Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 54: Anh đã nói là sẽ lấy em




Editor: G.O

Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn D.S, đang diễn ra một màn từ trước tới giờ chưa từng có.

"Ưm… Bên trái, dịch sang bên trái một chút." Cô gái nhỏ ngồi trên ghế hưởng thụ, vẻ mặt người đàn ông dịu dàng đang thay cô xoa bóp vai.

"Bên này đúng chưa?" Đỗ Ngự Đình ngồi ngay phía sau cô, giờ phút này đang cần cù đấm bóp cho đại nhân vật anh ôm trong lòng. Cởi xuống bộ âu phục, thu lại vẻ mặt nghiêm túc, bây giờ trên mặt anh chỉ còn lại vẻ nhu tình mật ý như nước.

Lần trước, sau khi cô bị thương ở bữa tiệc và phải nghỉ việc mấy ngày, anh thuận nước đẩy thuyền khiến người quản lý của công ty kia "đuổi việc" cô, vừa thuận tiện mỗi ngày đi làm đều có thể đưa cô tới công ty của anh. Công việc của anh đối với cô mà nói là một chuyện tương đối nhàm chán, cô chẳng biết gì hết nhìn vào những con số rậm rạp chằng chịt đến hoa cả mắt kia, cũng không hiểu những hợp đồng phức tạp đầy chữ kia nói gì. Mỗi ngày cô chỉ biết đến ăn bám, đọc tạp chí, lâu lâu còn la hét muốn chạy ra ngoài công ty chơi.

"Bảo bối, anh cực khổ như vầy thì phải thưởng cho anh cái gì chứ?" Thấy cô có bộ dạng thoải mái hưởng thụ, Đỗ Ngự Đình không khỏi hả hê, anh xít lại gần bên môi cô, rồi hất mặt của mình lên, "Ngoan, hôn một cái, coi như là trả tiền thù lao cho anh."

Cô gái nhỏ do dự mấy giây, rút cuộc cũng hôn phớt trên má anh một cái.

"Không được, như vậy thì anh quá lỗ vốn rồi ——" Đỗ Ngự Đình ôm choàng qua người cô, thân hình cao lớn của anh đè cô hướng ra sau mặt ghế sô pha.

"Ngự ——"

Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, thư ký Thư cùng Tiêu Ngâm Tuyết đứng sững ở cửa, nhìn bên trong phòng làm việc đang diễn ra một màn rất đặc sắc. Trong mắt Tiêu Ngâm Tuyết tràn ngập khiếp sợ, một người đàn ông tôn quý như thế, một người đàn ông chí cao vô thượng (cao quý không ai sánh bằng) giống như là vị thần luôn ngồi trên cao, lại có thể làm ra chuyện hèn mọn như vậy, hơn nữa vẻ mặt của anh lại còn thoải mái vui vẻ hết mức.

Thư ký Thư ngượng ngùng lui ra ngoài, trong lòng mặc niệm là không nghe thấy, không nhìn thấy và không biết gì.

Tiêu Ngâm Tuyết mặc một thân áo đầm màu xanh lá chuối, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn không mấy diễm lệ, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy quá mức nhạt nhẽo. Giày cao gót màu đen làm tôn thêm vẻ kiêu gợi cho đôi chân thon dài, cô hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, nhưng lại không ngờ rằng Ninh Noãn Dương cũng có ở nơi đây.

"Bảo bối, về nhà chúng ta sẽ tiếp tục." Đỗ Ngự Đình cúi đầu hôn nhẹ gò má của cô gái nhỏ, anh đưa tay cài lại mấy cái nút áo bị bung ra trên ngực của cô.

Tiêu Ngâm Tuyết cắn môi, một màn trước mắt để cho cô tức giận đến toàn thân phát run. Siết chặt bàn tay thành nắm đấm, cô liều mạng nhẫn nhục, thuyết phục chính mình không nên làm ra chuyện gì đáng xấu hổ ở trước mặt Đỗ Ngự Đình, móng tay thật dài đâm vào lòng bàn tay. Nhưng mà rốt cuộc cô vẫn không thể nào nhịn được, xông lên trước, hướng bàn tay tới má của Ninh Noãn Dương giơ lên.

"Tiêu Ngâm Tuyết!" Đỗ Ngự Đình nhanh lẹ, ở giữa không trung chặn lại bàn tay đang vung tới, một tay khác bảo hộ thật chặt cô gái nhỏ ôm trong ngực: "Cô muốn gì?" Tròng mắt đen sâu thẳm híp lại, trong con ngươi loé ra dấu hiệu nguy hiểm.

"Đỗ Ngự Đình, sao anh lại có thể để cho con hồ ly này mê hoặc anh đến như thế?" Giọng nói của Tiêu Ngâm Tuyết run rẩy, người đàn ông này, cho dù là có bị trúng đạn, anh cũng sẽ không nhíu mày lấy một cái, mặc kệ có gặp gỡ khó khăn gì cũng sẽ không lùi bước. Nhưng tại sao anh lại có thể làm ra một chuyện thấp kém đến như vậy? Ôm người phụ nữ kia vào trong ngực rồi cưng chiều đến vô pháp vô thiên (không coi luật pháp và ông trời ra gì.)

Cô cũng chỉ là muốn dạy dỗ cho Ninh Noãn Dương đó một cái, nhưng bộ dáng của anh thật giống như là muốn giết cô.

"Đều là cô, cô có biết Ngự Đình là ai không? Anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn D.S, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Đỗ, sao cô lại có thể mê hoặc anh ấy làm ra chuyện tình như vậy?" Ánh mắt chuyển hướng, Tiêu Ngâm Tuyết một bụng lửa giận chửi mắng thẳng mặt Ninh Noãn Dương, cô tức giận rít gào, giọng nói như người muốn gây sự: "Cô có thân phận gì? Cô không xứng với anh ấy."

"Câm miệng ——" Sắc mặt Đỗ Ngự Đình âm trầm, khiển trách ra tiếng, "Cô không có tư cách nói chuyện với Noãn Dương." Ôm cô gái nhỏ nhẹ nhàng vào trong ngực, anh luôn coi cô là trân bảo (báu vật) cẩn thận che chở, anh sẽ không cho phép có người nói lời không tôn trọng cô đến như vậy, "Tiêu Ngâm Tuyết, nếu như để tôi còn nghe lại lời đó một lần nữa, đừng trách tôi không khách khí."

Ninh Noãn Dương cười nhạt một tiếng, duỗi bàn tay nhỏ cầm lấy bàn tay Đỗ Ngự Đình, giơ lên ngay trước mặt Tiêu Ngâm Tuyết, "Chị Ngâm Tuyết, mặc kệ là chị có hiểu hay là không hiểu, chúc phúc hoặc là trù ẻo hai chúng em, thì cũng không thay đổi được chuyện em cùng với Đỗ Ngự Đình đã kết hôn. Mặc kệ hai người đã có quan hệ như thế nào trong quá khứ, nhưng bây giờ người đàn ông đang đứng ở trước mặt chị này, thân phận của anh ấy là chậu đã cắm bông, là người đàn ông đã có vợ." Lời nói của cô nghiêm túc, trên khuôn mặt nhỏ không có một tia lùi bước hoặc là sợ hãi.

Mười ngón tay hai người siết chặt, ngón áp út trái, cùng tại một chỗ, là một đôi nhẫn kim cương kiểu dáng giống nhau, hai chiếc nhẫn là một phần bán nguyệt, ráp lại cả hai chính là hình một trái tim hoàn chỉnh.

Kim cương lấp loé, giờ phút này càng là đặc biệt chói mắt.

Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, Tiêu Ngâm Tuyết trợn tròn hai mắt, dưới ánh mặt trời, sắc mặt của cô từng chút từng chút tái nhợt đi, giống như là bị đả kích rất lớn, toàn bộ thân hình lảo đảo muốn ngã, "Đỗ Ngự Đình, anh không thể đối xử với em như vậy, em đã đợi anh hai mươi bốn năm nay, trong lòng anh đặt em ở vị trí nào?" Cô lắc đầu, vẻ mặt buồn bã hết sức nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của hai người.

"Ngâm Tuyết ——" Quý Giản Phàm vội vàng xông vào, nhìn hai tay Đỗ Ngự Đình cùng Ninh Noãn Dương đang siết chặt, lại nhìn một chút vẻ mặt đau lòng muốn chết của Tiêu Ngâm Tuyết, nhất thời đã hiểu vấn đề, anh quay sang Đỗ Ngự Đình, nhỏ giọng nói: "Có thể hay không cầu xin cậu đối xử với Ngâm Tuyết tốt hơn một chút? Chỉ cần bằng một phần vạn (một vạn bằng mười ngàn) so với Noãn Dương, thì cô ấy cũng sẽ thấy rất vui vẻ và thỏa mãn rồi." Vẻ mặt Quý Giản Phàm phức tạp tới cực điểm, anh há hốc mồm muốn nói thêm cái gì đó, nhưng một lúc sau vẫn không nói ra được.

Người đàn ông phía trước chỉ là nhấp nhẹ môi mỏng, quay mặt qua chỗ khác: "Xin lỗi, tớ không làm được. Đừng quên, tớ đã có vợ." Anh có thể mắc nợ hết với tất người trên thế giới này, chỉ duy nhất sẽ không để cho Noãn Dương đau lòng.

"Phàm, anh ấy không cần em, anh ấy ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn em lấy một cái." Tiêu Ngâm Tuyết khóc khẽ, cô nhào người vào trong ngực của Quý Giản Phàm, khóc nức nở đứt quãng, thật giống như là đã chịu uất ức rất lớn.

"Không sao, không có việc gì." Quý Giản Phàm dịu dàng an ủi, một hồi lâu, anh nhìn sang hướng Ninh Noãn Dương, có chút hơi khó mở lời: "Noãn Dương, Ngâm Tuyết cô ấy…"

"Quý Giản Phàm, nếu như cậu còn coi tớ là huynh đệ (anh em), thì câm miệng lại cho tớ." Đỗ Ngự Đình giận dữ, lớn tiếng hô, cắt đứt lời thỉnh cầu chưa ra đến miệng của Quý Giản Phàm.

"Đỗ Ngự Đình, chính là anh đã thiếu em, anh nợ em, anh không thể đối với em vô tình như vậy." Giọng mũi của Tiêu Ngâm Tuyết nặng nề nức nở, từ trong ngực của Quý Giản Phàm ngẩng đầu lên, hai mắt đã ướt nhòa, thật đúng là phong thái yểu điệu trời sinh, nước mắt trên mặt rơi lã chã càng tăng thêm mấy phần tư vị vừa thấy đã thương, "Anh đã đồng ý rồi, anh sẽ lấy em, anh sẽ cưới em làm vợ…"

Cưới Tiêu Ngâm Tuyết?

Lời của cô như vỡ oang ra trong đầu của Ninh Noãn Dương.

"Noãn Dương!" Đỗ Ngự Đình vẻ mặt khẩn trương cúi đầu nhìn cô, "Em nghe anh giải thích, chuyện này không phải hoàn toàn như cô ấy đã nói đâu." Lòng anh như lửa đốt muốn giải thích rõ, giọng nói cũng vội vàng và cẩn thận: "Em nghe anh giải thích, có được hay không?"

Trên khuôn mặt nhỏ đã tái nhợt đi mấy phần, Ninh Noãn Dương cúi đầu, ngón tay vô ý thức vuốt vuốt chiếc nhẫn kim cương đang đeo, cô hơi kinh ngạc nhìn về phía anh, một hồi lâu không có lên tiếng.

Thật lâu im lặng, rút cuộc cô cũng mềm mại cất giọng đáp, ngẩng đầu, trên mặt hiện rõ lúm đồng tiền tươi như hoa: "Đương nhiên là em tin tưởng anh." Cô chủ động cầm lấy tay của anh, vẻ mặt kiên định.

Anh đối xử như thế nào với cô đều rõ ngay trước mắt, cô không có lý do gì mà không cho anh giải thích rồi lại đi tin tưởng lời nói từ một phía của Tiêu Ngâm Tuyết.

"Thật tốt quá, thật tốt!" Đỗ Ngự Đình kích động ôm lấy cô, anh mừng như điên, một vẻ như trút được nỗi lo lắng.