Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 341: 341: Lại Làm Mẹ Một Lần Nữa





Gần đến cuối năm, Mặc Sơ cũng đã hẹn Cố Vãn Vãn và Kiều Thanh Du cùng nhau đi dạo phố.

Ba người cùng đi trong ánh nắng ấm áp của trời đông, cảm giác cả thế giới đều tươi đẹp như này.

Kiều Thanh Du cảm thấy cục cưng nhỏ rất tò mò, cô ấy đẩy xe em bé.

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Vãn Vãn…”
Cố Vãn Vãn cảm giác như bị sét đánh trúng, cô ấy sợ đến nỗi mặt trắng bệch, cái chân cũng không theo sai bảo.

Mặc Sơ quay đầu lại nhìn, cô nhìn thấy mẹ của cô ấy, Tần Tinh.

Mặc Sơ cũng hiểu, Cố Vãn Vãn giấu bố mẹ sinh con!
Với thanh danh của nhà họ Cố hiện tại, thì cũng không thể để cho con gái của mình chưa cưới đã sinh con!
Cô nắm tay Cố Vãn Vãn, Cố Vãn Vãn hồi thần, cô ấy vội vàng nói với Mặc Sơ: “Sơ Sơ, giúp tớ, cậu hãy bảo là con của cậu, có được không?”
Kiều Thanh Du há miệng, xem ra là gay go rồi!
Mặc Sơ gật đầu!
Cố Vãn Vãn quay đầu lại nhìn, cô ấy ngạc nhiên gọi: “Mẹ, là mẹ sao? Còn cả bố nữa, sao mọi người lại tới thành phố S?”
Trước đó bọn họ bảo phong cảnh ở Tam Á đẹp, thích hợp để dưỡng lão, thời tiết cũng ấm áp.

Cố Trạch Dã đã mua nhà ở Tam Á cho bọn họ, bọn họ đang sống ở Tam Á.

Giờ đột nhiên tới thành phố S, chắc chắn là Cố Vãn Vãn không kịp trở tay.

Cố Hiên Ưng và Tần Tinh đi tới, Mặc Sơ và Kiều Thanh Du cùng lên tiếng chào: “Cháu chào bác trai, bác gái!”
Cố Hiên Ưng gật đầu: “Chào các cháu!”
Tần Tinh thì tiến lên ôm chặt lấy Cố Vãn Vãn: “Con bé này, về nước rồi cũng không thông báo cho bố mẹ hả? Sao con lại về thành phố S trước thế?”
“Mẹ, con vừa đến! Con định cho hai người một bất ngờ mà!” Cố Vãn Vãn lập tức nói: “Đây là bạn thân của con, Mặc Sơ và Thanh Du, vừa nãy bọn họ còn đưa ra chủ ý cho con xem là người già ăn gì thì tốt nhất cơ!”
“Đúng đúng ạ, bác gái, Vãn Vãn nhớ hai người lắm!” Kiều Thanh Du lập tức nói: “Còn nữa, nhìn bác gái còn xinh hơn cả Vãn Vãn! Bác gái bảo dưỡng tốt thật đấy!”
Tần Tinh bị Kiều Thanh Du khen mà ngại ngùng: “Cháu này, cứ đùa thôi!”
“Báo cáo bác gái, cháu nói câu nào cũng là thật!” Kiều Thanh Du lập tức đứng nghiêm, làm dáng huấn luyện quân sự!
Tần Tinh bật cười.

Cố Vãn Vãn thở phào một hơi, bất thình lình, Cố Thiên Du “oa” một tiếng khóc lên!

Mặt Cố Vãn Vãn biến sắc, cô ấy đoán là em bé đói rồi, cô ấy định bế em bé lên, nhưng bố mẹ đang ở đây, cô ấy cũng không dám.

Kiều Thanh Du thì không có kinh nghiệm ở phương diện nuôi con, cô ấy cũng ngạc nhiên.

Mặc Sơ thì bế em bé lên một cách rất tự nhiên: “Cục cưng đói rồi, cháu đưa con bé đi ăn sữa trước! Bác trai bác gái, chào mừng hai người tới thành phố S, cháu xin phép vắng mặt trước ạ!”
Cố Vãn Vãn nhìn Mặc Sơ đẩy em bé đi với ánh mắt cảm kích, bây giờ người mà cô ấy tin tưởng nhất là Mặc Sơ.

Dù sao Mặc Sơ cũng đã từng nuôi một cặp thai long phượng, ở phương diện chăm con, cô ấy rất có kinh nghiệm, vả lại cô ấy dịu dàng lương thiện, tính cách của cô ấy như thế, cô ấy chăm sóc đứa bé, Cố Vãn Vãn cũng yên tâm.

Kiều Thanh Du nói: “Bác trai, bác gái, cháu có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho hai người, hai người đi đâu chơi cũng được!”
“Được!” Tần Tinh bị cuốn hút bởi sự nhiệt tình của cô ấy: “Hôm nay các bác nghỉ ngơi trước, ngày mai có thể đi chơi!”
Bà ấy nói xong, thì lại nói với Cố Vãn Vãn: “Con vừa về, con ở chỗ nào?”
“Con cũng không biết, con gọi điện cho anh trai nhé!” Cố Vãn Vãn nói ngay.

Cô ấy lập tức gọi điện cho Cố Trạch Dã: “Anh, hôm nay em vừa về thành phố S, em dự định cho anh và bố mẹ một bất ngờ, nào ngờ bố mẹ cũng đã tới rồi! Bây giờ chúng ta ở chỗ nào vậy?”
Cố Trạch Dã khẽ nhíu mày, xem ra năm nay bận rồi đây!
“Anh tới đón mọi người ngay đây!” Cố Trạch Dã bỏ công việc trên tay xuống, tự mình đi đón bố mẹ Cố Thị và Cố Vãn Vãn.

Anh đón bọn họ về căn nhà gần ủy ban thành phố, đó là nơi anh ta thường xuyên ở khi đi làm, từ sau khi Cố Vãn Vãn mang thai, anh ta liền chuyển đến vùng ngoại ô có bầu không khí trong lành hơn.

“Bố, mẹ, hai người nghỉ ngơi một lát đi, con đã đặt cơm tối rồi, tối tay đón gió tẩy trần cho mọi người!” Cố Trạch Dã mỉm cười rồi nói: “Còn cả em nữa, Vãn Vãn, chào mừng em về nước!”
Lúc này, Cố Vãn Vãn lấy ra một chiếc khăn quàng cổ, sau đó đích thân quàng lên cổ cho Cố Trạch Dã: “Anh, quà cho anh này!”
“Cảm ơn!” Cố Trạch Dã gật đầu.

Cố Vãn Vãn lại lấy ra mỹ phẩm cho Tần Tinh: “Tuy mami con là mami trẻ trung xinh đẹp nhất thế giới, con vẫn muốn tặng đồ trang điểm! Chúc mami càng sống càng trẻ!”
Cố Vãn Vãn lại lấy ra hai cái nịt gối: “Bố, lúc con mua cái này, con nghĩ Tam Á không cần dùng, nhưng bố đã tới thành phố S rồi, thì có thể dùng được rồi, chân của bố hơi đau, vào mùa đông trời lạnh giá, bố nhớ dùng đấy.


Trên đời này, con gái của áo bông nhỏ tri kỷ nhất!
Lúc này, Cố Trạch Dã đã pha trà xong, Cố Hiên Ưng và anh ngồi ở phòng khách uống trà, Tần Tinh và Cố Vãn Vãn ở trong phòng nói chuyện.

Tần Tinh kéo Cố Vãn Vãn rồi nói: “Vãn Vãn, con đã trưởng thành rồi, không thể cứ thân mật với anh trai con như vậy đâu!”
“Tại sao?” Cố Vãn Vãn không hiểu: “Anh con là người đàn ông tốt nhất trên đời này!”

Tần Tinh nghĩ tới những lời mà Cố Hiên Ưng nói, không cho phép nói ra thân thế của Cố Trạch Dã, bà ta đành phải nói: “Nam nữ có khác biệt mà, dù sao các con đều đã lớn rồi, Trạch Dã phải cưới vợ sinh con, con cũng phải lấy chồng mà! Thân mật như vậy sẽ bị người ta nói xấu đấy!”
“Mẹ, mẹ vừa tới đã quản con này nọ rồi!!” Cố Vãn Vãn chu miệng!
“Đấy là mẹ thương con đấy!” Tần Tinh trừng mắt nhìn cô: “Trên đời này, làm gì có người mẹ nào không thương con mình cơ chứ?”
“Nhưng, anh trai cũng là con của mẹ đấy!” Cố Vãn Vãn không hiểu.

Tần Tinh: “…”
Trong phòng khách.

Hương trà bay khắp phòng.

Người làm quan thì thích trà, Cố Trạch Dã giải thích điểm này rất tốt.

Anh ta rót trà cho Cố Hiên Ưng: “Bố, nhiệt độ ở thành phố S thấp hơn Tam Á, bố vừa tới có thể sẽ không quen!”
“Dù sao thì thành phố S cũng là thủ đô của chúng ta! Con có thể nhận chức thị trưởng ở đây, bố rất mừng, hơn nữa con còn là trợ thủ đắc lực của tân tổng thống mới nhậm chức, bố lại càng mừng hơn.

” Cố Hiên Ưng rất hài lòng về anh: “Trạch Dã, rất tốt!”
“Con có thể có ngày hôm nay, cũng là công lao của bố.

” Cố Trạch Dã uống một ngụm trà.

Bỏ qua chuyện huyết mạch, thì bất kể là giáo dục, hay là chỉ dẫn lối sống, Cố Hiên Ưng đều là người có tính quyết định ảnh hưởng đến Cố Trạch Dã.

Cố Hiên Ưng vỗ vai anh ta: “Con đường đời thì con vẫn phải tự đi! Trạch Dã, cố lên!”
Lúc bọn họ nói chuyện, thì giờ cơm tối cũng đã tới.

Cả nhà đi tới khách sạn lớn gần đó ăn cơm.


Mặc Sơ và Kiều Thanh Du bế theo đứa bé, hai người đưa đứa bé về nhà.

Mặc Sơ pha sữa cho Cố Thiên Du uống, sau khi ăn xong, cô bé mở to mắt không chịu đi ngủ, có thể là cô bé cảm thấy đây không phải là vòng ôm của mẹ!
Kiều Thanh Du nói: “Tết, nếu bố mẹ nhà họ Cố không về, cậu chỉ có thể nuôi à?”

“Dù sao thì tớ cũng chẳng có việc gì quan trọng.

” Mặc Sơ nói: “Tớ có thể hiểu cho Vãn Vãn, năm đó tớ chưa cưới đã sinh con, bị người của nhà họ Mặc mắng cho té tát, cậu ấy xuất thân trong gia đình danh môn, chắc chắn là càng gay hơn.


Khi hai người nói chuyện, Kiều Thanh Du có việc phải làm nên cô ấy liền rời đi.

Mặc Sơ bế Kiều Thanh Du, hát cho cô bé nghe, dỗ cô bé đi ngủ.

“Chim én nhỏ, mặc áo hoa, hàng năm xuân tới nơi đây…” Giọng nói của Mặc Sơ vô cùng dịu dàng, cô hát bài ca quen thuộc.

Khi cô đang dỗ đứa bé, thì Quyền Đế Sâm về.

Anh nhìn dáng vẻ cô bé đứa bé, anh đứng ở cửa.

Cô rất tập trung, cũng rất dịu dàng, nhẹ nhàng ngân nga ca khúc xưa.

Nhưng mà trên vầng trán, lại tràn ngập tình yêu thương của người mẹ.

Quyền Đế Sâm không có quấy rầy cô, sau khi cô dỗ cho Cố Thiên Du ngủ, bởi vì chưa có giường trẻ con, cô đành phải đặt cô bé lên giường của hai người.

Khi cô nhìn thấy Quyền Đế Sâm, cô tiến lên: “Đế Sâm, em chưa được sự đồng ý của anh, đã trong con cho Vãn Vãn vài ngày, có được không?”
Cô đang thầm nghĩ, Cố Thiên Du là con gái ruột của Quyền Đế Sâm, cô trông con cho Cố Vãn Vãn như thế này, Quyền Đế Sâm không vui thì sao?
Anh từng nói, anh và Cố Vãn Vãn đã phân rõ ranh giới, còn cô thì cứ làm hai người ở cùng một chỗ.

Quyền Đế Sâm còn chưa nói gì, Mặc Sơ đã giải thích: “Bố mẹ của Vãn Vãn bất ngờ tới thành phố S, cô ấy lo bố mẹ không chấp nhận việc cô ấy chưa cưới đã sinh con, cho nên em mới trông giúp cô ấy…”
“Em trông đi!” Quyền Đế Sâm ngắt lời cô.

Mặc Sơ thận trọng nhìn anh: “Anh không giận chứ?”
Cô nhìn nét mặt của anh, thì không giống như là vẻ tức giận!"
“Ừm.

” Anh trả lời cô.

“Cảm ơn.

” Mặc Sơ như trút được gánh nặng.


Buổi tối, sau khi hai người đã tắm xong, Cố Thiên Du tỉnh dậy, cô bé đã uống sữa rồi vẫn không chịu đi ngủ.

Trong cái miệng nhỏ nhắn của cô bé, cứ y y a a nói chuyện, nhưng mà ai nghe cũng không hiểu!
Mặc Sơ biết chắc chắn Cố Vãn Vãn lo cho đứa bé, nên cô đã chụp ảnh gửi cho cô ấy.

Trong khách sạn lớn.

Cố Vãn Vãn ăn cơm cùng bố mẹ, mà tâm trí không tập trung được.

Qủa thực, đứa bé chưa bao giờ rời xa cô ấy, cô ấy không quen một tí nào cả.

Khi cô ấy nhận được ảnh chụp Mặc Sơ gửi qua wechat, nhìn thấy con gái vui vẻ chơi đùa, cô ấy mới thoáng yên tâm.

Mặc dù Cố Trạch Dã cũng nhớ đứa bé, nhưng suy cho cùng thì anh ta có định lực hơn Cố Vãn Vãn.

Anh ta bắt chuyện với bố mẹ, lúc giơ tay nhấc chân vẫn tỏ ra khí thế và săn sóc.

Sau bữa cơm tối, Cố Trạch Dã gọi tài xế đưa bố mẹ nhà họ Cố về nhà, anh ta nói: “Bố, mẹ, con còn chút việc ở cơ quan nữa, con đi xử lý trước đã.


“Đi đi!” Cố Hiên Ưng gật đầu: “Lấy công việc làm trọng!”
Cố Vãn Vãn sốt ruột, cô ấy muốn đi gặp con!
Lúc này, Cố Trạch Dã nhìn về phía Cố Vãn Vãn: “Vãn Vãn, em từng nói là hết năm em muốn về nước làm việc, hay là? Em thử làm viên chức trước nhé, em thấy thế nào?”
“Em…” Cố Vãn Vãn vẫn muốn làm nhà thiết kế, cô ấy đâu có muốn làm viên chức, cô ấy lập tức hiểu ra ý của Cố Trạch Dã: “Được ạ! Cảm ơn anh trai, thế anh có bật đèn xanh cho em không?”
Cố Trạch Dã thấp giọng nói: “Anh tin vào thực lực của Vãn Vãn!”
Cố Vãn Vãn vui vẻ nói: “Bố, mẹ, con cũng đi tăng ca với anh trai đây!”
“Con tăng ca cái gì?” Tần Tinh không đồng ý: “Con muốn làm thị trưởng à?”
Tần Tinh không thích hai người ở cùng nhau, suy nghĩ thâm căn cố đế của bà ta là, thân phận của Cố Trạch Dã không xứng với Cố Vãn Vãn.

“Bố…” Cố Vãn Vãn chuyển mắt nhìn về phía Cố Hiên Ưng.

Cố Hiên Ưng nói: “Con có thể học được một phần mười của Trạch Dã cũng là tốt rồi! Đi đi!”
“Hiên Ưng…” Tần Tinh không vui.

“Cảm ơn bố…” Cố Vãn Vãn thơm một cái lên má bố.

.