Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 37: 37: Lần Đầu Tiên Chủ Động





Làm sao Mặc Sơ quên được là Trương Thịnh Tùng đã hãm hại cô vào tù, quên chuyện cô bị cảnh sát dùng roi đánh, nhưng mà thế giới này thật nhỏ, chỉ chớp mắt lại đụng phải!
Mặc Sơ không thể làm gì khác hơn là đè nén cơn giận trong lòng, sau đó nói với Trương Thịnh Tùng: "Tổng giám đốc Trương, mời tới phòng làm việc của tôi nói chuyện!"
Trương Thịnh Tùng đi vào phòng làm việc của cô, ông ta đóng cửa lại, cứ như muốn đè Mặc Sơ rồi ức hiếp trong phòng làm việc, dù sao cấp trên của cô cũng đang ức hiếp cô!
Mặc dù Mặc Sơ rất tức giận, nhưng cô cố nén giận, cầm điện thoại lên, giả vờ bấm số, trên mặt cũng mỉm cười ngọt ngào: "Tổng giám đốc Quyền, xin lỗi, tôi phải tăng ca, chắc một lúc nữa mới qua đó ăn tối được!"
Cô biết Trương Thịnh Tùng đang có lòng muốn trả thù, cô phải nghĩ cách tự bảo vệ mình, mà Quyền Đế Sâm đúng là là cái ô tốt nhất để bảo vệ cô.

Trương Thịnh Tùng thấy cô thật sự thân với Quyền Đế Sâm thì cũng không dám càn rỡ, không thể làm gì khác hơn là nói chuyện công: "Tôi cần một cô gái có khuôn mặt trứng và vóc dáng giống như cô Mặc vậy, tìm được thì gọi điện thoại cho tôi!"
"Được thôi, tôi sẽ cố hết sức thỏa mãn yêu cầu của Tổng giám đốc Trương." Mặc Sơ nhớ kỹ từng câu: "Nếu như Tổng giám đốc Trương không có chuyện gì nữa thì tôi tan làm trước đây!"
Hai mắt của Trương Thịnh Tùng nhìn chằm chằm vào cô: "Tôi mời cô ăn cơm!"
"Không cần!" Mặc Sơ thấy ông ta còn chưa từ bỏ ý định, cô đi về phía cửa: "Tôi hẹn Tổng giám đốc Quyền ăn cơm, tôi rất giữ lời, tuyệt đối sẽ không ba lòng hai ý."
Cô cầm túi xách đi vào thang máy.

Trương Thịnh Tùng rời đi cùng lúc với cô, khi cô đang đứng bên đường chờ xe, ông ta cũng đứng yên không nhúc nhích.

Khi Mặc Sơ lên taxi, Trương Thịnh Tùng lái xe đi theo.

.



Mặc Sơ biết, tên khốn kiếp này chỉ là muốn biết Quyền Đế Sâm có thật sự có hẹn với cô hay không!
Nếu như bị Trương Thịnh Tùng phát hiện ra là vừa rồi cuộc gọi vừa rồi của cô chỉ là lừa gạt, chắc chắn ông ta sẽ tiếp tục ra tay!
Hơn nữa Ân Phi Âm đã cướp mất quyền sắp xếp hôn nhân cho Quyền Đế Sâm khỏi tay cô, Trương Thịnh Tùng sẽ càng không tha cho cô!
Mặc Sơ lấy điện thoại ra, cô có lưu số của Quyền Đế Sâm, coi như cô chủ động hẹn anh một lần đi!
Điện thoại vang lên ba tiếng, giọng nói từ tính mà khàn khàn của Quyền Đế Sâm truyền tới: "Tôi đây..."
"Tổng giám đốc Quyền, tối nay tôi có thể hẹn anh ăn cơm không?" Nói những lời này, Mặc Sơ cũng hơi thấp thỏm, dù sao trong cuộc hôn nhân này, quyền chủ động vẫn luôn nằm trên tay Quyền Đế Sâm, cô chỉ cần đóng vai ngoan ngoãn trước mặt anh là được.

Bây giờ, cô chủ động hẹn anh, kết quả cũng có thể tưởng tượng được!
Quyền Đế Sâm là dạng người gì, từ một câu nói của cô đã nghe ra được tâm trạng khá căng thẳng của cô, anh nhàn nhạt trêu đùa một câu: "Tôi còn tưởng cô nói tối nay đến nhà tôi nấu cơm ăn!"
Mặc Sơ lập tức đỏ mặt!
Cô chỉ là người vợ trên danh nghĩa, trừ những lúc anh gọi cô, cô chưa từng chủ động làm gì!
Còn nữa, đây là mục đích lúc sáng cho cô chìa khóa sao? Anh để tối nay cô nấu cơm cho anh ăn phải không?
Nghĩ đến đây, Mặc Sơ càng căng thẳng!
Phải biết rằng theo lời Mặc Hi, đến chó còn coi thường tài nấu nướng của cô!
Cho dù cách điện thoại, mỗi phút mỗi giây, người đàn ông này đều khiến cô không thể bình tĩnh nổi!
Hơn nữa, mặc dù cô mồm miệng lanh lợi nhưng toàn vô dụng trước mặt anh.

Quyền Đế Sâm thấy cô không nói lời nào, anh bình tĩnh hắng giọng: "Đến khách sạn Giả Nhật đi, một lát tôi sẽ đến!"
"Vâng!" Mặc Sơ đặt điện thoại di động xuống, cô cảm giác như trút được gánh nặng.

Cô kêu tài xế đi đến Khách sạn Giả Nhật.

Từ gương chiếu hậu, cô nhìn thấy xe của Trương Thịnh Tùng vẫn luôn đi theo ở phía sau.

Sau khi xuống xe, Mặc Sơ đứng ở cửa khách sạn chờ Quyền Đế Sâm tới.

Chỉ là cô không ngờ rằng người tới trước lại là hai anh em Cố Trạch Dã và Cố Vãn Vãn.


Cố Vãn Vãn vừa xuống xe lập tức chạy tới trước mặt cô: "Sơ Sơ, cùng đi ăn cơm đi!"
"Tớ hẹn Tổng giám đốc Quyền..." Mặc Sơ hơi ngại từ chối bạn thân.

Cố Vãn Vãn kéo tay cô: "Tớ và anh trai cũng hẹn dùng bữa với anh ấy mà!"
Mặc Sơ có dự cảm không lành, Cố Vãn Vãn vẫn chưa từ bỏ ý định đối với Quyền Đế Sâm, bây giờ cô cũng tham gia vào, bữa cơm tối nay thật sự làm người ta phải lo lắng.

Cố Trạch Dã và Quyền Đế Sâm gần như tiến vào cùng lúc, hai người đàn ông đẹp trai mà nam tính hệt như thiên thần, hận không thể nhào tới.

Mặc Sơ tiến lên chào hỏi hai người: "Xin chào Tổng giám đốc Quyền, chào Thị trưởng Cố!"
Cố Trạch Dã hơi nhướng mày: "Mỗi lần cô Mặc đều chào Đế Sâm trước nhỉ!"
Mặc Sơ rất tự nhiên nói: "Thị trưởng Cố, anh là Thị trưởng của thành phố chúng ta, quyết định cuộc sống của nhân dân.

Nhưng Tổng giám đốc Quyền là khách hàng của tôi, anh ta trực tiếp quyết định cuộc sống của tôi!"
Cố Vãn Vãn tiến lên nói đùa: "Anh à, có phải anh thích Sơ Sơ không, đến chuyện này mà cũng để ý!"
Cố Trạch Dã ôn hòa nói: "Người mà anh thích là người khác! Em đừng có nói lung tung!"
"Anh không dám theo đuổi Sơ Sơ à?" Cố Vãn Vãn cười, kéo tay Mặc Sơ: "Mau đi ăn thôi, em sắp đói chết rồi!"
Khi bốn người cùng đi vào Khách sạn Giả Nhật, Mặc Sơ nhìn thấy xe của Trương Thịnh Tùng vẫn còn đậu đằng xa, tên này thật sự chưa từ bỏ ý định!
Bốn người vào một phòng riêng, nhân viên phục vụ mang thức ăn lên rồi đi ra ngoài.

Ăn cơm xong, hai người Quyền Đế Sâm và Cố Trạch Dã trò chuyện về kinh tế chính trị, Mặc Sơ và Cố Vãn Vãn đều không có hứng thú với mấy chuyện này.


Cố Vãn Vãn mở điện thoại di động lên, cho Mặc Sơ xem quần áo cô ta mới mua: "Sơ Sơ, cậu đừng cứ ngày nào cũng mặc đồ công sở, để tớ mua cho cậu vài bộ!"
"Đừng!" Mặc Sơ vội nói: "Công ty có quy định, bọn tớ phải tuân thủ.

Vãn Vãn, cảm ơn ý tốt của cậu!"
"Được rồi!" Cố Vãn Vãn nhún nhún vai, nhìn về Cố Trạch Dã: "Anh à, anh hỏi anh Sâm thử xem, tại sao em lại không phù hợp làm vợ anh ấy?"
Cố Trạch Dã vẫn là cưng chiều vuốt ve mái tóc của cô: "Không ai có thể thay đổi quyết định của Đế Sâm.

Lúc trước bọn anh làm việc cùng nhau, cậu ta cũng như vậy đấy!"
Khóe mắt Cố Vãn Vãn rưng rưng: "Anh Sâm, anh nói đi, anh thích mẫu người như nào? Em sẽ thay đổi thành như vậy, được không?"
Quyền Đế Sâm chỉ lạnh nhạt nói: "Anh không muốn nhắc chuyện này nữa! Vãn Vãn, nếu như cứ thế này nữa thì sau này không cần ăn cơm chung."
Cố Vãn Vãn buông đũa xuống, khóc lóc nói: "Được thôi! Anh Sâm, thật sự không ngờ anh lại lạnh lùng vô tình như vậy! Em không thích anh! Em không yêu anh..."
Cô ấy vừa nói vừa chạy ra ngoài!
Mặc Sơ không tự chủ được nắm chặt đôi đũa trên tay, cô cũng định đuổi theo.

Kết quả là Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Không được đi!"
Mặc Sơ không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi không dám động đậy, giờ phút này trong lòng cô rất khó chịu, cô biết chỉ khi yêu sâu đậm một người mới có thể bằng mọi giá thay đổi mình vì người đó!.