Phương thức hợp tác như thế, tất nhiên là khiến cho Mộ Thế Trung đứng ngồi không yên rồi.
Mặc dù Quyền Đế Sâm vẫn chưa phải đại cổ đông của Mộ Thị, nhưng anh đã làm một trong số các cổ đông, anh sẽ thâm nhập vào Mộ Thị từng chút một.
Kỳ thực là khiến cho người ta hãi hùng khiếp vía từ từ bỏ mạng, so với lại đột nhiên một đao kết thúc thống khoái thì càng làm cho người ta cảm thấy kh ủng bố.
Quyền Đế Sâm càng tỏ ra nhẹ nhàng thoải mái, Mộ Thế Trung càng run sợ.
“Nhất định hợp tác vui vẻ.
” Trên khuôn mặt già nua của Mộ Thế Trung cũng không lộ ra vui buồn.
Trên bàn cơm, Quyền Đế Sâm và Chu Thừa Vận vừa ăn vừa uống rượu, hai người vốn quen biết nhau nhiều năm, Chu Thừa Vận cũng cực kỳ kính trọng anh.
Chỉ có Mộ Thế Trung tức đến nỗi suýt thì phát bệnh tim.
Mộ Ngạn Hạo dù có thể cảm nhận được phong ba cuồn cuộn trên bàn cơm, nhưng lấy năng lực của cậu ta, thì vẫn không thể tham gia vào trong đó.
Mộ Dật Phong đi ra khỏi khách sạn, anh ta chạy liên tục trên đường, áo khoác cũng cởi ra, ném xuống đường.
Sao có thể như vậy?
Lần này anh ta kêu gọi đầu tư, chẳng khác gì dẫn sói về nhà.
Tại sao Quyền Đế Sâm cứ gây khó dễ cho nhà họ Mộ chứ?
Tối hôm đó, Quyền Đế Sâm về đến nhà đã là rất muộn.
Mặc Sơ vẫn chưa ngủ.
Cô ở trong phòng em bé, đút sữa cho Thiên Du nhỏ uống.
Lúc anh tắm, cô cũng về phòng.
Mặc Sơ nhìn nhìn, giờ đã là hơn hai giờ sáng rồi.
Bên ngoài cửa sổ, trời tối om.
Anh không nói gì, nhưng tâm trạng đặc biệt tốt, bởi vì nhà họ Mộ cũng là vật trong tay anh, anh muốn như thế nào thì sẽ như thế đó.
Anh duỗi tay ra kéo Mặc Sơ vào trong lòng, cúi đầu hôn cô: “Sơ Nhi, anh muốn em…”
Từ sau lần trước cô từ chối anh, Mặc Sơ đã hiểu lầm nhân cách của anh, cô cũng rất áy náy về chuyện đó.
Cô đỏ mặt gật đầu, hai tay ôm cổ anh.
Quyền Đế Sâm vui mừng, hai tay anh cũng luồn vào trong quần áo, bàn tay ấm áp mang theo vết chai dày, lại làm cho cô cảm nhận được sự kiên định và yêu thích từ tận đáy lòng.
Mặc Sơ ngưng mắt nhìn anh: “Chuyện lần trước, là em có lỗi với anh!”
Cô không nên nghi ngờ anh giống người khác!
Quyền Đế Sâm dịu dàng hôn cô: “Anh nhận lời xin lỗi của em, sau này không cho phép em còn như thế nữa!”
“Ừm.
” Mặc Sơ vội vàng gật đầu, cô cũng nhiệt tình hôn lại anh.
Khi hai người đang hôn nồng nhiệt, quần áo rơi dần…
Quyền Đế Sâm nhìn cô: “Dùng cách mới nhé?”
“Cách mới gì?” Nhất thời, cô chưa hiểu ra.
Quyền Đế Sâm trêu chọc cơ thể xinh đẹp của cô, khiến cô làm ra dáng vẻ mà anh muốn!
Mặc Sơ trợn tròn mắt, mặc dù sắp được một năm làm vợ chồng, hai người đều duy trì nhiệt tình cao độ, nhưng ở phương diện này, cô vẫn khá bảo thủ.
Lần này, anh làm cô giống như con chó nhỏ…
“Em không muốn như thế này, xấu hổ lắm!” Mặc Sơ lắc đầu.
Phụ nữ và đàn ông khác giới, tâm lý cảm xúc cũng khác nhau.
Phụ nữ thích ôm nhau mặt đối mặt, đó là một loại cảm giác an toàn sinh ra tự nhiên.
Đàn ông thích tới từ phía sau, đó là cảm giác chinh phục trời sinh tùy cơ hành động của động vật giống đực.
Khi Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, cô đã chạy mất rồi,.
Cô tự chui vào trong chăn, suýt thì che kín cả đâu luôn, chỉ có một đôi mắt to xinh đẹp đang nhìn anh.
Quyền Đế Sâm vươn tay ra kéo cô vào lòng, anh nói với mình, từ từ!
Tính cách này của cô vốn không khác người, nếu cô không thích, anh cũng không miễn cưỡng.
Chuyện giữa vợ chồng, vốn chính là một người dẫn dắt, một người đáp lại, đây chính là phương phức sống chung tốt nhất.
…
Bệnh viện.
Hôm nay là giao thừa, bệnh nhân nằm viện vẫn rất đông.
Tối qua Vạn Hương không có chờ được Mộ Thế Trung tới, Mộ Ngạn Hạo gửi tin nhắn tới, bố ngồi trong thư phòng cả đêm.
Vạn Hương đoán, có lẽ là công việc gặp khúc mắc gì đó, bà ta cũng không có nghĩ nhiều.
Bà ta chỉ không ngờ là, người sáng sớm tới bệnh viện thăm bà ta, lại là Mặc Sơ.
Mặc Sơ mang bữa sáng tới, cô còn tặng cả trái cây nữa.
“Chị Hương, quán cháo này nấu ngon lắm, chị nếm thử đi!” Mặc Sơ bê đến trước mặt bà ta.
Vạn Hương nói: “Cảm ơn, Mặc Sơ, cô có lòng quá!”
Lúc bà ta ăn cháo, Mặc Sơ ngồi cạnh bà ta.
Sau khi Vạn Hương ăn xong, Mặc Sơ nhận lấy cái bát, rồi đỡ bà ta nằm xuống.
Vạt áo của Vạn Hương co lên, Mặc Sơ nhìn thấy sau lưng bà ta có một vết ruồi son.
Cô không kìm được nhìn một lúc, Vạn Hương nhận ra ánh mắt của cô, vì thế bà ta nói: “Sau lưng tôi có một nốt ruồi son, trước kia lúc nhỏ thầy tướng số nói, đó là nốt ruồi tình cảm.
Nói rằng kiếp này tình cảm của tôi lang bạt kỳ hồ…”
Mặc Sơ cười nhẹ: “Thầy tướng số này, có thể chuẩn có thể không, không cần tin tưởng hoàn toàn.
”
“Đúng thế!” Vạn Hương gật đầu: “Hôm nay là giao thừa rồi, cô còn có thời gian rảnh tới thăm tôi à? Cô mau về đón năm mới với tổng giám đốc Quyền và các con đi!”
“Được, lát nữa tôi đi.
” Khi Mặc Sơ đang định đứng lên rời khỏi đây, Mộ Thế Trung tới!
Mộ Thế Trung chưa có cạo râu, hai mắt cũng đỏ ngầu, tối qua ông ta cả đêm không ngủ, sáng nay tới thăm Vạn Hương.
Nào ngờ, lại trông thấy Mặc Sơ ở đây!
“Cô tới đây làm cái gì?” Mộ Thế Trung vừa nhìn thấy Mặc Sơ, liền nghĩ đến nỗi nhục mà Quyền Đế Sâm dành cho nhà họ Mộ, ông ta tức giận quát.
Mặc Sơ ngưng mắt nhìn ông ta: “Chân chị Hương bị thương, tôi qua thăm chị ấy!”
“Không cần thiết!” Mộ Thế Trung nói với vẻ lạnh lùng và vô tình: “Cô đừng ở đây làm bộ làm tịch nữa, mau đi đi!”
Vạn Hương vội vàng nói: “Thế Trung, Mặc Sơ không có ác ý, ông hung như vậy có được không hả?”
“Tôi hung ư? Bà có biết…” Mộ Thế Trung nói tới đây, muốn nói lại thôi, ông ta lại cảm thấy nói chuyện trên thương trường với phụ nữ là đàn gảy tai trâu.
Vạn Hương không rõ, bà ta hỏi ông ta: “Biết cái gì?”
“Tôi không muốn nói nữa!” Mộ Thế Trung trừng mắt lườm bà ta một cái: “Sau này bà nhớ cho tôi, bà đừng qua lại với bất cứ người nào ở nhà họ Quyền nữa! Nếu không, bà đừng làm vợ tôi nữa!”
Vạn Hương lập tức rơi nước mắt, vừa nãy bà ta còn nói với Mặc Sơ, thầy tướng số bảo chuyện tình cảm của bà ta phải trải qua rất nhiều gian truân.
Nào ngờ, giờ mới đảo mắt một cái, Mộ Thế Trung đã nặng lời thế này!
Mặc Sơ lạnh lùng nhìn Mộ Thế Trung: “Nam Tử Hán thì lúc nào cũng một mình làm một mình gánh vác, ông quát một người phụ nữ thì tính là cái gì hả?”
Câu này, chẳng khác gì tát “bôm bốp” lên mặt Mộ Thế Trung!
Mộ Thế Trung vươn tay ra chỉ vào mặt cô: “Đây là chuyện của hai vợ chồng chúng tôi, không liên quan đến cô!”
“Đúng là không liên quan đến tôi, ông Mộ, ông lớn tuổi như này, tôi nghĩ, chắc hẳn ông hiểu biết hơn những người trẻ tuổi, vợ là để yêu thương, không phải để quát!” Mặc Sơ vẫn chỉ trích ông ta không chút lưu tình.
Vạn Hương nghẹn ngào nói: “Mặc Sơ, cô đi trước đi! Tôi không sao, thật sự xin lỗi…”
“Chị Hương, chị nghỉ ngơi đi nhé!” Mặc Sơ nói xong liền đi ra ngoài.
Mộ Thế Trung đóng sầm cửa lại, cánh cửa kêu “rầm” một cái, ông ta đặt phòng VIP nên phòng chỉ có mình Vạn Hương ở.
Trong phòng bệnh, là cơn giận của ông ta và tiếng khóc nức nở của Vạn Hương.
“Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, đừng qua lại với người ở nhà họ Quyền nữa, bà thì sao? Bà có nghe vào tai không vậy?” Mộ Thế Trung tức giận chỉ trích bà ấy.
Vạn Hương rưng rưng nước mắt nhìn ông ta: “Thế Trung, ông mắng tôi là được rồi, ông đừng mắng Mặc Sơ có được không? Cô ấy chỉ tốt bụng đến thăm tôi thôi…”
“Tốt bụng ư?” Mộ Thế Trung hừ mạnh một tiếng: “Cô ta muốn mua chuộc bà thì có, bà nói xem bà đã bao nhiêu tuổi rồi, bà cũng 40 tuổi rồi đấy, sao vẫn còn ngây thơ như một cô gái chưa trưởng thành vậy?”
“Không phải, Mặc Sơ không phải là người như thế…” Vạn Hương tin rằng cô là một cô gái tốt.
“Ngu xuẩn!” Mộ Thế Trung thấy bà ta nói giúp cho Mặc Sơ, ông ta phẩy tay một cái rồi quay người đi ra ngoài.
Sau khi Mộ Thế Trung đi đến bãi đỗ xe, ông ta trông thấy Mặc Sơ vẫn chưa đi.
Rõ ràng là Mặc Sơ đang đợi ông ta.
Mặc Sơ thấy ông ta tới, cô liền nói thẳng vào vấn đề: “Ông Mộ, ân oán giữa ông và Đế Sâm, tôi và chị Hương chưa bao giờ tham gia vào.
Đế Sâm sẽ không để tôi tham gia, tôi hy vọng ông cũng đừng xả cơn giận lên người chị Hương như thế nữa!”
“Cô biết ư?” Mộ Thế Trung nhìn Mặc Sơ chằm chằm.
“Tôi có biết một hai!” Mặc Sơ cũng chỉ nghe Quyền Đế Sâm tình cờ nhắc tới, chi tiết câu chuyện thì cô cũng không rõ.
Mộ Thế Trung cũng không nói thêm câu nào nữa, ông ta mở cửa xe rồi rời đi.
Mặc Sơ lái xe chuẩn bị đi một chuyến tới trường đại học, Mặc Tử Mãnh vẫn đang ở trong trường, hôm nay là qua năm mới rồi, cậu ta cũng không có chỗ nào để đi.
Cô mua một ít đồ tét, đưa đến ký túc của Mặc Tử Mãnh và cũng chuyển cho cậu ta một lì xì to.
“Chị…” Mặc Tử Mãnh thấy cô tới, cậu ta rất vui mừng.
Mặc Sơ hỏi cậu ta: “Thành tích thi cử thế nào?”
Mặc Tử Mãnh lắc đầu: “Không tốt lắm!”
Mặc Sơ khẽ thở dài: “Tử Mãnh, chị biết rất nhiều người đều nói, thành tích học tập không tốt không sao cả, nhưng điều chị muốn nói là, trong thời gian học tập thì nhất định phải học hành chăm chỉ, tương lai ra ngoài xã hội làm việc rồi, cũng phải làm việc thật tốt.
Có thể em không có một người bố liều mạnh làm giàu, nhưng em có hai bàn tay cần cù, em có một trái tim tiến bộ.
”
“Chị, em sẽ cố gắng.
” Mặc Tử Mãnh gật đầu.
Mặc Sơ nói: “Phí sinh hoạt chị sẽ gửi cho em hàng tháng, nào, đây là tiền ăn tết.
”
Mặc Tử Mãnh không cần: “Chị, lúc chị bằng em, chị đều vừa học vừa làm, nhà họ Mặc không cho chị một xu tiền học phí nào! Em là đàn ông, chị còn cho em tiền, em thật sự xấu hổ đến nỗi không còn mặt mũi mà sống nữa! Lì xì thì em nhận, bởi vì em là em trai mà! Nhưng phí sinh hoạt thì em sẽ tự kiếm.
”
Mặc Sơ nhìn cậu ta: “Lúc đó, chị không có cách nào khác, em thì khác!”
“Em khác gì chứ? Đáng lẽ ra em phải càng có ý thức trách nhiệm hơn chị mới phải.
” Mặc Tử Mãnh nói với vẻ vô cùng nghiêm túc.
“Được! Tử Mãnh, cố lên!” Mặc Sơ cũng rất mừng.
Cô đi ra khỏi sân trường, khi cô đang định lái xe rời đi thì cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc: “Ngạn Hạo…”
“Chị Mặc…” Mộ Ngạn Hạo chạy tới: “Sao chị lại tới đây?”
“Tôi đi thăm em trai Tử Mãnh.
” Mặc Sơ nhìn cậu ta: “Chị Hương nằm viện, cậu phải ở bên chị ấy nhiều vào!”
“Tôi biết.
” Mộ Ngạn Hạo gật đầu: “Phải rồi, tối qua tôi đã gặp tổng giám đốc Quyền…”
“Ở đâu?” Mặc Sơ hơi bất ngờ, đáng lẽ ra cuộc sống của hai người này không có giao điểm mới phải chứ!
Mặt Mộ Ngạn Hạo hơi buồn: “Tôi cảm thấy tổng giám đốc Quyền rất tốt, nhưng bố và anh trai nhìn thấy anh ấy thì không vui!”
“Cậu đang nói về tối hôm qua hả?” Mặc Sơ nhớ ra, Quyền Đế Sâm phải đi xã giao, lẽ nào anh đi gặp mặt người nhà họ Mộ sao?.