“A Dật------” An Dật Cảnh vừa kết thúc công việc, đã nhìn thấy Tô Kỷ Nhã bước xuống từ trên xe.
An Dật Cảnh đứng yên tại chỗ, không có đi tới gần.
“A Dật, anh đừng hiểu lầm, em không có ý gì khác.” Tô Kỷ Nhã dịu dàng cười yếu ớt đi tới, giống như chưa từng xảy ra những chuyện không vui trước kia, “Có rãnh để nói chuyện với em một chút không?”
An Dật Cảnh cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, gật đầu đồng ý, “Được.” Chuyện của bọn họ sớm muộn gì cũng phải giải quyết, “Đi đâu?”
“Đi lên xe của em đi.” Tô Kỷ Nhã chỉ chỉ chiếc xe ô tô của mình, đi thẳng tới phía trước, “Em chỉ nói mấy câu, sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian.”
An Dật Cảnh đi theo Tô Kỷ Nhã lên xe.
Tô Kỷ Nhã đóng toàn bộ cửa sổ xe, từ phía sau ghế ngồi lấy ra một hộp giữ nhiệt, “Trước khi đi ra ngoài em đã nấu canh cho anh, canh hạt sen bách hợp, anh thích uống.”
Hộp giữ nhiệt màu xanh nhạt, mở ra, hương vị ngọt ngào của hạt sen và bách hợp xông vào mũi, đây là canh sở trường của Tô Kỷ Nhã, bởi vì An Dật Cảnh thích uống chè.
“Không cần, cám ơn.” An Dật Cảnh có chút không được tự nhiên mở to mắt, chỉ cảm thấy hôm nay Tô Kỷ Nhã có chút không giống bình thường.
“Uống một chút, có được không! Đừng lãng phí tấm lòng của em.” Tô Kỷ Nhã cầu xin, dịu dàng nói: “Em đặc biệt nấu cho anh.” Cô đẩy xuống tất cả công việc ngày hôm nay, thậm chí còn có một phần hợp đồng quảng cáo quan trọng.
An Dật Cảnh không cưỡng lại được, đành phải nhận lấy hộp giữ nhiệt trong tay cô, anh rất quen thuộc với cái hộp giữ nhiệt này, mỗi lần cô nấu canh cho anh, đều dùng cái hộp giữ nhiệt này. Cô đối xử với anh, thật là không thể tốt hơn, nhưng mà, tốt và yêu là hai chuyện khác nhau.
Anh có thể đối xử tốt với cô, nhưng mà, đây không phải là yêu.
Hương vị ngọt ngào của canh giống như trước đây, nhưng mà anh uống vào trong miệng, lại cảm thấy có một chút vị nhạt, tâm tình lúc này đã thay đổi rồi.
Tô Kỷ Nhã thúc giục: “Uống nhiều một chút.” Nhìn bộ dáng của anh lúc uống canh, khóe miệng của cô cong lên, coi như là đứng ở một bên nhìn anh, cô cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
“Cám ơn, đủ rồi.” An Dật Cảnh uống cạn nửa chén canh, đậy nắp hộp lại, “Tiểu Nhã, chúng ta nên nói chuyện chính đi!”
Ánh mắt của Tô Kỷ Nhã trở nên ảm đạm, giọng nói cũng trở nên có chút run rẩy: “Nhất định phải giải trừ hôn ước sao? Là em chưa tốt ở đâu, cho nên anh mới có thể......”
“Không phải, không phải là nguyên nhân của em.” An Dật Cảnh lắc đầu, “Là anh không tốt, coi như là anh có lỗi với em đi!” Cái bóng ở trong lòng, càng ngày càng rõ ràng, anh không có cách nào quên được, coi như là chỉ có thể nhìn nhau cả đời, anh cũng không oán hận chút nào.
“Nhất định phải giải trừ hôn ước sao?” Giọng nói của Tô Kỷ Nhã cao lên một chút, ánh mắt trở nên sắc bén.
An Dật Cảnh trầm mặc, nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói không lớn, nhưng lại rõ ràng: “Đúng, nhất định phải giải trừ hôn ước.”
“Haha.....” Tô Kỷ Nhã ngửa đầu cười lớn, cười đến bi thương, cười đến nước mắt cũng chảy ra.
“Biết trước là sẽ như thế này, biết trước là sẽ như thế này.....”
Cô đã biết trước kết quả sẽ như thế này, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định muốn giành được trái tim của anh.
“Như vậy..... Em cũng sẽ không còn gì để lưu luyến nữa.”
“An Dật Cảnh, anh sẽ hối hận, nhất định sẽ.” Tô Kỷ Nhã hung hăng lau nước mắt, oán hận nhìn An Dật Cảnh, “Anh nhất định sẽ hối hận vì đã đối xử với em như vậy.”
“Tiểu Nhã, em.....” An Dật Cảnh hoảng sợ, chỉ cảm thấy đầu rất choáng váng, mí mắt cũng bắt đầu trở nên nặng trĩu, “Làm sao lại.....” Hắn lắc đầu, muốn vứt cái cảm giác quỷ dị này, nhưng trong đầu rất hỗn độn.
“Rất muốn ngủ sao?” Giọng nói yếu ớt của Tô Kỷ Nhã vang lên ở bên tai.
“Cô động tay động chân vào bên trong canh.”
“Một chút thuốc mê mà thôi, đừng quá ngạc nhiên.” Tô Kỷ Nhã cười đắc ý, “Ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy, cái gì cũng sẽ giải quyết xong.”
“Cô.....” An Dật Cảnh chưa kịp nói gì, đã ngã đầu vào ghế ngồi.
15 phút sau, xe ô tô màu vàng dừng ở trước cửa của một khách sạn tình nhân nổi tiếng, Tô Kỷ Nhã đội mũi và đeo kính, cố hết sức đỡ An Dật Cảnh vào khách sạn.
Trước đó không lâu, cô cũng dùng biện pháp giống vậy làm cho Ninh Noãn Dương bất tỉnh.
Trò hay sắp diễn ra rồi.
Trên giường màu đỏ, hai người toàn thân trần truồng ôm nhau ngủ, Tô Kỷ Nhã lấy điện thoại ra chụp một tấm hình.
“Ninh Noãn Dương, không biết Đỗ Ngự Đình thấy tấm hình này sẽ phản ứng như thế nào?”
Nửa tiếng sau, Tô Kỷ Nhã lại xuất hiện ở cửa khách sạn, còn có một nhóm phóng viên lớn đi theo.
Tô Kỷ Nhã mặc một thân âu phục màu trắng, được một trợ lý nhỏ dìu đi, đôi mắt sưng như quả hạch đào, vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào khóc thút thít, “Tôi..... Tôi và Noãn Noãn là bạn thân, tôi coi cô ấy như em ruột, không nghĩ tới..... Cô ấy lại làm ra chuyện này ở sau lưng tôi.”
Rất nhiều ánh đèn lóe lên, micro, camera đều đang hướng về khuôn mặt của Tô Kỷ Nhã, cô trở thành nhân vật chính bất hạnh và hiền lành trong lòng của mọi người, mà An Dật Cảnh và Ninh Noãn Dương trở thành đối tượng để mọi người công kích.
Chị em tốt và chồng chưa cưới có gian tình, hơn nữa sắp bị bắt gian tại trận.
Tiêu đề hot như vậy, làm cho ánh mắt của những phóng viên trở nên sáng lên.
Đứng ở ngoài cửa phòng, Tô Kỷ Nhã lại lau nước mắt, “Thật ra thì tôi cũng không trách bọn họ, nếu như bọn họ thật lòng yêu nhau, tôi bằng lòng rời đi để tác thành cho bọn họ.”
“A Nhã, không sao, tất cả chúng tôi đều ở đây để xem!” Một phóng viên truyền thông cầm micro, lộ ra vẻ lòng đầy căm phẫn.
“Đúng vậy, đúng vậy!” Mọi người đều hùa theo.
Phục vụ mở cửa ra, phóng viên điên cuồng tràn vào, chụp loạn vào cái chăn bị lồi lên ở trên giường.
Trong phòng, quần áo lung tung trên mặt đất, không khí mập mờ.
“Các người đang làm gì vậy?” Người trên giường bị đánh thức, bất mãn ngồi dậy. Tóc dài hơi xoăn, khuôn mặt xinh đẹp, trong nháy mắt cái chăn trượt xuống, không có cảnh tượng sống động như mọi người đã nghĩ, dáng người gầy gò, bằng phẳng.
Nam?
Mọi người nhất thời xôn xao, người trên giường mặc dù là tóc dài, nhưng mà lại là nam.
Đây là đã xảy ra chuyện gì?
Có người mở đèn lớn trong phòng, lúc này mọi người mới phát hiện, người ngồi dậy từ trên giường thật sự là một người đàn ông. Mà người đang nằm, tóc ngắn, hình như cũng là nam.
Gay?
Mọi người kinh ngạc, ngay cả Tô Kỷ Nhã cũng trở nên kinh ngạc.
Không thể như vậy, rõ ràng người nằm trên giường là Ninh Noãn Dương và An Dật Cảnh, làm sao có thể biến thành hai người đàn ông này?
“Tô tiểu thư, đây là đã xảy ra chuyện gì?”
“Đúng vậy, không phải cô nói An Dật Cảnh và Ninh Noãn Dương mướn phòng ở đây sao?”
“.....”
“Tôi.....” Tô Kỳ Nhã còn không kịp phản ứng.
Chuyện càng ngày càng nghiêm trọng, trước kia có một phóng viên tìm hiểu được một tin tức ở chỗ lễ tân, người mướn phòng là một cô gái tên Tiểu Nhụy.
Sau đó phóng viên đã biết, Tiểu Nhụy là trợ lý nhỏ của Tô Kỷ Nhã.
Có phóng viên gọi điện thoại cho người đại diện của An Dật Cảnh, điện thoại chứng thật, lúc này An Dật Cảnh đang quay quảng cáo ở nước ngoài, hoàn toàn không có ở trong nước.
Nhất thời, phóng viên suy đoán càng sâu.
“Tô tiểu thư, xin hỏi tại sao cô lại làm vậy?”
“Cô rõ ràng là nói Ninh Noãn Dương là bạn thân của cô, cô đây là đang hãm hại cô ấy sao?”
“Rốt cuộc cô có ý đồ gì?”
Tất cả micro nhắm vào Tô Kỷ Nhã.
Tô Kỷ Nhã kích động chạy đến mép giường, vén chăn lên, nắm lấy người đàn ông trên giường, ép hỏi: “Hai người, hai người là ai?” Chuyện này làm sao lại biến thành như vậy.
“Cô buông tay ra!” Tiểu thụ xinh đẹp ỏng ẹo nhìn cô, lại kéo chăn lên, “Ghét!”
“Nói mau, tại sao hai người lại xuất hiện ở đây?” Tô Kỷ Nhã tức giận nắm lấy cổ tay của tiểu thụ, ép hỏi.
“Này, cô gái, cô buông tay của vợ tôi ra.” Tiểu công rời giường, hung hăng hất tay của Tô Kỷ Nhã ra, “Nắm vợ của tôi lần nữa, cẩn thận tôi đánh cô.” Lúc này, mọi người đều thấy rõ, khuôn mặt của tiểu công, gần giống với An Dật Cảnh.
Vì vậy, mọi suy đoán lan truyền trong mọi người.
Có phải Tô Kỷ Nhã tìm người đàn ông này giả trang thành An Dật Cảnh, sau đó thành công bắt gian tại trận hay không.
“Tô tiểu thư, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Tô tiểu thư, mời cô cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý.”
“Tô tiểu thư.....”
Máy quay phim, máy ảnh liên tục chụp Tô Kỷ Nhã vào lúc này.
Đầu tóc của Tô Kỷ Nhã rối tung, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ống kính, ngơ ngác đứng thẳng.
“Các người tránh ra, tránh ra-----” Cô vung tay, hét lớn, lấy tay che ống kính của phóng viên: “Ai cho các người chụp, ai cho các người chụp, tránh ra, tránh ra.....”
Ánh mắt của cô rã rời, vẻ mặt cuồng loạn.
Phóng viên cười nhạo, cũng đã nghĩ xong tiêu đề cho trang bìa ngày mai------ Ca sĩ đang hot Tô Kỷ Nhã đi bắt gian trở thành trò cười, mời người diễn vai nhân vật chính, lòng người không thể dò được.
Tin chắc tờ báo ngày mai sẽ bán rất chạy.
Sau khi ồn ào, những phóng viên vui vẻ lắc đầu rời đi, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần có tin tức để có thể phát ra, về phần là của ai, cũng không quan trọng lắm.
Bên trong phòng, một mớ hỗn độn, trên giường hai người đàn ông đứng dậy, mặc quần áo tử tế.
Một loạt tiếng bước chân truyền đến: “Đỗ thiếu!” Hai người đồng thời hướng về phía cửa chào hỏi.
Đôi mắt của Tô Kỷ Nhã sưng đỏ bỗng nhiên quay đầu lại, lớp trang điểm trên mặt của cô đã trôi đi, nhìn qua có chút kinh khủng: “Đỗ Ngự Đình! Anh thấy tấm hình kia chưa! Ninh Noãn Dương và An Dật Cảnh.....” Bỗng nhiên cô nín thinh, mở to mắt nhìn Ninh Noãn Dương bước vào: “Tại sao cô lại ở đây? Làm sao có thể?”
Cô rõ ràng tự mình đặt Ninh Noãn Dương và An Dật Cảnh ở chung một chỗ, làm sao có thể?
“Tô Kỷ Nhã, cô làm cho tôi cảm thấy ghê tởm.” An Dật Cảnh cũng xuất hiện ở trong phòng.
“Làm sao có thể? Làm sao có thể?” Tô Kỷ Nhã lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được: “Không nên là như vậy, không nên là như vậy.” Phải là Ninh Noãn Dương và An Dật Cảnh bị mọi người lên án, kết quả của Ninh Noãn Dương phải là vô cùng thê thảm.
Nhưng mà.....
Rốt cuộc là đã sai ở đâu?
“Noãn Noãn nhà tôi không có ngu như cô!” Uông Sunny sải bước đi vào, vui vẻ kéo cánh tay của An Dật Cảnh: “Anh Dật, em rất nhớ anh.” Cô giống như một chú chim nhỏ tựa đầu vào vai của An Dật Cảnh, anh Dật giống như lại đẹp trai hơn một chút.
“Tiểu Nhã, tôi chưa từng làm hại cô.” Ninh Noãn Dương bước tới, “Thậm chí tôi còn biết cô làm một số chuyện nhắm vào tôi, bao gồm đổ nước trên sân khấu, để cho tôi ngã xuống.....”
“Thì ra cô cũng biết!” Tô Kỷ Nhã đột nhiên cắt đứt lời nói của cô, hồi lâu, lại tự lẩm bẩm: “Nhưng mà trước đó rõ ràng tôi đã làm cho cô bất tỉnh, làm sao lại.....”
“Đúng, cô làm cho tôi bất tỉnh, nhưng mà tôi đã tỉnh lại.” Ninh Noãn Dương nhẹ nhàng cười một tiếng, nói về chuyện đã xảy ra.
------Tô Kỷ Nhã ném Ninh Noãn Dương lên giường, đóng cửa rời đi. Ninh Noãn Dương dựa vào một chút ý thức còn sót lại, vùng vẫy bò dậy, gọi điện thoại cho Đỗ Ngự Đình, “Chồng ơi.....”
Năm phút sau, Đỗ Ngự Đình tới, còn mang theo một cô gái hóa trang giống như Ninh Noãn Dương.
Tô Kỷ Nhã đưa An Dật Cảnh đến, bởi vì quá khẩn trương, cũng không cẩn thận xem cô gái trên giường, chẳng qua là cởi quần áo của An Dật Cảnh, sau đó chụp hình, gọi phóng viên tới.
Thừa dịp cô ta đi ra ngoài, Đỗ Ngự Đình lại đổi người trên giường thành hai người đàn ông.
“Ninh Noãn Dương, cô thắng rồi, cô thắng rồi.....” Tô Kỷ Nhã cười, lắc đầu: “Tôi đấu không lại cô, tôi thật ngu xuẩn, tôi lấy cái gì để đấu với cô.....”
Cô gần như dùng hết tất cả để giành chiến thắng cho lần này, nhưng mà, cô vẫn thua.
“Này, cô đủ rồi! Rõ ràng là lỗi của cô, còn dám bắt nạt Noãn Noãn như vậy.” Uông Sunny tức giận bước tới, đá vào bụng của Tô Kỷ Nhã một cái.
“Sunny!” An Dật Cảnh bước tới, chưa kịp ngăn cản.
“Anh Dật, anh đau lòng cô ta sao?” Uông Sunny không phục mở to mắt nhìn An Dật Cảnh, có chút ý ghen ghét.
“Ninh Noãn Dương, cô cướp quá nhiều thứ từ tôi, cô biết không?” Tô Kỷ Nhã ngồi dưới đất, oán hận nhìn Ninh Noãn Dương, hét lên: “Tại sao cô nhận được giải người mới xuất sắc nhất của giải Kim Hùng, tại sao cô lấy được bài hát kia, cô chẳng qua chỉ là người mới mà thôi, hoàn toàn không có tư cách này, còn không phải Đỗ Ngự Đình mua cho cô.....”
“Câm miệng-----” Đỗ Ngự Đình hét lên, có chút hoảng loạn nhìn Ninh Noãn Dương, “Noãn Noãn, anh.....”
Trong nháy mắt tất cả các cố gắng và sự khẳng định bị hủy bỏ, Ninh Noãn Dương bắt đầu có chút lúng túng: “Chồng ơi, Tiểu Nhã đang nói dối, đúng không? Những vẻ vang kia, đều là tự em, tự em cố gắng có được.....” Nước mắt lưng tròng nhìn Đỗ Ngự Đình, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt.
“Tất nhiên là do chính em.....” Đỗ Ngự Đình trốn tránh, không dám nhìn vào mắt của cô.
“Anh nói dối-----” Ninh Noãn Dương đột nhiên hất tay anh ra, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
“Noãn Noãn.....Noãn Noãn....” Đỗ Ngự Đình vội vàng đuổi theo.
“Nhanh lên, chúng ta cũng đi.” An Dật Cảnh cũng đi theo ra ngoài.
“A Dật, anh đừng đi, có được không?” Tô Kỷ Nhã khẽ khóc, ôm lấy chân của An Dật Cảnh, “Cầu xin anh, tha thứ cho em lần này.”
“Cô đừng có ở đây làm người khác ghê tởm, cút-----” Uông Sunny hung hăng khinh bỉ, hất cánh tay của Tô Kỷ Nhã, kéo An Dật Cảnh đi: “Anh Dật, đi!”
“A Dật, A Dật-----”
“Đừng đi-----”
Sau khi tận lực cầu xin, rốt cuộc cũng không thể giữ lại An Dật Cảnh.
Tô Kỷ Nhã nằm dưới đất, mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm trần nhà.
Trong một đêm Tô Kỷ Nhã trở thành đối tượng bị mọi người khinh bỉ, sản phẩm cô ta làm đại diện, pa-nô bị người ta lột xuống, dùng chân hung hăng chà đạp.
Nhưng mà, so với cô ta, Đỗ Ngự Đình càng thảm hơn. Từ khách sạn trở về, anh ngủ ở dưới sàn nhà một đêm.
“Bảo bối, anh sai rồi.”
“Vợ ơi, anh đáng chết.”
“Cục cưng, em nghe anh giải thích đi.”
Nói lời xin lỗi hơn ngàn lần, nhưng cũng không có một chút tác dụng nào, cô vẫn như cũ không thèm nhìn anh một cái.
“Xui xẻo quá!” Lời nói của Mộ Ngưng Tử có chút hả hê, ai bảo tiểu tử này bình thường không phát hiện điểm tốt của cô, nếu không vào lúc này có thể không giúp anh nói chuyện sao? “Đáng đời-----”
Mộ Ngưng Tử để cà phê xuống, khẽ nói với Ninh Noãn Dương: “Noãn Noãn, người đàn ông như vậy tuyệt đối không thể tha thứ, hành động như vậy gọi là lừa gạt.”
“Đúng vậy.” Ninh Noãn Dương gật đầu, vẻ mặt tán thưởng.
“Đúng vậy, không thể tha thứ.” Uông Sunny cũng hùa theo.
Ba người cùng nhau đứng dậy, đi ra ngoài.
“Anh.....” Đỗ Ngự Đình giận đến nghiến răng, chỉ có thể trơ mắt nhìn các cô đi xa. Bà xã đại nhân có quy định, không cho đi theo phía sau cô.
“Đụng vào vách tường đi!” Ngôn Cẩn Phong cắn bánh bao xuất hiện trong phòng khách, vẻ mặt của anh ta đồng tình vỗ vai của Đỗ Ngự Đình, “Thật ra là có biện pháp.....”
“Nói mau.” Lúc này Đỗ Ngự Đình là một đầu hai lớn*, có bệnh loạn chạy chữa*.
(*) Một đầu hai lớn: Gặp rắc rối, không có cách nào tự giải quyết.
(*) Có bệnh loạn chạy chữa: Gặp rắc rối, phải nhờ người khác nghĩ cách.
“Cái này, anh xem đi rồi sẽ biết nên làm thế nào.” Ngôn Cẩn Phong cười bí ẩn lấy ra một cuốn sổ tay từ trong túi.
《 Sổ tay tình yêu hoàn hảo —— Người mới nhập môn 》
“Không cần.” Vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình khinh thường hất cuốn sổ tay ra, cái đồ chơi trẻ con này, anh hoàn toàn không dùng được.
“Tùy anh.” Ngôn Cẩn Phong tránh ra, không tin Đỗ Ngự Đình không cần.
Sau khi Ngôn Cẩn Phong đi, Đỗ Ngự Đình quan sát một hồi, xác định bốn hướng không có người, nhặt cuốn sổ tay, đi vào thư phòng cẩn thận nghiên cứu.
“Thiếu gia, buổi chiều ở công ty có một hội nghị cao cấp.” Vệ sĩ đặt văn kiện trong tay lên bàn, cảm thấy hôm nay nhiệt độ trong phòng vô cùng thấp. Bây giờ đã là mùa thu, hình như không nóng đến nỗi phải mở nhiệt độ thấp như vậy!
“Hủy bỏ.” Đỗ Ngự Đình đang vùi đầu nghiên cứu cuốn sổ tay, không ngẩng đầu lên, anh đưa tay sờ sờ trán của mình, lại uống ly nước đá trên bàn. Hàm răng bị lạnh tới đau đớn, nhưng mà lại không có chút dấu hiệu phát sốt nào.
“Thiếu gia, ngài đau đầu sao?” Vệ sĩ nghi ngờ nhìn ông chủ nhà mình.
Nghe vậy, Đỗ Ngự Đình không nén được sự vui mừng, “Thế nào? Có phải thấy thân thể của tôi không khỏe không?” Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên trở nên phấn khởi: “Có phải nhìn ra bệnh rất nặng không?”
Đây là điều thứ 34 trong cuốn sổ tay tình yêu hoàn hảo ------ Ngã bệnh có thể đẩy mạnh tình cảm của hai người.
“Thiếu gia-----” Trên đầu của vệ sĩ rơi xuống một vài giọt mồ hôi lạnh, lắc đầu: “Không nhìn ra.”
Đỗ Ngự Đình giận tái mặt, vẻ mặt như đưa đám hỏi: “Vệ sĩ, có cách nào làm cho tôi bị cảm nặng không? Tốt nhất là cái loại phát sốt đó.”
“Éc?” Vệ sĩ choáng váng, hôm nay thiếu gia có cái gì đó không đúng.
“Nếu không đánh tôi mấy cái đi, làm cho mặt tôi có chút màu, không được làm cô ấy đau lòng, cũng không tức giận.” Đỗ Ngự Đình lẩm bẩm.
“Ngài đang nói thiếu phu nhân sao?” Vệ sĩ cẩn thận hỏi.
Đỗ Ngự Đình buồn phiền kéo tóc, “Rốt cuộc là làm thế nào mới có thể ngã bệnh?” Uống nước đá, thổi máy điều hòa, cũng đã thử qua, hoàn toàn không có hiệu quả nào!
“Có cách.”
“Nói.”
Vệ sĩ ghé sát vào tai của Đỗ Ngự Đình, truyền đạt kinh nghiệm, Đỗ Ngự Đình không ngừng gật đầu, trên mặt dần dần trở nên vui vẻ.
Hôm đó, Đỗ Ngự Đình không ăn cơm, vẫn nhốt trong thư phòng thổi điều hòa, uống nước lạnh, mọi người đều nói anh bị đả kích, mới có bộ dạng như vậy.
Không ngờ, nửa đêm, anh thật sự phát sốt rồi.
“Bao nhiêu độ?” Đỗ Ngự Đình dựa vào ghế, gò má ửng đỏ, nhưng mà ánh mắt lại không giống như người đang bị bệnh, một chút phát sốt nho nhỏ này anh hoàn toàn không coi là gì.
“36.” Vệ sĩ cầm nhiệt kế nhìn thật lâu.
“Nhanh, nhanh gọi cho Noãn Noãn, nói cho cô ấy biết tôi phát sốt rồi.” Đỗ Ngự Đình hưng phấn, đưa tay làm rối tóc của mình.
“Bộ dáng của anh không giống như đang bệnh nặng, tôi đoán anh có thể đánh chết một con hổ.” Ngôn Cẩn Phong xông vào, nhìn Đỗ Ngự Đình một cái, “Tinh thần của anh còn tốt hơn những người không có bệnh.”
“Anh-----” Đỗ Ngự Đình cắn răng, cực kỳ tức giận, một lúc sau lại không thể không nâng lên khuôn mặt tươi cười, khiêm tốn lãnh giáo: “Vậy anh nói xem nên làm gì bây giờ?”
“Tôi nói cho anh biết.” Ngôn Cẩn Phong vỗ tay một cái, giống như ảo thuật móc ra một đống đồ trong túi, “Phần chuẩn bị, sắc mặt phải tái một chút.”
“Cái trán vẩy một ít nước, ra mồ hôi.”
“Khóe mắt, đừng mở to mắt như vậy, nhỏ một chút, đúng, đúng.”
Sau khi được Ngôn Cẩn Phong chỉ điểm, quả nhiên nhìn qua Đỗ Ngự Đình có nhiều biểu hiện của bệnh hơn.
“Noãn Noãn, không ổn rồi, Đỗ Ngự Đình phát sốt, sắp chết rồi.” Ngôn Cẩn Phong kéo cổ họng gọi ra ngoài từ cửa thư phòng, “Nhanh lên, sắp xảy ra án mạng rồi.....”
Tiếng kêu của anh càng ngày càng lớn, thậm chí kinh động đến người giúp việc trong nhà.