Bên trong gian phòng tràn đầy màu hồng ấm áp, trên trán của cô gái nhở nhắn vẫn bị băng bó thật dày, Đỗ Ngự Đình ngồi bên giường, đáy mắt tràn ngập nét đau lòng. Cánh tay anh bị đạn xẹt qua chỉ băng bó qua loa, anh vẫn ngồi ở đầu giường, chờ cô tỉnh lại là có thể nhìn thấy anh.
“Rất đau phỉa không?” Ngón tay thon dài chạm nhẹ vào gò má của bảo bối nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn cỡ bàn tay tái nhợt không có một chút máu. Cô nhất định bị dọa sợ!
Chợt, người trên giường lo lắng lắc đầu, lông mi dày đặc khẽ rung, “Ba, mẹ, Y Y ở đây…”
Y Y?
Tròng mắt đen đột nhiên trợn to, ánh mắt có chút sợ hãi, trong mộng cô lại kêu cái tên này, có phải, có phải là trí nhớ của cô đã bắt đầu khôi phục không.
Không, tại sao có thể? Anh không cho phép, khi anh hạnh phúc cho là mình ngày ngày sống trong mộng, anh không phép tất cả bị phá hủy.
Nếu như, nếu như cô khôi phục trí nhớ, còn có thể đợi bên cạnh anh giống như bây giờ sao?
Còn nữa, Lục Tử Viễn đó, không, cô tuyệt đối không thể khôi phục trí nhớ.
Anh lấy điện thoại di động ra, đè xuống mấy phím.
Nhận được điện thoại, bác sĩ Trần vội vã chạy tới.
"Tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy?" Ánh mắt Đỗ Ngự Đình lạnh lẽo nhìn về phía bác sĩ.
Sau lưng bác sĩ Trần mồ hôi chảy ròng ròng, đã sớm ướt đẫm, anh cúi đầu kiểm tra tình trạng của Ninh Noãn Dương xong, không dám ngẩng đầu nhìn Đỗ Ngự Đình, " Lần trước thiếu phu nhân do bị tai nạn xe cộ, đầu bị va chạm mới mất trí nhớ, mà lần này lại đụng trúng đầu, có thể sẽ khôi phục trí nhớ."
"Khôi phục trí nhớ?" Giọng của Đỗ Ngự Đình run rẩy, anh nắm cổ áo bác sĩ Trần, gầm nhẹ: "Không phải cậu nói khả năng khôi phục trí nhớ rất nhỏ sao?” Cô không thể khôi phục trí nhớ, tuyệt đối không thể.
"Đúng, đúng rất nhỏ, nhưng thiếu phu nhân bị đụng phải đầu, tình trạng không giống nhau." Bác sĩ Trần lắc đầu, bị sợ đến mức hai chân run rẩy, chỉ sợ không cẩn thận trên đầu mình liền phải chịu mấy trận đòn.
"Nghe cho rõ, nếu như cô ấy khôi phục trí nhớ, tôi liền giết anh.” Lạnh lùng nói, đầu súng lạnh lẽo chỉa vào đầu bác sĩ Trần, ”Có biện pháp gì chưa?”
"Có, có." Bác sĩ Trần gật đầu liên tục, "Chờ thiếu phu nhân tỉnh lại, sau khi kiểm tra, tôi có thể pha chế thuốc cho cô ấy, có thể ức chế việc khôi phục trí nhớ."
"Chuyện này không được nói lung tung, nếu không hậu quả cậu tự biết."
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Đi ra ngoài đi!"
Bác sĩ Trần gần như lăn một vòng ra khỏi gian phòng.
Ánh đèn trong phòng sáng đến chói mắt, thiết bị bên trong lại cực kỳ đơn giản, trừ mấy hộc tủ, cũng chỉ có một giường lớn.
Khuôn mặt Ninh Vũ Tâm trắng bệch nằm trên giường, chỉ thấy trước mắt một bầu trời u ám. Cô nhìn thấy ly nước trên tủ ở đầu giường, vươn tay muốn cầm, không cẩn thận đụng đến vết thương trên bả vai, đau đến nặng nề ngã trên giường.
Vết thương này, là Mộ Ngưng Tử đánh, cô nhất định sẽ đòi lại.
"Người tới, người đâu tới đây." Cô lớn tiếng kêu lên.
Cửa được đẩy ra, người đi vào lại là một cô gái tóc ngắn cô chưa từng thấy, chắc là người làm mới tới.
"Giúp tôi lấy ly nước, tôi muốn uống nước."
“Kêu la cái gì?” Nhậm Tử Huyên xuất hiện bên trong gian phòng, chuyện bữa tiệc tối nay chân tướng thế nào cô cũng đã biết rõ, chỉ là không biết anh hai làm sao lại dính dáng trong đó, "Phiền chết được!" Cô lấy ly nước đầu giường, đung đưa trước mặt Ninh Vũ Tâm, "Muốn uống nước?"
Ly thủy tinh trong suốt tỏa ra ánh sáng chói mắt dưới ánh đèn, Ninh Vũ Tâm dùng tay che lại, “Đưa nước cho tôi.”
"Đừng có mơ ——" Nhậm Tử Huyên lắc đầu, buông tay, ly nước rơi xuống đất, nước loang ra trên mặt đất."Choang ——" Ly thủy tinh khi vỡ phát ra âm thanh hết sức chói tai, Nhậm Tử Huyên hình như còn không ngại thiếu, lấy cái loa cỡ bự luôn mang bên người ra, vặn âm thanh hết cỡ, đặt lên đầu giường Ninh Vũ Tâm.
"Rốt cuộc cô là ai?" Ninh Vũ Tâm nóng giận, giùng giằng muốn đứng dậy, lại không làm được gì.
"Cô khi dễ Noãn Dương, chính là khi dễ tôi, cô biết tôi và Noãn Dương có quan hệ thế nào không?" Nhậm Tử Huyên đứng ở đầu giường, nụ cười trên mặt rất là phách lối, cô vỗ vỗ gò má Ninh Vũ Tâm,"Noãn Dương là bạn của tôi, cô lại dám ở dưới con mắt tôi khi dễ cô ấy.” Mặc dù cô ghen tỵ Lục Tử Viễn chỉ luôn nhớ Noãn Dương, nhưng cô lại không có cách nào ngồi nhìn Noãn Dương bị khi dễ.
"Tôi giết cô ——" Ninh Vũ Tâm căm hận cắn răng, muốn lấy súng từ dưới cái gối ra, Bùi Tử Dương cố ý huấn luyện qua cho cô, coi như cô bị thương, dù sao, đánh chết tiểu nha đầu này vẫn dư sức.
“Làm tôi sợ?” Nhậm Tử Huyên nhấc chân, hung ác giẫm lên tay Ninh Vũ Tâm, uy hiếp: “Bà cô tôi đây bắn cô một phát cũng không ai dám nói.”
"Huyên Huyên!" Âm thanh của Bùi Tử Dương truyền đến ngoài cửa, ánh đèn làm cho cái bóng của anh nghiêng dài, có cảm giác đơn độc.
"Anh ——" Nhậm Tử Huyên lè lưỡi, để chân xuống.
"Chịu trở lại rồi?" Giọng nói của Bùi Tử Dương mặc dù lạnh lùng, nhưng trong mắt cũng tràn ngập quan tâm, "Sao em lại biết Ninh Noãn Dương?”
"Cái này..." Con mắt trắng đen rõ ràng linh hoạt chuyển động, lóe lên nét gian xảo, “Em mệt rồi, đi ngủ trước đây, ngủ ngon, anh hai!” Nhậm Tử Huyên cười ha hả, xoay người đi ra ngoài.
Cô và anh hai là anh em cùng cha khác mẹ, cô là con gái riêng không muốn ai biết của Lạc Y gia tộc, bị vứt bỏ ở cô nhi viên, cho đến năm mười tuổi anh hai bỗng nhiên xuất hiện, dẫn cô đi. Cô mới biết, gia tộc Lạc Y lại chỉ còn mỗi anh hai. Có thể là vì cả dòng họ chỉ còn hai người bọn họ nương tựa lẫn nhau, anh hai đối xử với cô rất tốt, người khác có, anh cũng lấy cho cô. Nhưng mà, sự thân mật giữa bọn họ so với anh em nhà khác lại rất ít, cô biết, anh hai nhất định rất mâu thuẫn, dù sao mẹ cô cũng là phạm nhân phá hoại gia đình của người ta.
......
"Chát ——"
Một cái tát hung hãn rơi xuống trên mặt Ninh Vũ Tâm, bàn tay mạnh mẽ bóp cổ cô, ánh mắt Bùi Tử Dương âm trầm, "Ai cho cô tổn thương Ninh Noãn Dương, mệnh lệnh của tôi đưa cho cô là dẫn cô ta tới đây.”
“Chỉ có như vậy, không phải là lợi cho cô ta quá rồi sao, Đỗ Ngự Đình giết chết cha mẹ tôi, tôi cũng muốn để cho anh ta nếm thử một chút nỗi đau tê tâm liệt phế đó." Ninh Vũ Tâm rống lên, chợt kích động vung tay lung tung: "Ninh Noãn Dương, Ninh Noãn Dương, mấy người các ngươi ai cũng nhớ mãi không quên cô ta, cô ta có cái gì tốt chứ?"
"Chát ——" Lại một bạt tai nữa.
"Cô không có tư cách nói cô ấy, liền tên của cô ấy, cô cũng không xứng nhắc tới." Sắc mặt Bùi Tử Dương lnah5 lùng, bàn tay càng dùng sức thêm mấy phần, anh kéo cô xuống đất: "Cô ấy là người của tôi, không có lệnh của tôi, ai dám động đến cô ấy, chính là đối đầu với tôi.”
Cô, anh đã xác định muốn cô rồi.