Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 334: 334: Không Kìm Được Muốn Cô Ấy





Lúc Vạn Hương nói chuyện với Mặc Sơ, suýt nữa thì bà ta muốn quỳ xuống.

Mặc Sơ vội vàng đỡ Vạn Hương dậy: “Bà Mộ, bà bình tĩnh trước đã, được không?”
“Bà Quyền, tôi biết cô là một người tốt! Cầu xin cô hãy giúp tôi nhé!” Vạn Hương khóc lóc nói: “Cô là người duy nghĩ mà tôi nghĩ tới rồi! Ngạn Hạo không phải đứa biết kinh doanh! Dật Phong lại không ở nhà, tôi cũng không biết có thể tìm ai…”
“Tôi về hỏi ý của tổng giám đốc Quyền trước nhé!” Mặc Sơ cầm một tờ khăn giấy rồi đưa cho Vạn Hương lau nước mắt: “Bà đi về chăm sóc ông Mộ trước đi, sau đó tôi sẽ gọi điện cho bà!”
“Cảm ơn, bà Quyền!” Vạn Hương cảm kích không thôi.

Mặc Sơ nhìn Vạn Hương coi Quyền Đế Sâm như cây cỏ cứu mạng cuối cùng, trong lòng cô cũng rất buồn.

Phải biết rằng, Quyền Đế Sâm sẽ nghĩ như thế nào đây?
Bên trong câu lạc bộ.

Quyền Đế Sâm và Cố Trạch Dã đang uống rượu.

Cố Trạch Dã nâng chén: “Đế Sâm, chúc mừng, tin tức chuẩn, Mộ Thế Trung đã nhập viện hôn mê không tỉnh!”
“Đó là kết cục ông ta đáng phải nhận!” Quyền Đế Sâm cạn ly với Cố Trạch Dã!
Hiện giờ nhà họ Mộ chỉ còn lại đứa con trai và người mẹ, muốn xoay người, vô cùng khó khăn.

“Phải rồi, cậu thì sao?” Quyền Đế Sâm hỏi anh ta.

Cố Trạch Dã đặt ly rượu xuống: “Tôi chờ lúc Vãn Vãn đi làm rồi nói!”
Quyền Đế Sâm vỗ vai anh ta, tỏ ý cố lên!
Buổi tối, hai người ai về nhà nấy.

Hôm nay Cố Trạch Dã vui, anh ta về nhà liền bế Cố Thiên Du lên.

“Anh, anh uống rượu à?” Cố Vãn Vãn đi tới bên cạnh anh ta.

Cố Trạch Dã gật đầu: “Em vẫn chưa ngủ à? Em có uống canh không?”
Cố Vãn Vãn ngượng ngùng: “Em đã qua tháng ở cữ rồi, không uống nữa! Anh nhìn lưng em này, thêm một vòng thịt rồi!”
Cố Trạch Dã nhìn qua, nhìn thấy cô ấy mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, tôn lên đường cong lung linh.

Có lúc, càng kìm nén khát vọng trong lòng, khát vọng của anh ta liền nổi lên càng nhanh.

Anh ta im lặng, cảm nhận được trong cơ thể có thứ gì đó muốn phá xác mà ra.


Anh ta đặt Cố Thiên Du xuống, sau đó đi về phòng của anh ta.

Cố Vãn Vãn thấy anh ta không nói gì: “Làm gì vậy? Giận rồi sao?”
Cố Trạch Dã đi vào phòng tắm, anh ta nhìn cơ thể mình, mỗi một chỗ đều đang gào thét, anh ta muốn cô!
Anh ta muốn Cố Vãn Vãn!
Anh ta là một người đàn ông giữ mình trong sạch, từ trước tới nay không cần người phụ nữ khác tới thỏa mãn nhu cầu s1nh lý của mình!
Cho nên, cách duy nhất anh ta có thể giải quyết, chỉ có tay của mình…
Cố Vãn Vãn ở trong phòng mình nghĩ một lúc, cô ấy rất ít khi thấy Cố Trạch Dã như thế, có phải anh ta đã tức giận rồi không?
Bởi vì cô ấy không muốn uống canh bồi bổ sao?
Vì thế Cố Vãn Vãn đã đi tới phòng của Cố Trạch Dã, trong phòng ngủ không có người, cô ấy đi tới trước cửa phòng tắm của anh ta.

Cửa phòng tắm đang đóng!
Khi cô ấy đang định gõ cửa, thì nghe thấy tiếng rên của người đàn ông…
Cố Vãn Vãn ngẩn người, cô ấy tương anh trai bị thương ở chỗ nào đó rồi!
Khi cô ấy đang định gọi anh ta, đột nhiên lại là tiếng đàn ông thở d ốc và gầm nhẹ!
Cố Vãn Vãn đi du học về, ở nước ngoài cô ấy đã tiếp xúc nhiều hơn, nghe bọn họ nói cũng nhiều.

Cô ấy lập tức hiểu ra, anh trai đang “Phá máy bay”?
Cố Vãn Vãn bất giác đỏ mặt!
Cô ấy không có ở lại, vội vàng đi về phòng của mình.

Cô ấy thầm nghĩ, chắc chắn là anh trai bận rộn việc của cô ấy, không có thời gian yêu đương, đến cả một người bạn gái cũng không có!
Cho nên, cô ấy không thể cứ chiếm đoạt thời gian của Cố Trạch Dã tiếp được nữa.

Cố Vãn Vãn lập tức gửi tin nhắn cho Mặc Sơ: “Ngủ chưa?”
Mặc Sơ đang chờ Quyền Đế Sâm về nhà, cô đọc được tin nhắn, thế là trả lời lại Cố Vãn Vãn: “Chưa!”
Cố Vãn Vãn: “Tôi muốn tìm một cô bạn gái cho anh trai, cậu giúp tôi đăng ký thành viên ở công ty các cậu rồi chọn một người!”
Mặc Sơ: “Có yêu cầu gì?”
Cố Vãn Vãn: “Người phải dịu dàng săn sóc, gia thế gia cảnh đều không cần suy nghĩ lắm, nhất định phải đối xử tốt với anh trai tớ, phải yêu anh trai tớ là được!”
Mặc Sơ: “Được! Ngày mai tới công ty tôi tìm ngay.


Lúc này, Quyền Đế Sâm cũng về rồi.

Sau khi tắm xong, anh nằm bên cạnh Mặc Sơ.


“Em vẫn chưa ngủ à?” Quyền Đế Sâm ôm cô vào lòng.

Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: “Hôm nay bà Mộ đã tìm em!”
Cô nói thật với Quyền Đế Sâm, bởi vì chuyện này, cô cũng không giúp được!"
Quyền Đế Sâm cũng hiểu ra: “Bà ta nói như nào?”
“Bà ấy nói, lúc Mộ Thế Trung hôn mê, ông ta luôn gọi tên anh, có khả năng ý là chỉ có anh mới cứu được nhà họ Mộ!” Mặc Sơ nhìn anh chăm chú.

“Được thôi!” Quyền Đế Sâm đồng ý.

Mặc Sơ ngẩn người: “Đế Sâm…”
Quyền Đế Sâm vươn tay ra vuốt tóc cô: “Thật ra anh không muốn em tham gia vào, Sơ Nhi, em có hiểu không?”
“Em đã từ chối bà Mộ rồi!” Mặc Sơ vội vàng nói: “Suýt thì bà ấy quỳ xuống cầu xin em…”
“Anh biết rồi!” Quyền Đế Sâm nói: “Ngày mai anh hẹn bà ấy nói chuyện!”
Mặc Sơ nhìn anh chăm chú, muốn nói lại thôi.

“Em nói đi!” Quyền Đế Sâm nhìn cô.

Mặc Sơ nhẹ giọng nói: “Đế Sâm, em biết nhà họ Quyền và nhà họ Mộ là kẻ thù không đội trời chung, Mộ Thế Trung ngã là được rồi, được không? Mẹ con bọn họ thì thôi, có được không?”
“Em đang lo anh đồng ý với bà Mộ, trái lại ra tay với mẹ con bọn họ à?” Quyền Đế Sâm giải thích hoàn chỉnh ý của câu nói này.

Mặc Sơ cắn môi: “Em biết, Mộ Thế Trung đáng phải có kết cục như thế này, nhưng mà anh cũng là một người tốt, anh sẽ không làm gì mẹ con bọn họ chứ?”
Quyền Đế Sâm lại thấp giọng cười: “Sơ Nhi, anh không phải người tốt!”
Sắc mặt của Mặc Sơ hơi tái, cô cũng chưa nói gì ngay.

Cô không thể nói giúp gì cho mẹ con Vạn Hương, cô là vợ của Quyền Đế Sâm, lẽ ra cô phải đứng về phía anh.

“Trêu em đấy!” Quyền Đế Sâm vỗ mặt cô: “Không đổ lỗi lên người nhà, anh hiểu đạo lý này!”
“Anh dọa em rồi đấy!” Mặc Sơ vươn tay ra ôm cổ anh.

Quyền Đế Sâm vuốt tóc cô: “Ngủ đi!”
Sáng hôm sau.

Quyền Đế Sâm tới công ty, anh bảo trợ lý Tả Điện Vũ gọi điện cho Vạn Hương.


Vạn Hương rất vui mừng đi tới công ty Quyền Thị, bà ta còn đặc biệt mang trà tới: “Tổng giám đốc Quyền, đây là lá trà chính tay tôi trồng, mời tổng giám đốc Quyền nếm thử, anh đừng chê!”
“Bà Mộ có lòng rồi!” Quyền Đế Sâm gật đầu: “Bà nói thẳng mục đích tới là được! Sau này có chuyện gì, bà cứ đến tìm tôi, không cần nói với Sơ Nhi!”
“Được!” Vạn Hương lập tức gật đầu: “Cảm ơn tổn giám đốc Quyền! Hiện giờ nhà họ Mộ chúng tôi đã rơi vào khủng hoảng kinh tế, tôi và Ngạn Hạo đều không biết kinh thương, tôi hy vọng tổng giám đốc Quyền có thể giúp đỡ chúng tôi được không? Ngăn cơn sóng dữ!”
Quyền Đế Sâm nói thẳng: “Tôi là thương nhân, thương nhân nói chuyện buôn bán, sự giúp đỡ của tôi chính là món nợ nặng chưa trả, nói cách khác, tôi sẽ đầu tư vào cổ phiếu, cũng có khả năng Mộ Thị sẽ đổi chủ, tôi sẽ trở thành cổ đông lớn!”
Sắc mặt của Vạn Hương tái nhợt, bà ta không hiểu chuyện làm ăn, thì cũng hiểu ý của Quyền Đế Sâm.

Không phải là Quyền Đế Sâm đang giúp nhà họ Mộ, mà là thâu tóm nhà họ Mộ!
Tất nhiên, anh không ra tay, người khác cũng sẽ thâu tóm nhà họ Mộ.

“Tổng giám đốc Quyền, có còn cách nào khác không?” Vạn Hương hỏi anh.

Phải biết rằng, công ty Mộ Thị thuộc về nhà họ Mộ, sau khi tổ chức lại như thế, công ty Mộ Thị sẽ không còn thuộc về nhà họ Mộ nữa.

Tất nhiên là thái độ của Quyền Đế Sâm rất lạnh nhạt: “Không có.


Vạn Hương đành phải nói: “Tổng giám đốc Quyền, để tôi suy nghĩ trước đã!”
Vạn Hương tới tới kỳ vọng, tất nhiên là dời đi với nỗi thất vọng.

Nhưng mà, ở chỗ thương nhân nói chuyện buôn bán, bà ta cũng hiểu cách làm của Quyền Đế Sâm.


Công ty tổ chức hôn lễ.

Mặc Sơ đang ở công ty, cô đã chọn vài người trong nhóm hội viên cho Cố Vãn Vãn xem.

Cố Vãn Vãn chọn được một nhân viên làm trong một công ty nước ngoài: “Người này được này, tướng mạo được, trông cũng rất dịu dàng hào phóng!”
“Nếu cậu mà quyết định, buổi tối chúng ta sẽ hẹn cô ấy cùng đi ra ngoài ăn cơm.

” Mặc Sơ nói.

“Được! Sơ Sơ, cậu đặt địa điểm, tối nay tôi gọi anh trai tới!” Cố Vãn Vãn nói.

Sau khi tan làm, Cố Vãn Vãn gọi điện cho Cố Trạch Dã: “Anh, hôm nay anh tan làm sớm một chút được không, em muốn anh ra ngoài ăn cơm với em!”
Cố Vãn Vãn muốn cho anh ta một bất ngờ, tất nhiên là cô ấy không thể nói là, cô ấy và Mặc Sơ đã ủ mưu gì rồi.

“Được!” Cố Trạch Dã đồng ý.

Cố Vãn Vãn nói: “Để tiết kiệm thời gian, bây giờ em sẽ qua! Anh cũng đi từ văn phòng thị chính luôn nhé!”
Ở cửa, Cố Vãn Vãn đã đợi được Cố Trạch Dã.


Anh ta xuống xe, thì nhìn thấy chỉ có một mình cô ấy.

“Thiên Du đâu?” Anh ta hỏi.

“Chị Dương ở nhà trông!” Cố Vãn Vãn nói.

Cố Trạch Dã có hơi bất ngờ, cô ấy lại ăn cơm riêng với anh ta.

“Đi thôi!” Cố Vãn Vãn kéo tay áo anh ta.

Ở trong phòng Nhã, Mặc Sơ và Ngũ Xán - nhân viên của công ty nước ngoài đã tới rồi!"
“Cô NGũ, vị này là anh Cố Trạch Dã và em gái của anh ấy tên Cố Vãn Vãn!” Mặc Sơ đứng lên giới thiệu.

Cố Vãn Vãn cũng giới thiệu: “Anh, đây là cô Ngũ Xán của công ty nước ngoài!”
Cố Trạch Dã lập tức hiểu ra đây là ý gì, Cố Vãn Vãn đang giới thiệu bạn gái cho anh ta?
“Cô Ngũ, chào cô!” Cố Trạch Dã gật đầu, nhưng khuôn mặt tuấn tú đã trầm xuống.

Anh ta gật đầu với Mặc Sơ rồi nói: “Vãn Vãn, em qua đây cho anh!”
Hai người cùng đi ra ngoài, Ngũ Xán nói nhỏ với Mặc Sơ: “Hình như anh Cố không vui!”
“Chúng ta chờ đi, xem bọn họ nói chuyện thế nào!” Mặc Sơ cũng hơi lo lắng rồi.

Ở ngoài cửa.

Cố Trạch Dã nhìn Cố Vãn Vãn với vẻ hơi tức giận: “Đây là ý gì?”
“Anh, em cảm thấy cô ấy phù hợp làm bạn gái của anh đấy! Cô ấy dịu dàng hào phóng, học vị cũng cao, hơn nữa còn mới 27 tuổi, rất hợp với anh! Cô gái nhỏ quá thì quá tùy hứng, em nghĩ chắc hẳn anh thích cô gái có hiểu biết.

” Cố Vãn Vãn thuộc lòng như lòng bàn tay.

Cố Trạch Dã trầm giọng nói: “Em đang tìm bạn gái cho anh ư? Anh nói với em là anh cần bạn gái lúc nào hả?”
Cố Vãn Vãn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ta đã đen lại, cô ấy vội vàng nhìn xung quanh, thấy không có ai cô ấy mới nói nhỏ vào tai anh: “Tôi qua em nghe thấy anh ở trong phòng tắm tự cái đó… anh, anh cần bạn gái…”
Cố Trạch Dã cảm nhận được huyết khí toàn thân đang bốc lên, hơn nữa Cố Vãn Vãn cách anh ta gần như vậy.

Lúc cô ấy nói chuyện, hương bật hơi như lan, thổi hết lên cổ anh ta.

Còn nữa, chuyện anh ta làm trong phòng tắm tối qua, cô ấy ở bên ngoài đã nghe thấy sao?
Giờ phút này, tâm trạng của Cố Trạch Dã cực kỳ phức tạp.

Anh ta nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy gần anh ta như này, anh ta cũng hận không thể hôn lên!
Cho dù anh ta có là người có lý trí, nhưng mà, đối diện với cô gái mà anh ta đã thích nhiều năm, anh ta cũng không muốn nhẫn nhịn….