Hôm nay lúc Mặc Sơ đi làm, cô hơi mệt.
Dù sao thì cũng lâu lắm rồi cô không chăm sóc trẻ con, buổi tối phải dậy mấy lần, quả thực là cô đã tổn hao rất nhiều tinh thần.
Cục cưng vừa sinh ra chưa lâu, cần người lớn chăm sóc tỉ mỉ.
Mặc Sơ uống cà phê, khối lượng công việc ở mấy ngày cuối cùng của năm nay vẫn rất nặng, cô không thể để xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
Sau khi làm việc bận rộn cả ngày trời, Mặc Sơ đi về nhà, Cố Vãn Vãn đang chơi với hai anh em thai long phượng.
Cố Thiên Du nằm trong xe trẻ em, hai anh em Mặc Hi và Mặc Hàm đều đang vây quanh đứa bé.
Mặc Hàm hứng thú nói: “Anh, em bé nhỏ quá.
Ngón tay nho nhỏ, cả người đều nhỏ.
”
“Hồi nhỏ em cũng nhỏ như này!” Mặc Hi nói với em gái.
Mặc Sơ không khỏi bật cười: “Hồi nhỏ hai con đều nhỏ như này!”
“Sơ Sơ về rồi!” Cố Vãn Vãn và hai đứa bé đồng thời nói.
Mặc Sơ đi đến bên cạnh em bé, cô nói với cặp thai long phượng: “Em bé cần ngủ đủ, đừng quấy rầy em bé ngủ!”
Mặc Hàm chu miệng: “Con muốn bế em ấy!”
“Con cũng muốn bế!” Mặc Hi cũng lập tức nói.
Cố Vãn Vãn thấy hai đứa bé đều thích cục cưng nhỏ như này, cô ấy nói: “Sơ Sơ, cậu mau sinh thêm đứa nữa đi! Bây giờ còn có hai đứa trông giúp cậu nữa đấy!”
“Đúng thế, Sơ Sơ, con đút sữa cho cục cưng nhỏ, anh trai thay tã cho cục cưng nhỏ!” Mặc Hàm lập tức phân công.
Mặc Sơ buồn cười nói: “Các con tưởng nuôi trẻ con là qua mọi nhà à?”
Lúc mấy người nói chuyện thì Cố Thiên Du đã tỉnh lại.
“Woa…” Sau một tiếng khóc, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
Cố Vãn Vãn bế cô bé lên, đút sữa cho cô bé, cô ấy nói: “Lát nữa mami lại phải đi rồi! Thiên Du phải nghe lời cô và anh chị nhé!”
Mặc Hàm đứng cạnh Cố Vãn Vãn, xem cục cưng nhỏ ăn.
Mặc Hi xấu hổ, cậu bé chạy sang một bên chơi đồ chơi.
“Qủa nhiên là đứa trẻ biết khóc thì có sữa ăn!” Mặc Hàm giải thích câu này: “Sơ Sơ, con cũng muốn ăn!”
Mặc Sơ buồn cười nói: “Hồ nháo!”
“Con muốn nếm thử xem có vị gì!” Mặc Hàm chu miệng.
“Cái này bây giờ không có?” Mặc Sơ chỉ vào Cố Vãn Vãn: “Bảo cô cho con nếm thử nhé?”
Cố Vãn Vãn mỉm cười: “Hàm Hàm, cháu tới ăn, cô sẽ xấu hổ đó! Cháu mau bảo Sơ Sơ sinh một em trai hoặc em gái, hai cháu đều có thể nếm được mùi vị lúc là em bé rồi.
”
Mặc Hàm nhìn về phía Mặc Hi, cậu bé đang quay lưng lại; “Anh, anh có muốn nếm thử không?”
“Không cần!” Mặc Hi đã hiểu được rằng nam nữ có khác biệt!
Qủa nhiên, một người phụ nữ chính là năm trăm con vịt, may mà Cố Thiên Du không biết nói chuyện, nếu không thì thành hai nghìn con vịt rồi.
Mặc Hi chợt cảm thấy cậu bé thật cô độc!
May mà, cậu bé nhìn thấy có hai bóng dáng cao ngất ở cửa đã về.
Vì thế, cậu nhóc này hưng phấn vụt ra ngoài.
“Daddy, chú Cố…” Mặc Hi chạy tới trước mặt bọn họ.
Quyền Đế Sâm xoa đầu cậu bé.
“Chạy gì mà vội vậy?” Cố Trạch Dã nhìn cậu bé.
Mặc Hi vội vàng nói: “Cô Vãn Vãn đang cho em bé bú sữa!”
Hóa ra ý là không cho hai người đàn ông này đi vào!
Cố Trạch Dã bế Mặc Hi lên: “Đế Sâm, nhóc này càng lớn càng giống cậu rồi đấy nhỉ?”
“Thằng bé là giống của tớ, không giống tớ thì giống ai?” Quyền Đế Sâm nói với vẻ vô cùng kiêu ngạo: “Cậu có muốn có thêm một đứa nữa không?”
Cố Trạch Dã thổn thức cảm thán, bây giờ một người anh ta còn chưa giải quyết được, lại còn thêm đứa nữa ư?
Đúng là đòi mạng mà!
Khi hai người đang nói chuyện ở bên ngoài, Mặc Hàm cũng đã chạy ra!
“Daddy, chú Cố…” Cô bé vừa chạy ra, Quyền Đế Sâm đã ôm cô bé vào lòng rồi.
Mặc Hàm còn thơm lên má Quyền Đế Sâm, cô bé ngắm nghía chiếc khăn quàng cổ của Quyền Đế Sâm: “Sơ Sơ thiên vị thật đấy, đan khăn cho daddy trước!”
Quyền Đế Sâm thấy gió to, anh quàng khăn lên cổ cho con gái: “Đúng là một cô nhóc!”
Cố Trạch Dã thấy tình cảm giữa bố con họ tốt đẹp như vậy, anh ta cũng rất hâm mộ.
Quyền Đế Sâm vỗ vai Cố Trạch Dã, anh tỏ ý một ngày nào đó Cố Trạch Dã cũng sẽ có.
“Daddy, chú Cố, có thể đi vào rồi, Thiên Du đã ngủ rồi!” Mặc Hàm nói.
Đoàn người cùng đi vào phòng.
Cố Vãn Vãn đã đặt Cố Thiên Du vào trong giường em bé, cô ấy vừa nghĩ đến chuyện mình sắp phải đi rồi, thì lại không nhịn được rơi lệ,
Cố Trạch Dã vươn tay ra ôm cô ấy vào lòng, vỗ lưng cho cô ấy.
“Vãn Vãn, cậu đi mua cái bình giả sữa đi, tôi thấy sữa cậu đủ, bây giờ có thể vắt một ít rồi để vào trong bình, buổi tối tôi hâm nóng lại rồi cho Thiên Du uống.
” Mặc Sơ nói: “Đây là mùi vị của mẹ, Thiên Du cũng sẽ thích.
”
“Đúng thế!” Cố Vãn Vãn gật đầu: “Anh, bây giờ chúng ta đi đi!”’
Sau khi hai người đi đến cửa hàng đồ sơ sinh, sau khi mua được, thì quay về biệt thự bờ biển để khử trùng.
Chị Dương thấy mấy hôm rồi không thấy bọn họ về ở, vừa về cũng không có nhìn thấy cục cưng, bà ta vội vàng hỏi: “Ông chủ, cô chủ, không gặp Thiên Du à?”
Sau khi Cố Trạch Dã tự khử trùng, anh ta đưa cho Cố Vãn Vãn đi hút.
Anh ta mới nói: “Thiên Du đang ở chỗ bạn tôi, chị Dương, tết chị cũng về sum họp với gia đình đi! Tôi phát cho chị thêm một tháng tiền lương nữa, đấy là tiền thưởng của năm nay! Vé cao tốc tôi đã mua rồi đấy!”
Dương Trân nhận rồi xem: “Ông chủ, tôi cảm ơn! Năm sau tôi tới, nhất định tôi sẽ cố gắng làm việc hơn nữa!”
Cố Trạch Dã gật đầu: “Bây giờ chị đi đi! Về sớm sum họp với gia đình!”
Dương Trân thu dọn hành lý xong thì vui vẻ đi về.
Lúc này, Cố Vãn Vãn hét lên ở trong phòng: “Đau quá…”
Cố Trạch Dã đứng ở ngoài cửa phòng: “Vãn Vãn, Vãn Vãn, em sao rồi?”
“Anh, đau quá…” Cố Vãn Vãn gọi.
Cố Trạch Dã vội vàng đẩy cửa đi vào, anh ta nhìn tấm lưng mảnh khảnh của cô ấy, cô ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, cúc đã mở ra, bàn tay nhỏ đang bận rộn.
Vậy mà anh ta không đi qua được!
Anh ta cứ thế nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô ấy, cho dù hàng nghìn chuyện đang hiện lên trong lòng, hầu kết của anh ta cũng bất giác chuyển động.
Một lúc lâu sau, anh ta mới xoay người, khàn giọng nói: “Đau thì đừng hút nữa!”
“Không được!” Cố Vãn Vãn lắc đầu: “Em không thẻ để Thiên Du cảm thấy mami đã rời xa con bé!”
Cố Trạch Dã không nói gì.
“Anh, anh bảo chị Dương tới giúp em một chút!” Cố Vãn Vãn nói.
Cố Trạch Dã nhíu mày: “Vãn Vãn, chị Dương đã về nhà rồi!”
“Cũng đúng, hết năm rồi, để chị ấy về đi thôi!” Cố Vãn Vãn mỉm cười nói: “Ai làm việc cho anh, đều đặc biệt vui vẻ! Bởi vì anh là một người tốt!”
Giờ phút này, trong lòng Cố Trạch Dã đang có xung đột thiên nhân, nếu anh ta mà là người tốt thật, thì cũng sẽ không muốn đẩy ngã Cố Vãn Vãn vào giờ phút này rồi…
Sự bình tĩnh và kìm chế trời sinh, Cố Trạch Dã bước nhanh đi ra khỏi phòng.
Khi Cố Vãn Vãn bận rộn được một lúc lâu xong, khi cô ấy đi ra, anh ta đã ngồi trên bậc thang hút thuốc rồi.
Dưới bầu trời rực rỡ, bóng đêm như nước.
Anh ta hút hết điếu này đến điếu khác, mặc cho mùi khói làm tê đi khát vọng của mình.
Cố Vãn Vãn hưng phấn cầm tới: “Anh, em đã làm xong rồi này!”
Cố Trạch Dã nhìn cô ấy, giờ phút này thiên kim đại tiểu thư này vì con khổ gì cũng chịu được!
Trong lòng anh ta, lại có một cỗ chua sót dâng lên, đang không ngừng lan ra.
“Anh, anh mau bỏ vào tủ lạnh đi, bây giờ chúng ta đưa sang!” Cố Vãn Vãn thấy anh ta thất thần, cô ấy nhắc anh ta.
“Được!” Cố Trạch Dã nhận lấy, sau đó bỏ vào trong tủ lạnh ở trên xe.
Hai người đưa sữa tươi đến nhà Mặc Sơ, rồi mới đi về.
Mặc Sơ bỏ sữa vào tủ lạnh.
Cô đi về phòng ngủ, thì nhìn thấy hai cục cưng vẫn không chịu về phòng đi ngủ.
“Tối nay, hai con chăm sóc em bé nhé?” Mặc Sơ đùa.
“Được thôi!” Mặc Hàm vui vẻ gật đầu.
Mặc Hi cũng nói: “Con và Hàm Hàm trực luân phiên!”
Quyền Đế Sâm đi ra từ phòng sách: “Thích em bé như vậy à?”
“Tất nhiên rồi!” Mặc Hàm lập tức nói: “Nếu Sơ Sơ mà sinh, thì ngày nào con cũng dẫn cục cưng nhỏ đi chơi!”
“Con sẽ cho cục cưng nhỏ hết số đồ chơi của mình!” Mặc Hi cũng bày tỏ thái độ.
Mặc Hàm thấy hai người lớn không nói gì, cô bé thở dài một tiếng: “Haiz, đây cũng là chuyện của daddy và Sơ Sơ, con lo nghĩ quá rồi!”
Mặc Sơ bật cười: “Các con về phòng đi ngủ! Buổi tối mẹ sẽ chăm sóc em bé, ngày mai ban ngày các con hỗ trợ dì Vãn Vãn!”
Mặc Hàm và Mặc Hi đã về phòng mình đi ngủ rồi.
Quyền Đế Sâm đi tắm, Mặc Sơ lại thay tã cho đứa bé, cho cô bé uống một lần sữa nữa, cô lấy điện thoại ra đặt báo thức, rồi bỏ điện thoại dưới gối đầu của mình.
Cô để chế độ rung, như thế thì khi gối cô vừa rung, cô có thể cảm nhận được đầu tiên.
Có thể là tối qua ngủ ít, cô vừa nằm xuống đã ngủ luôn.
Cô còn không cảm giác được lúc Quyền Đế Sâm tắm xong đi ra!
Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ Mặc Sơ ngủ say, thật ra, tối qua cô dậy, anh đều biết hết!
Người từng làm bộ đội đặc chủng, đô nhạy bén chắc chắn là hơn bình thường.
Anh duỗi tay ra, rút điện thoại dưới gối đầu của cô ra, sau đó tắt báo thức của cô đi.
Anh có thể tưởng tượng được, khi Mặc Hi và Mặc Hàm còn nhỏ, nửa đêm cô phải dậy mấy lần chăm sóc hai đứa.
Cô không nói, nhưng anh biết.
Anh nằm xuống, rồi ôm cô vào lòng.
Nửa đêm, anh dậy trước, đi xuống lầu hâm nóng sữa bò, anh để bên miệng của Cố Thiên Du, đứa bé đói rồi nên hút chùn chụt.
Quyền Đế Sâm thấy cô bé đã ăn no, cô bé lại tỉnh không ngủ nữa!
“Thiên Du ngoan, đi ngủ đi…” Quyền Đế Sâm dùng giọng nói rất khẽ để dỗ cô bé.
Nào ngờ, Cố Thiên Du không nể mặt một tí nào, trái lại là “oe…” một tiếng khóc to kinh khủng luôn!
Mặc Sơ vừa nghe thấy tiếng khóc của em bé, cô bật người dậy ngay.
Cô liếc mắt một cái là nhìn thấy Quyền Đế Sâm đang dỗ em bé, cô ngẩn người, đây cũng là con gái của anh a!
Mặc Sơ thấy anh dỗ em bé, đút sữa với vẻ không quen tay, trong lòng cô lại cảm thấy chua sót.
Cô có thể hiểu, không có nghĩa là cô không quan tâm!
Có lẽ, những lời mà Quyền Đế Sâm nói trước kia là đúng!
Anh nói, Cố Vãn Vãn và con của cô ấy đều không nên xuất hiện trong cuộc sống của anh sau này.
Nhưng mà, tình huống hiện tại không giống.
Cố Thiên Du vẫn ở chỗ anh đây!
Hơn nữa, cái này còn là Mặc Sơ đã đồng ý.
Đứa bé khóc càng ngày càng to, khiến cho Mặc Sơ cũng không thể nghĩ thêm cái gì nữa.
Cô nhanh chóng đi tới: “Đế Sâm, để em làm cho!”
Cô nhìn bình sữa không ở bên cạnh, cô vươn tay ra sờ tã, cô nói: “Con bé muốn thay tã không ướt nữa!”
Mặc Sơ cầm khăn ướt, lau sạch giữa hai ch@n của em bé, rồi lại thay sạch cho cô bé, cô vỗ nhẹ vào mông Cố Thiên Du, đứa bé nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng trái tim cô lại….