Trong phòng khách ấm cúng của nhà họ Đỗ, mọi người giống như đang nghiêm túc thảo luận vấn đề gì rất quan trọng.
"Tôi nhất định không đồng ý." Khuôn mặt Đỗ Ngự Đình trầm xuống, đặt ly cà phê trong tay xuống, vì dùng sức quá mạnh, cà phê đổ ra ngoài khay trà màu trắng, tạo thành nhiều đóa hoa màu nâu.
"Tại sao? Noãn Dương rất thích công việc này, hơn nữa có tôi đi theo, cô ấy có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức, không phải đi lòng vòng.” An Dật Cảnh coi thường, nháy mắt với Ninh Noãn Dương: “Đúng không, Noãn Dương, em rất thích công việc này đúng không?”
Ninh Noãn Dương hiểu ý, gật đầu liên tục: "Đúng vậy, chơi rất vui." Cô nũng nịu nói: “Chồng, chỉ là một đoạn quảng cáo nho nhỏ, không lộ mặt.” Gần đây An Dật Cảnh nhận một đơn hàng của một nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng, cần tập hợp một tổ quảng cáo, làm thành một bộ phim, có tổng cộng năm tập ngắn, phát ra đều đặn mỗi ngày. Quảng cáo không cần lộ mặt nữ phụ, chỉ cần quay chân là được, lựa chọn của đạo diễn còn do năng lượng và sức hấp dẫn của An Dật Cảnh.
“Không vất vả lắm đâu! Xin anh, em sẽ nghỉ ngơi thật nhiều, không để cho mình mệt mỏi.” Ninh Noãn Dương chắp tay trước ngực, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lên, không ngừng cọ vào gương mặt cương nghị của người kia, cực giống con mèo đang cùng chủ nhân chơi đùa, “Chồng---“ tròng mắt thật to tràn ngập sự van xin.
Khóe mắt Đỗ Ngự Đình có chút vui vẻ, bàn tay vuốt ve làn da mềm mại của cô, cô mềm giọng nũng nịu gần như khiến anh tâm tư rối loạn, “Rất muốn sao?” Quay phim không phải chuyện dễ, anh không chịu được việc cô vất vả.
“Muốn!” Tròng mắt trong veo lóe sáng, cô liên tục gật đầu.
"Tốt lắm." Đỗ Ngự Đình gật đầu, nhấp nhẹ cà phê trong ly, nhìn An Dật cảnh, chậm rãi nói: "Thời gian làm việc mỗi ngày không thể quá sáu tiếng, thời gian quay không quá ba tiếng, không thể có động tác treo ngược… động tác độ khó cao, không thể ôm người khác phái… tiếp xúc thân thể…”
“Hả?” An Dật Cảnh mém nữa là phun hết cà phê trong miệng ra, theo như điều kiện của Đỗ đại thiếu gia anh, đoạn quảng cáo kia không tới một tháng nhất định không xong. Nhưng bây giờ có việc cầu người, anh cũng chỉ có thể trưng khuôn mặt tươi cười: “Còn lại cũng không có vấn đề gì, chỉ là thời gian cho công việc…”
"Không có thương lượng." Đỗ Ngự Đình lạnh mặt, bộ dáng không có chỗ nào để thương lượng được, anh vốn không tán thành Noãn Dương quay quảng cáo, ban đầu đồng ý cô đi làm trợ lý cho An Dật Cảnh là vì nghĩ tới dù sao cũng còn nhẹ nhàng hơn là cho cô đứng bên ngoài bán mỳ ăn liền, không ngờ cô gái nhỏ này còn nghĩ tới đi quay quảng cáo.
"Được, cậu giỏi lắm!” An Dật Cảnh nghiến răng, vẻ mặt đưa đám, gật đầu: “Noãn Dương, ngày mai dậy sớm tới studio trang điểm.”
"Thật tốt quá, em có thể quay quảng cáo rồi." Ninh Noãn Dương nhảy cẫng lên mà hoan hô, không ngờ cô cô cũng có cơ hội thành ngôi sao.
Hôm sau, trên trường quay quảng cáo.
Ninh Noãn Dương mặc một cái áo ba lỗ màu xanh cùng quần dài màu trắng, bước từ phòng hóa trang ra, tóc dài ban đầu là hơi xoan bây giờ thành tóc thẳng thật dầy, trong tay ôm một quyển tạp chí thật dày, chân mang giày cao bồi Canvas.
Ăn mặc mát mẻ như vậy khiến cho ánh mặt mọi người trong studio nhất thời sáng lên.
Hôm nay quay là cảnh, một cô gái bình thường đi trên đường, hoàng tử cô thầm mến đã lâu từ chiếc xe bên người bước ra, hoàng tử không để ý đến cô gái. Sau khi hoàng tử đi xa, cô gái nhặt được một quyển tạp chí trên đất, mở ra trang thứ nhất là một đôi giày cao gót xinh đẹp, cô gái bị tấm hình hấp dẫn.
"Không được, thay quần áo." Vừa thấy trang phục của Ninh Noãn Dương, cặp mắt của Đỗ Ngự Đình như muốn phóng hỏa, ánh mắt âm trầm nhìn thợ trang điểm, “Bả vai không được lộ ra.”
Sau lưng, thợ trang điểm nhìn người đàn ông sắc mặt âm trầm, đành phải gật đầu: “Noãn Dương, chúng ta lại đi đổi tạo hình đi.” Cuối cùng không có gì so với bảo vệ tính mạng càng quan trọng hơn.
Mười phút sau, Ninh Noãn Dương lại từ phòng hóa trang bước ra, lần này đổi một cái áo sơ mi không ta màu vàng nhạt, còn có một cái váy đến gối, so sánh với cách ăn mặc trước, càng mang phong cách vui vẻ hơn.
Đỗ thiếu gia liếc mắt nhìn, lắc đầu, mày nhíu lại càng sâu, hung ác nhìn thợ trang điểm quát: “Không được lộ cánh tay, che thật đầy đủ cho ta.” Nếu như có thể, anh còn hi vọng có thể mang cô đi đến một cái đảo nhỏ hoang tàn vắng vẻ, là nơi hai người bọn họ ở, như vậy ai cũng không thể thấy được cô, mà anh cũng không cần suốt ngày lo lắng cô sẽ có thể rời anh đi bất cứ lúc nào.
Thợ trang điểm khóc không ra nước mắt rụt cổ lại, lại đi vào phòng hóa trang với Ninh Noãn Dương lần nữa.
Lần thứ N, khi Ninh Noãn Dương xuất hiện với áo t-shirt màu trắng mộc mạc và một cái quần jean dài tới mắt cá chân, Đỗ thiếu rốt cuộc cũng gật đầu, sắc mặt không còn nhỏ nhen như vậy.
Chỉ là, lăn qua lăn lại như vậy cũng tốn tít nhất hai tiếng, như vậy chỉ còn có hai tiếng để quay hình.
Chính thức quay phim ——
Một cô gái bình thường ăn mặc đơn giản xuất hiện trên màn ảnh, một cái xe màu vàng đi lướt qua người cô, là chiếc xe của hoàng tử cô thầm mến đã lâu, lúc này An Dật Cảnh xuất hiện trong ống kính, sau đó ném một quyển tạp chí từ trên xe xuống.
Cô gái nhặt tạp chí lên, mở trang thứ nhất ra, là một đôi giày cao gót màu đỏ......
Trong phim trường không khí đang tốt, bỗng dưng Đỗ thiếu ra lệnh: “Dừng lại!”
Mọi người quay đầu lại, lại thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Đỗ Ngự Đình: “An Dật Cảnh, cậu ném sách cẩn thận một chút cho tôi.” Nếu quăng trúng Noãn Dương, anh liền tự tay lột da tiểu tử này.
An Dật Cảnh chạy từ trên xe xuống, “Biết.” Anh nhịn, vì quảng cáo, anh nhịn.
Vậy mà, phân phó của Đỗ thiếu vẫn chưa xong: “Xe không thể mở nhanh như vậy.”
"Ừ." An Dật Cảnh lén lút cắn răng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, Đỗ Ngự Đình cái gì cũng tốt, nhưng là chỉ cần chuyện liên quan đến Noãn Noãn, vậy thì hoàn toàn không cư xử như những chuyện bình thường.
Trên đầu nhỏ của đạo diễn đầy mồ hôi, nhưng cũng không dám đắc tội, mẩu quảng cáo của anh còn phải dựa vào tài trợ của Đỗ thiếu!
"Được, làm lại lần nữa.”
"Đợi chút." Đỗ Ngự Đình không nhanh không chậm mở miệng, ánh mắt bắn về phía sau lưng.
Vệ sĩ tiến lên, lấy từ sau ra một cái chuông cực lớn: “Bắt đầu từ chín giờ, bây giờ đã 12 giờ.”
“Nhưng mà vừa mới bắt đầu quay…” Đạo diễn thận trọng nói, lại bị mắt lạnh của Đỗ Ngự Đình liếc qua một cái, liền sửa lại ngay: “Được, mọi người chuẩn bị kết thúc, ngày mai tiếp tục quay!”
Đỗ Ngự Đình hài lòng gật đầu, kéo bảo bối đang nhìn tạp chí chằm chằm qua một bên: “Bỏ bối, đi, thay quần áo chúng ta đi ăn tôm.” Anh hoãn công việc của hôm nay lại, cố ý cùng cô tới đây, như vậy anh mới yên tâm.