Mặc Sơ không ngờ anh ta lại nói đến những chuyện trước kia, dứt khoát nói thẳng: “Nói đi, anh đến đây làm gì?”
Chuyện gì đã qua cô sẽ cho qua luôn, tiếp tục cuộc sống ngày mai tốt đẹp.
“Không phải công ty của các cô có rất nhiều nhân viên nữ à? Tôi muốn đi xem mắt.” Tư Vĩ Phàm nở nụ cười.
Mặc Sơ cầm bảng biểu đưa cho anh ta: “Điền vào bảng biểu, photo giấy tờ rồi đi đóng tiền…”
Cô nói đến đây, bỗng nhíu mày nói: “Nếu anh đi xem mắt thì Tô San phải làm sao đây?”
Tư Vĩ Phàm mím chặt môi, ý là, không nói cho cô biết.
Mặc Sơ cũng không hỏi nữa, đăng ký xong thông tin của Tư Vĩ Phàm rồi nói: “Được rồi, công ty sẽ liên lạc với anh sau.”
Sau khi Tư Vĩ Phàm rời đi, Mặc Sơ mới bắt đầu làm việc.
Cô làm việc tới tận khuya mới về nhà.
Ngày mai là cuối tuần, cô cũng ôm công việc về nhà làm.
Mặc dù công việc bận rộn nhưng cũng thú vị, đặc biệt là khi bận xong, về đến nhà mở cửa thấy hai cục cưng đang ngủ trên giường, dáng người mập mạp đáng yêu, cô lại cảm thấy ngọt ngào như được nếm mật.
Sáng thứ bảy, Mặc Sơ bận rộn hết một buổi sáng, chờ ăn cơm trưa xong mới dẫn hai đứa trẻ đi chơi.
Cô dắt mỗi đứa một bên ra khỏi nhà, ba người đi đến rừng đào, Mặc Hàm cầm bàn vẽ vẽ tranh.
Hôm nay là cuối tuần, người đến rừng đào chơi rất đông, mùa xuân là mùa thích hợp nhất để ngắm hoa.
Mặc Sơ không có thừa tiền để hai đứa nhỏ đến khu vui chơi chơi, nhưng thiên nhiên có thể ban cho chúng ánh xuân đẹp nhất.
Ở nơi hoa đang nở rộ, cô hài lòng thưởng thức cảnh đẹp thiên nhiên, hai đứa nhỏ đang vui cười chính là thế mới hoàn hảo nhất.
Lúc này Mặc Sơ có điện thoại gọi đến, cô dặn Mặc Hi nhớ trông em, cô đến nơi vắng nghe điện thoại.
“Xin chào Tổng giám đốc Lý.” Mặc Sơ gửi bản chi tiết qua hộp thư cho Lý Tử Hãn.
Lý Tử Hãn rất hài lòng: “Cô Mặc, ngày mai là chủ nhật, cô có rảnh không? Tôi muốn gặp mấy cô gái kia.”
“Chắc chắn là được ạ.” Mặc Sơ cũng muốn hoàn thành công việc này: “Tổng giám đốc Lý cho thời gian và địa điểm đi, đến lúc đó tôi dẫn các cô ấy đến là được.”
Mặc Sơ đã nhớ nơi Lý Tử Hãn đưa cho mình, cô tựa vào một gốc cây đào, mặc dù công việc bận rộn nhưng tâm trạng của cô đang rất tốt.
Mặc Hàm đang vẽ hoa đào, còn Mặc Hi vừa bắt nòng nọc và ếch xanh, một tay nắm lấy tay em gái.
Ân Phi Âm và Thải Tiểu Mãn cũng đến để ngắm hoa đào, hai người vừa đi vừa dùng điện thoại không ngừng chụp ảnh.
Ân Phi Âm nhìn trúng nơi Mặc Hàm đang vẽ tranh nhưng không chụp ảnh được, Thải Tiểu Mãn hiểu ý, cô ta chạy tới, uy hiếp nói: “Hai đứa nhóc này, đi chỗ khác mà vẽ!”
Mặc Hi không cho phép ai ăn hiếp em mình, cậu bé bĩu môi: “Chỗ này là của hai cô à?”
“Không phải.” Thải Tiểu Mãn thấy bên cạnh hai đứa bé không có người lớn, giọng nói càng thêm ác liệt: “Nhưng cũng không phải của bọn mày, đi ra chỗ khác chơi đi!”
Mặc Hàm tiện tay vẽ mấy nét lên giấy, vẽ thành hình của một người phụ nữ chua ngoa đang mắng chửi, cô bé mỉm cười ngọt ngào nói: “Hi Hi à, anh xem có giống cô này không?”
Mặc Hàm còn cố ý giơ bức tranh cho Thải Tiểu Mãn xem, Thải Tiểu Mãn chỉ tay vào tranh Mặc Hàm: “Mày bảo tao là chua ngoa?”
Lúc này hai con ếch trong thùng chợt kêu lên ồm ộp như đang đáp lời, khiến cho hai anh em không khỏi nở nụ cười.
Thải Tiểu Mãn định chạy lên trước đánh Mặc Hàm, kết quả Mặc Hi bắt lấy một con ếch ném vào người Thải Tiểu Mãn.
Mùa xuân nhiệt độ không cao nên hôm nay Thải Tiểu Mãn không khép kín váy, cô ta muốn tránh đi, ai ngờ ếch xanh lại nhảy vào váy cô ta.
“Á…” Thải Tiểu Mãn hét lên, cô ta rất sợ mấy loài bò sát cỡ nhỏ, đặc biệt là mấy con vật biết nhảy tới nhảy lui: “Giám đốc Ân, cứu tôi với!”
Ân Phi Âm cũng biết sắc, đây là con ai mà dám phách lối như vậy? Nếu là trẻ con bình thường thì đã sớm bị Thải Tiểu Mãn dọa chạy lâu rồi.
Thế nhưng hai đứa trẻ này còn dám chọc lại Thải Tiểu Mãn.
“Đồ ranh con! Chúng mày đúng là to gan!” Ân Phi Âm lập tức bước lại gần giúp đỡ: “Còn không mau cút?”
“Bọn này tới đây trước, mắc gì mà phải đi?” Mặc Hi phản pháo lại.
Thải Tiểu Mãn đã sớm bị dọa đến khóc thét, con ếch cứ nhảy qua nhảy lại trên đùi cô ta, cô ta ghét nhất mấy loài vật này nhất.
“Giám đốc Ân, mau lấy ra giúp tôi với!” Thải Tiểu Mãn khóc lóc nói.
Ân Phi Âm trừng cô ta: “Chỉ là một con ếch thôi mà, đồ không có tiền đồ.”
Sau khi đuổi con ếch đi, cô ta thấy hai đứa trẻ vẫn ở đó, đứa bé gái đang tập trung vẽ tranh, đứa bé trai chống cằm ngắm cô bé vẽ.
Cô ta tức giận đá một phát vào giá vẽ của Mặc Hàm, khiến giá vẽ lăn lóc trên đất.
“Oa…” Mặc Hàm lập tức lăn ra đất khóc to: “Có người ăn hiếp trẻ con, mọi người mau tới mà xem, hai ả đàn bà độc ác đánh người…”
Người ngắm hoa đào rất đông, Mặc Hàm khóc to khiến có không ít người chạy tới xem thử.
Các du khách thấy Ân Phi Âm và Thải Tiểu Mãn bắt nạt trẻ con đáng yêu như vậy, ai cũng chỉ trỏ bọn chúng.
“Đúng là đồ độc ác, trông hai con ả kia đúng là không bằng súc vật, dám bắt nạt trẻ con…”
“Đúng thế! Trẻ con đáng yêu biết bao nhiêu, còn vẽ hoa đào rất đẹp, vừa đáng yêu vừa có tài như thế, sao cô ta nỡ ra tay…”
Ân Phi Âm và Thải Tiểu Mãn bị nhiều người mắng như vậy, lúc đang định đi lại bị Mặc Hàm ôm chặt lấy chân, hai người nhìn nhau, làm sao bây giờ? Đứng trước mặt nhiều người như vậy, cô ta không dám đá đứa bé ra.
Mặc Hàm thừa dịp người xung quanh lôi kéo sự chú ý của Ân Phi Âm và Thải Tiểu Mãn thì lập tức lấy ra hai tấm tranh dán lên lưng họ.
Ân Phi Âm và Thải Tiểu Mãn phát hiện Mặc Hàm buông mình ra, vội vàng chạy mất dép.
Các cô chạy rất nhanh, chỉ là sau lưng không ngừng truyền đến tiếng chế giễu.
Hai người không hiểu chuyện gì xảy ra, ngay khi khoảng cách càng lúc càng lớn, Thải Tiểu Mãn chạy sau Ân Phi Âm, cô ta không nhịn được bật cười: “Giám đốc Ân, không bằng heo chó…”
“Cô muốn chết à?” Ân Phi Ân tức giận trừng Thải Tiểu Mãn, còn dám mắng cô ta!
Thải Tiểu Mãn nhanh chóng xé tấm tranh xuống khỏi lưng Ân Phi Âm, Ân Phi Âm xem xét, đứa nhỏ này vẽ một con heo chồng lên một con chó, tiếp đó viết thêm hai chữ “không bằng”.
Một bức tranh vô cùng thú vị, cho thấy cô ta không bằng heo chó.
Đứa bé này… Đúng là tài năng.
“Chết tiệt!” Ân Phi Âm tức giận đạp một cái lên đất: “Nếu còn gặp bọn nó nữa, tôi sẽ đánh chết chúng!”
Ân Phi Âm thấy trên lưng Thải Tiểu Mãn cũng có một tấm hình, xé xuống cho Thải Tiểu Mãn xem.
Thải Tiểu Mãn xem xong, một chữ đi, sau đó vẽ lên một con chó.
“Ý là đồ chó đó, không hiểu à?” Ân Phi Âm chê cô ta ngu dốt.
Hai ranh con kia từ đâu tới mà thông minh như vậy! Còn biết đùa giỡn người khác đến thế!.