, lập tức đi.” Vẻ mặt của lão phu nhân khinh bỉ nhìn cả người Ninh Noãn Dương đầy bùn đất. Bà quay mặt sang, hiền lành nhìn cô gái bên cạnh: “Tuyết Thảo, con yên tâm, bà nội sẽ làm chủ cho con.” Hình như bà rất yêu thương cô gái bên cạnh.
“Cám ơn bà nội.”
“Bà nội Đỗ, Noãn Noãn đã với hôn với anh Đình, bà.....” Uông Sunny lấy dũng khí mở miệng, ánh mắt không dám nhìn lão phu nhân, nhìn ra được cô rất sợ lão phu nhân.
“Sunny, củi chỏ của con đừng có rẽ ra ngoài, Tuyết Thảo là chị ruột của con.” Lão phu nhân không hài lòng nhìn Uông Sunny, dọa cho Uông Sunny sợ đến nỗi không dám mở miệng. Uông Sunny và Uông Tuyết Thảo là cháu gái của Uông gia, nhưng mà Uông Tuyết Thảo rất được lão phu nhân yêu thích, mọi người đều không hiểu rõ lý do là gì.
Ninh Noãn Dương giật mình, tại sao Uông Sunny lại sợ lão phu nhân này như vậy.
“Chờ Đình nhi trở lại, chúng ta lại thảo luận vấn đề này, trong khoảng thời gian này, cô đừng có bày ra vẻ thiếu phu nhân, tôi sẽ không thừa nhận.” Vẻ mặt của lão phu nhân nghiêm nghị, dọa cho mọi người xung quanh sợ đến nỗi không dám lên tiếng.
“Dạ.” Ninh Noãn Dương cười ngọt ngào, gật đầu đồng ý.
“Noãn Noãn?” Uông Sunny có chút giật mình.
“Không sao đâu.” Ninh Noãn Dương cười, khẽ nói: “Đỗ Ngự Đình không có ở đây, nhìn dáng vẻ của lão phu nhân này rất khó đối phó, chúng ta ứng phó trước, chờ Đỗ Ngự Đình trở lại rồi hãy nói.” Bây giờ cùng lão phu nhân cứng đối cứng, không khác gì lấy trứng chọi với đá, cô cũng không có ngu ngốc.
Buổi tối hôm đó, lão phu nhân liền áp đảo tinh thần của Ninh Noãn Dương.
“Trưởng bối ăn cơm, cô đứng sang một bên cho tôi.” Lão phu nhân nghiêm nghị nhìn Ninh Noãn Dương vừa ngồi xuống bàn.
Ninh Noãn Dương run run, đôi đũa rơi xuống, vội vàng đứng dậy giống như một làn khói, đứng chờ ở một bên.
Bà lão này nhìn qua rất có khí thế!
“Tuyết Thảo, con ngồi xuống đi.” Vẻ mặt của lão phu nhân yêu thương cười với Uông Tuyết Thảo.
Trong lòng của Ninh Noãn Dương cảm thấy bất công, cái này còn có thiên lý hay không, chẳng lẽ Uông Tuyết Thảo cũng là trưởng bối sao?
Người làm nữ để hai chén cơm nóng hổi lên bàn, Ninh Noãn Dương thèm đến nước miếng chảy ròng ròng, lại nghe thấy lão phu nhân ở bên cạnh nói: “Tới đây, chia thức ăn cho tôi.” Giống như Thái hậu trong hoàng cung, mà Ninh Noãn Dương giống như một tiểu cung nữ.
Ninh Noãn Dương vội nuốt nước miếng, cung kính hỏi: “Lão phu nhân, bà muốn ăn gì?”
“Canh.”
Ninh Noãn Dương chấp nhận cúi đầu, cầm lấy cái chén nhỏ bên cạnh múc một chén canh để trước mặt của lão phu nhân: “Bà từ từ dùng.”
“Đầy quá, làm lại.” Lão phu nhân không hài lòng lắc đầu, vẫy tay để cho người làm nữ đem canh xuống, lại cầm một cái chén lên.
Ninh Noãn Dương không thể không làm lại lần nữa.
Lần này lại nghe lão phu nhân nói: “Quá ít, làm lại.”
Ninh Noãn Dương đè nén lửa giận, cầm canh, giận đến tay run run, tại sao lại sai khiến cô. Cô cầm chén canh, chỉ cảm thấy dưới chân bị cái gì đó gạt một cái, hất cả chén canh lên người của lão phu nhân.
“Ui da, bà nội, để con lau giúp bà.” Uông Tuyết Thảo đứng dậy, vội vàng cầm khăn tay lau canh nóng trên quần áo của lão phu nhân, khóe mắt đắc ý liếc nhìn Ninh Noãn Dương một cái.
Là cô ta gạt chân của Ninh Noãn Dương, canh mới có thể hất lên người của lão phu nhân.
Sắc mặt của lão phu nhân âm trầm đứng dậy, giơ tay lên, “Bốp------” Hung hăng tát một bạt tai lên mặt của Ninh Noãn Dương, “Nha đầu không có phép tắc.”
Cái tát đánh lên mặt của Ninh Noãn Dương, nóng hừng hực. Ninh Noãn Dương bụm mặt, máu trào lên, một lúc lâu cũng không có lên tiếng. Khi nào thì cô bị ủy khuất như vậy, cho dù là Đỗ Ngự Đình cũng chỉ che chở cho cô.
Lão phu nhân trầm mặt, ra lệnh: “Chỗ này để cho cô ta tự dọn dẹp, ai cũng không được giúp cô ta, phạt không cho ăn bữa tối.”
“Dạ.” Hoàn toàn không có ai dám chống lại ý của lão phu nhân.
Uông Tuyết Thảo đỡ lão phu nhân đứng dậy, đi tới trước mặt của Ninh Noãn Dương, uy nghiêm và tức giận muốn giết chết Ninh Noãn Dương, “Nha đầu, cô nghe đây, một mình cô dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, không cho phép tìm người khác giúp đỡ.” Ngay từ đầu bà đã không vừa mắt với Ninh Noãn Dương, mà lần này trở lại sẽ tìm cách đuổi nha đầu này đi.
“Dạ.” Ninh Noãn Dương ủy khuất gật đầu, cũng không dám phản bác.
Uông Tuyết Thảo cười liếc nhìn Ninh Noãn Dương một cái, nha đầu lông còn chưa dài, cũng muốn đấu với cô.
Ninh Noãn Dương ở sau lưng, đá loạn vào bóng lưng của lão phu nhân và Uông Tuyết Thảo.
Cái gì chứ! Lại bắt nạt một mình cô.
. . . . . . . . . . . . .
Đã mười hai giờ khuya, Ninh Noãn Dương còn đang bận rộn trong phòng ăn, lão phu nhân gì đó rõ ràng là cố ý nhắm vào cô. Ninh Noãn Dương không ăn bữa tối, đói bụng đến choáng váng. Dưới sự giúp đỡ của Uông Sunny, phần lớn chỗ phòng ăn đã dọn dẹp xong, chỉ còn lại sàn nhà.
Bây giờ, hai người các cô đang quỳ dưới đất lau sàn nhà.
“Trời ơi, mệt quá.” Ninh Noãn Dương nằm sấp, cảm thấy eo mỏi nhừ, cô đấm eo, bụng kêu cục cục.
“Noãn Noãn, còn một chút nữa, cố gắng lên.” Uông Sunny không ngừng lau sàn nhà, sau khi lão phu nhân và Uông Tuyết Thảo tới, cô giống như không thích nói chuyện. Hơn nữa nhìn động tác làm việc của cô rất thành thạo, không giống như tiểu thư sống an nhàn sung sướng.
“Sunny, quan hệ của cô và Uông Tuyết Thảo hình như không tốt lắm?” Ninh Noãn Dương thử hỏi, mặc kệ là đúng hay không, dù sao thì quan hệ của hai chị em này không bình thường, hoàn toàn không thân mật!
Vẻ mặt của Uông Sunny ảm đạm cúi đầu, khẽ nói: “Nhà của tôi hơi phức tạp, ba của Tuyết Thảo và ba của tôi không cùng một mẹ, tôi là con gái của vợ bé, không thể so với chị gái là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận.” Đây cũng là chuyện cô vẫn tự ti.
“À.” Hóa ra là như vậy, Ninh Noãn Dương gật đầu, đã nói Uông Tuyết Thảo này và Uông Sunny nhìn qua không giống như cùng một loại.
“Thiếu phu nhân.” Quản gia vội vàng chạy tới, nhìn bốn bề vắng lặng, khẽ nói: “Tôi để một ít đồ ăn trong phòng của cô, cô mau vào phòng ăn đi, đừng để cho lão phu nhân nhìn thấy.” Nếu không, anh có thể sẽ chịu không nỗi.
“Cám ơn.” Ninh Noãn Dương gật đầu, quản gia còn là một người không tệ.
Phòng ăn của Đỗ gia rất lớn, chỉ là cái bàn ăn này cũng có chiều dài hơn mười mét, lau sàn nhà rất mệt.
Ngày hôm sau, quả nhiên lão phu nhân đã sớm tới phòng ăn kiểm tra, còn mang bao tay màu trắng. Sờ một cái lên bàn ăn và chậu hoa, trên bao tay màu trắng để lại một chút dấu tay, lão phu nhân cau mày, cởi bao tay: “Chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, còn muốn là thiếu phu nhân của Đỗ gia.” Bà ném bao tay vào mặt của Ninh Noãn Dương.
Ninh Noãn Dương nổi giận, “Lão phu nhân, con tôn trọng bà, nên mới nghe theo sự phân phó của bà, bà nhất định phải ở khắp nơi nhắm vào con sao?” Cô chụp lấy bao tay, ném xuống đất.
Cô không muốn nhịn nữa, người hiền lành bị người khác bắt nạt, ngựa hiền bị người khác cưỡi.
Lão phu nhân rõ ràng cũng bị kinh hãi, nhưng dù sao kiến thức của bà cũng rộng rãi, cũng không đến nỗi để cho một tiểu nha đầu uy hiếp. Bà cười lạnh, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.
“Noãn Noãn, mau xin lỗi lão phu nhân.” Uông Sunny nóng nảy, nắm tay áo của Ninh Noãn Dương, chỉ sợ gặp phải phiền toái gì đó. Anh Đình không có ở đây, cô phải bảo vệ Noãn Noãn.
“Tại sao tôi phải xin lỗi bà ấy.” Ninh Noãn Dương trở nên ngang ngược, lớn tiếng tranh luận: “Lão phu nhân, con cũng không có kết hôn với bà, bà không cần không vừa mắt với con, con không phải là người giúp việc của Đỗ gia, bà cũng không phát tiền lương cho con, không thể sai khiến con như vậy.” Cô càng lùi, lão phu nhân này tưởng cô dễ bị bắt nạt.
“Cô.....” Lão phu nhân hiển nhiên không ngờ thái độ của Ninh Noãn Dương trở nên cứng rắn như vậy, bà xanh mặt nhìn Ninh Noãn Dương, tức giận nói: “Người đâu, đuổi nha đầu này ra ngoài cho tôi, để cho cô ta ở trong sân tỉnh táo lại.”
“Lão phu nhân, Noãn Noãn không phải cố ý chống đối bà, bà đừng tức giận.” Uông Sunny vội vàng giải thích với lão phu nhân, cô gấp gáp nói: “Bà đừng tức giận, con xin lỗi bà.”
“Sunny, đừng cầu xin bà lão này.” Ninh Noãn Dương không phục nói.
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài cho tôi-----” Lão phu nhân hét to, đưa tay chỉ ra cửa, “Người đâu, vứt cô ta ra ngoài sân cho tôi.”
“Dạ.” Người do bà mang tới, không chút lưu tình ném cô ra khỏi nhà.
“Ui-----” Ninh Noãn Dương nặng nề ngã xuống đất, cái mông bị ngã đau, cô không phục đá loạn về phía cửa, nhưng không có ai để ý tới cô.
Bất đắc dĩ, cô đành phải phẫn nộ đứng dậy, muốn đi ra ngoài tìm viện trợ, đi tới cửa lớn, lại được cho biết, “Thiếu phu nhân, lão phu nhân có phân phó, người không thể đi ra ngoài.” Nhìn ánh mắt khó xử của hộ vệ, cô chỉ có thể trở về, không thể làm mất chén cơm của người ta!
Cô oán hận cắn răng, bà lão này tại sao lại gây khó dễ cho cô. Cô không xinh đẹp bằng Uông Tuyết Thảo, cũng không có chăm sóc dịu dàng như người ta, nhưng tốt xấu gì cũng không có trở ngại gì nha!
Gần tới buổi trưa, cô vừa đói vừa nóng, đứng ở trong bụi cỏ, bị ánh mặt trời chiếu lên làm cho đầu óc choáng váng, lại không thấy ai tới mở cửa cho cô.
“Đói không?” Một chén đồ ăn thơm phức xuất hiện ở trước mặt của cô.
“Đói.” Ninh Noãn Dương gật đầu, theo tiếng nói nhìn lại, lại nhìn thấy Uông Tuyết Thảo, cô ta dịu dàng cười: “Thức ăn này tôi mới trộm được, muốn cho cô ăn, nhưng mà sợ lão phu nhân biết được sẽ không vui, cô nói xem nên làm sao mới được?”
Ninh Noãn Dương nuốt nước miếng, nhìn thức ăn trong chén, “Tôi sẽ không nói cho bà ấy biết.” Không nghĩ tới, cô cũng có lúc vì năm đấu gạo mà phải khom lưng.
“Haha.” Uông Tuyết Thảo cười, “Nếu như cô không ngại, vậy hãy đợi Tiểu Hắc ăn xong rồi ăn.”
Người giúp việc dắt tới một con chó màu đen, Uông Tuyết Thảo cầm đôi đũa, gắp từng món trong chén, vứt xuống đất.
Sườn kho tàu.
Đùi gà.
Vịt nướng.
Mỗi một món càng làm cho Ninh Noãn Dương nuốt nước miếng, con chó lớn màu đen gặm xương, trong tay của Uông Tuyết Thảo chỉ còn một chén cơm trắng, “Không có thức ăn, cô còn muốn hay không?”
“Muốn.” Ninh Noãn Dương nuốt nước miếng, gật đầu, đưa tay muốn lấy cái chén, hiện tại có một chén cơm trắng để ăn cũng tốt.
Uông Tuyết Thảo lại đổ cả chén cơm xuống đất: “Muốn ăn thì tự mình nhặt.”
Ninh Noãn Dương đói bụng, cũng gấp gáp, cướp lấy cái chén không, đập vào người của Uông Tuyết Thảo, “*** ** ** cô cút cho tôi------”
Uông Tuyết Thảo né không kịp, cái trán bị đập một cái.