Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 66-3




Mặc dù trong lòng đã biết trước câu trả lời, nhưng tại lúc được chứng thực, cảm giác sự mất mát nặng nề quét qua: “Cô ấy cho cô bao nhiêu tiền?”

“Năm, năm trăm vạn.” Mỹ Sa sợ hãi, khóc tới nỗi nhòe đi lớp trang điểm trên mặt, “Thẻ, thẻ ở đây.” Cô ta luống cuống tìm tấm thẻ Tiêu Ngâm Tuyết đưa cho cô ta ở trong túi, đưa cho Quý Giản Phàm: “Ông chủ, anh cứu tôi với, đừng đưa tôi cho Đỗ Ngự Đình.” Đỗ Ngự Đình không thường đến đây, cô ta gặp qua vài lần, vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông đặc biệt dọa người, vừa nhìn liền biết không phải là người dễ trêu chọc.

Nhưng mà, lúc Tiêu Ngâm Tuyết đến tìm cô ta, đã lập tức ra giá năm trăm vạn, muốn cô ta động tay động chân vào bộ lễ phục của Đỗ thiếu phu nhân, cô ta nhất thời bị tiền làm cho mờ mắt, mới có thể làm ra chuyện như vậy.

“Nhanh chóng đi thu dọn một chút, tôi đưa cô đi.” Đột nhiên Quý Giản Phàm đứng dậy, lấy chìa khóa xe trên bàn. Tối hôm qua ở trước mặt Ninh Noãn Dương, Đỗ Ngự Đình đã đồng ý không truy cứu, nhưng mà cậu ấy lại phái hộ vệ đi điều tra chuyện này, xem ra không có ý định sẽ dễ dàng bỏ qua. Anh không thể để chuyện này liên lụy tới Tiêu Ngâm Tuyết, mặc dù cô trở nên như thế nào, anh đều sẽ bảo vệ cô.

“Đi, đi đâu?” Mỹ Sa sợ ngây người.

“Los Angeles.” Anh vẫn còn một chút thế lực ở bên đó, “Tôi sẽ giúp cô sắp xếp mọi thứ, cô đi nhanh lên, không được nói chuyện này với bất cứ ai.”

Quý Giản Phàm kéo cửa ra, sững sờ.

Ngoài cửa, có người đang chặn cửa.

“Cô ta không thể đi.” Cơ thể to lớn của An Dật Cảnh chặn ở cửa, anh nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi.

“A Dật, tránh ra.” Giọng nói của Quý Giản Phàm khàn khàn, sắc mặt có chút tái xanh: “Xem như là vì tình anh em nhiều năm của chúng ta, giúp tới một lần đi.”

“Không được, cậu hoàn toàn là đang bảo vệ Tiêu Ngâm Tuyết.” An Dật Cảnh chặn ở cửa, không chịu mở cửa ra.

“An Dật Cảnh, cậu đừng ép tớ đánh cậu.” Quý Giản Phàm hét lên.

“Để cho cô ta đi đi.” Một bóng dáng nhỏ nhắn vội vàng chạy tới, Ninh Noãn Dương thở dốc: “Để cho Quý đại ca đưa cô ta đi đi.” Cô ở ngoài thư phòng nghe lén điện thoại của Đỗ Ngự Đình, lúc này mới chạy tới đây thông báo cho Quý Giản Phàm.

“Noãn Noãn?” Hai người cùng nhìn Ninh Noãn Dương.

“Đỗ thiếu phu nhân.....” Vẻ mặt My Sa hổ thẹn.

“Để cho cô ta đi đi, đoán chừng Đỗ Ngự Đình lập tức sẽ tới đây.” Ninh Noãn Dương giải thích, lấy ra một tấm vé máy bay từ trong túi: “Quý đại ca mau đưa cô ấy đi đi.” Người hại cô là Tiêu Ngâm Tuyết, không cần phải để cho người vô tội chôn theo.

“Noãn Noãn, cám ơn em.” Vẻ mặt Quý Giản Phàm đầy cảm kích.

“Noãn Noãn, em.....”

“Đi đi!” Ninh Noãn Dương đẩy anh ra ngoài cửa, “Đi nhanh lên.”

“Anh nợ em một ân tình.” Quý Giản Phàm và My Sa vội vàng chạy xuống lầu.

Cuộc bình chọn các giải thưởng trong giải Kim Hùng đang diễn ra rất sôi nổi, bài hát của Ninh Noãn Dương và An Dật Cảnh đạt được hai thành tích tạm thời đang đứng hạng hai, hạng nhất bị chiếm bởi bài hát đầu tiên của ngôi sao truyền hình và điện ảnh Thẩm Nguyệt Nhi, hạng ba là Vi Ny, hạng tư là ca sĩ nổi tiếng Xán Nhi, Tô Kỷ Nhã xông vào hạng năm với một bài hát ngọt ngào.

Trong một thời gian, các phương tiện truyền thông lớn đã bắt đầu dự đoán ai có thể giành được giải thưởng người mới xuất sắc nhất, tiếng hô cao nhất là Ninh Noãn Dương và Thẩm Nguyệt Nhi, Ninh Noãn Dương hợp tác với An Dật Cảnh người có tiếng tăm rất lớn, đã đẩy độ hot của cô tăng lên rất nhanh. Còn Thẩm Nguyệt Nhi mặc dù liên tục xảy ra nhiều vụ xì căn đan, nhưng cô ta đã làm việc chăm chỉ trong giới nhiều năm, nền móng vững chắc, có độ hot làm nền tảng, lần này phát hành đĩa nhạc đầu tiên, tiếng hô cũng khá cao.

Hàng năm giải Kim Hùng đều mời nhạc sĩ nổi tiếng viết một bài hát chủ đề, tổng hợp lại kinh nghiệm đoạt giải bao nhiêu năm, ca sĩ mới có quyền biểu diễn bài hát chủ đề này, cơ hội nhận được giải người mới sẽ rất cao.

Bài hát chủ đề lần này là bài 《 Giữa hè hoa nở 》 do Sunny sáng tác, mỗi ca sĩ đến thử giọng đều là mỗi người một vẻ. Mặc dù Ninh Noãn Dương và Tô Kỷ Nhã không nhiều kinh nghiệm sân khấu, nhưng mà giọng hát không tệ, hình ảnh cũng rất thân thiện.

Vi Ny luôn đi theo con đường nóng bỏng quyến rũ, mặc dù không phù hợp với bài hát này, nhưng mà sức hút của cô ta rất mạnh, mà còn rèn luyện một cách chuyên nghiệp nên cũng khá tốt.

Độ hot và tiếng tăm của Xán Nhi cũng không kém, khuyết điểm duy nhất là tương tác với khán giả chưa đủ tốt.

Mà Thẩm Nguyệt Nhi dĩ nhiên là không có gì để nói, kinh nghiệm sân khấu, độ hot, đều có thể áp đảo mọi người trên mọi phương diện.

Rất nhiều người tới để thử giọng, đều hy vọng có thể được Sunny chấp nhận, lấy được quyền hát chính của bài hát này.

“Chào mọi người, tôi là Ninh Noãn Dương.” Vào phòng nghỉ, Ninh Noãn Dương nhiệt tình chào hỏi mọi người, lại nhận được câu trả lời không giống nhau ở khắp nơi.

Vi Ny dời tầm mắt, không để ý tới Ninh Noãn Dương, cũng không dám đắc tội với cô.

Xán Nhi khẽ cười, tiếp tục ngân nga bài hát để tìm cảm giác.

Một ca sĩ khác lịch sử gật đầu nhưng cũng hơi xa lánh, không thể trách bất kỳ ai, đây là biện pháp sinh tồn trong vòng luẩn quẩn này, bất kỳ người bình thường nào sau này đều có thể trở thành một ngôi sao nổi tiếng.

“Noãn Noãn.” Tô Kỳ Nhã mặc một bộ váy dài màu xám bạc, dĩ nhiên là ăn mặc rất tỉ mỉ. Sau khi có chút danh tiếng, cô theo phong cách ngọt ngào, trong thời gian này trở thành “Điềm tâm giáo chủ” trong miệng của mọi người, “Sao bây giờ cậu mới đến?”

“Trên đường kẹt xe.” Ninh Noãn Dương có chút bất đắc dĩ, rõ ràng là đã dậy rất sớm, so với cách ăn mặc của mọi người, Ninh Noãn Dương quả thực là giản dị tự nhiên, tùy ý buộc tóc thành đuôi ngựa, không trang điểm, cũng không đặc biệt ăn mặc, ngay cả trợ lý của người ta còn xuất sắc hơn cô.

“Trợ lý của cậu đâu?” Tô Kỳ Nhã nhíu mày nhìn phía sau Ninh Noãn Dương, không có một bóng người.

“Tớ không có trợ lý.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, không đồng ý nói: “Không cần, tớ cũng không phải là một ngôi sao lớn.” Cùng thu đĩa nhạc với An Dật Cảnh, cô có thể dùng trợ lý của An Dật Cảnh, nhưng thật ra cũng không chú ý tới chuyện này.

“Mọi người, thầy Sunny đã tới phòng đánh giá, mọi người có thể bắt đầu chuẩn bị rồi.” Một nhân viên chạy tới, dán danh sách lên cửa: “Xin hãy vào theo số thứ tự trên danh sách.”

Sunny?

Ninh Noãn Dương giật mình, tại sao lại là Lãnh Nhiên?

Thẩm Nguyệt Nhi là người đầu tiên đi vào, cô ta có tiếng tăm rất lớn, sắp xếp công việc rất chặt chẽ.

Sau đó là Xán Nhi, Vi Ny.

Cô và Tô Kỷ Nhã là người mới không có danh tiếng gì chỉ có thể xếp ở phía sau.

Đợi tới lúc cô đi vào, bên ngoài còn rất ít người, mà bên trong cũng chỉ còn một mình Lãnh Nhiên.

Ninh Noãn Dương cầm tập bài hát, hát hết lần này tới lần khác, ánh mắt không rời khỏi người Lãnh Nhiên một giây phút nào.

“Trên mặt tôi có lời bài hát sao?” Lãnh Nhiên buông bút, vẻ mặt đùa cợt vuốt khuôn mặt của mình. So sánh với hình tượng bác sĩ lạnh lùng thường ngày, thì lúc anh ta đeo kính có vẻ thân thiết hơn.

“Không có.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, công tâm mà nói, bộ dáng của Lãnh Nhiên nhìn rất tốt, có khí chất của người đàn ông trưởng thành, ưu nhã mà còn chín chắn.

“Như vậy đi!” Lãnh Nhiên đứng dậy, thu dọn đồ đạc trên bàn, chậm rãi đi đến bên cạnh Ninh Noãn Dương: “Buổi tối đi ăn tối với tôi, tôi sẽ cho cô hát bài hát chủ đề lần này, thế nào?” Hai tay chống lên bức tường phía sau cô, giam chặt cô giữa mình với bức tường, lời nói của anh ta nửa thật nửa giả.

“Cám ơn.” Ninh Noãn Dương vô cùng rực rỡ gật đầu, đứng dậy, khuôn mặt “soạt” một cái trầm xuống, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Muốn chết!” Cô nhấc chân, nhắm vào giữa hai chân người đàn ông, đá mạnh.

Lãnh Nhiên cả kinh, nhanh chóng nhảy ra, mới thoát được một kiếp. Đợi anh ta hoàn hồn, Ninh Noãn Dương đã chạy ra ngoài, Lãnh Nhiên nhìn cánh cửa đã đóng giống như đang suy nghĩ gì đó, lắc đầu: “Nhiều năm như vậy, tính tình vẫn như thế.”

Người hát chính của 《 giữa hè hoa nở 》 cuối cùng đã được chọn, do Ninh Noãn Dương biểu diễn, chia điệp khúc cho Tô Kỷ Nhã.
     
“Thật tốt quá!” Ninh Noãn Dương đang nằm trên giường thì nhận được điện thoại. Cô để điện thoại xuống, bên giường lại không có âm thanh gì, cô xoay người, thế này mới nhận ra Đỗ Ngự Đình không có ở bên cạnh.

“Chồng ơi!” Cô xoay người xuống giường, chạy vào thư phòng: “Em, em được hát bài hát đó rồi.”

Quả nhiên, Đỗ Ngự Đình đang ở trong thư phòng nghe điện thoại.

Con ngươi đen đang nhìn chằm chằm vào máy tính chuyển sang nhìn cô, những đường nét trên khuôn mặt nghiêm túc ban đầu trở nên dịu dàng ngay lập tức, “Vậy ngày mai sẽ cho em một người trợ lý có được không?” Đỗ Ngự Đình cúp máy, để điện thoại qua một bên.

“Dạ, dù sao công việc gần đây khá nhiều, có trợ lý cũng tốt.” Ninh Noãn Dương gật đầu, có trợ lý có thể sẽ bớt đi nhiều phiền toái.

“Bảo bối, em qua đây xem, mấy loại nhà này, thích loại nào?” Đỗ Ngự Đình một tay ôm cô, một chuyển màn hình máy tính sang trang khác.

Trong màn hình máy tính xuất hiện mấy loại nhà phong cách khác nhau.

Biệt thự cảnh biển.

Tiểu viện Điền Viên.

Tòa thành Cổ vận.

“Đều rất đẹp.” Cô mở to hai mắt thán phục, vẻ mặt cô ngạc nhiên chạm vào ngôi nhà trên màn hình: “Cái này rất đẹp, có biển, còn có cái này.....” Bởi vì phấn khởi mà da thịt nõn nà như bình thường trở nên ửng hồng, xinh đẹp đến nỗi làm cho người ta muốn cắn một cái.

Đỗ Ngự Đình không nhúc nhích, nhìn chằm chằm lỗ tai trắng nõn của cô, nuốt nước miếng, trái cổ chuyển động kịch liệt, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Vậy đều mua hết được không?” Bàn tay to lớn không thành thật xoa mặt cô, xúc cảm nhẵn nhụi.

“Mua nhiều nhà như vậy làm gì?”

“Chờ tới lúc chúng ta đi qua Châu Âu ở một thời gian, trọng tâm trong vài năm tới của công ty cũng đã ở bên đó rồi.” Đỗ Ngự Đình giải thích qua loa, anh không thể để cho cô tiếp tục ở bên đây, ánh mắt của Lục Tử Viễn nhìn cô đã làm cho anh sợ hãi, ngoài ra Lục Tử Viễn đang điều tra chuyện của Lăng gia, còn có một cỗ thế lực không rõ tên.

“Dạ.” Ninh Noãn Dương gật đầu, vẻ mặt buồn bã cắn môi: “Nhưng mà em vẫn còn muốn phát hành đĩa nhạc.”

“Ở bên kia cũng có thể phát hành đĩa nhạc.”

“Oh.” Cô cái hiểu cái không, bỗng nhiên tràn đầy tin tưởng: “Lần này em nhất định sẽ lấy được giải người mới xuất sắc nhất.”

Trên đầu Đỗ Ngự Đình rơi xuống vài đường hắc tuyến, lại nữa rồi, cái giải người mới xuất sắc nhất có lực hấp dẫn lớn như vậy sao?

Tối hôm qua đi ngủ, anh nghe thấy cô nằm mơ hình như đang hét giải thưởng gì gì đó, chẳng lẽ giải thưởng chó má kia quan trọng hơn anh sao?

Đợi cô đi ra ngoài, Đỗ Ngự Đình ấn điện thoại nội bộ: “Phí tài trợ của giải Kim Hùng năm nay, công ty chúng ta bao toàn bộ, đi nói với bọn họ, nhớ rõ chia giải ca sĩ xuất sắc nhất cho bảo bối nhà tôi.”

Không phải chỉ là một giải thưởng thôi sao?

Cô muốn bao nhiêu, anh đều cho cô.

Trong văn phòng màu trắng, Lục Tử Viễn cởi áo choàng trắng, ném lên bàn.

“Đỡ lấy.” Lãnh Nhiên đi tới từ phia đối diện, tiện tay ném lon bia.

Sau một đường vòng cung hoàn hảo, Lục Tử Viễn dễ dàng đỡ lấy cái lon, mở ra, ngửa đầu đổ xuống.

Lãnh Nhiên một tay nắm cái lon đã uống xong, nhìn cũng không nhìn, tiện tay ném vào thùng rác.

“Phịch-----” Không chút lo lắng, cái lon rỗng đã vào thùng rác. Lãnh Nhiên lại mở thêm một lon: “Tớ đã tìm thấy chiếc xe được lái khi Lăng gia gặp nạn, đã thành phế liệu, đưa vào nhà máy phế liệu rồi, tớ đang nghĩ cách mua hết nó, có thể sẽ điều tra ra một số manh mối.”

Một nhà ba người của Lăng gia, trong một đêm tất cả đều chết trong một tai nạn ô tô, việc này quả thật rất kỳ lạ.

“Cám ơn.” Lục Tử Viễn cụng lon bia với anh ta để tỏ lòng biết ơn, “Tớ đi tìm người hầu cũ của Lăng gia và cảnh sát xử lý tai nạn ô tô lúc đó, thế nhưng trong một đêm tất cả những người này đều biến mất, ngôi nhà của Lăng gia cũng bị người mua lại, tra không được tin tức của người mua.” Đủ thứ chuyện, xảy ra trước mặt anh, làm anh nghĩ mãi vẫn không ra, không có manh mối.

“Đừng nóng vội.” Lãnh Nhiên vỗ vỗ vai anh, liếc nhìn vòng tay màu đỏ trên cổ tay anh không bị ống tay áo che khuất, “Quà cậu tặng cho Lăng Y Y lúc mười tuổi, sao lại ở trên tay của cậu?”

“Lấy ở chỗ Ninh Noãn Dương đấy, cô ấy nói là do Đỗ Ngự Đình tặng cho cô ấy.” Lục Tử Viễn nhìn vòng tay trên cổ tay, sau đó nhận ra có gì đó không phù hợp: “Sao cậu biết đây là quà sinh nhật tớ tặng cho Y Y?”

Lãnh Nhiên sửng sốt, trong đôi mắt bình tĩnh chợt lộ ra vẻ bối rối, nói đùa: “Tớ nghe cậu nói qua, lúc ở Mỹ, suốt ngày cậu cứ Y Y Y Y treo ở trên miệng, muốn không biết cũng khó.”

“Cũng đúng.” Đầu ngón tay khẽ xoa vòng tay màu đỏ, hoa văn rõ ràng chạm vào lòng ngón tay, cũng chạm đến trái tim đau đớn. Bỗng nhiên, anh xoay người, nhìn Lãnh Nhiên: “Tớ muốn đi xem mộ của Y Y.....”

Anh muốn chứng thực ý nghĩ trong lòng.

“Cậu là muốn.....” Lãnh Nhiên trong nháy mắt liền hiểu ra.