Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 315: 315: Cởi Bỏ Khúc Mắc





Quyền Đế Sâm có thể cảm nhận được người phụ nữ trong lòng đang không ngừng run rẩy, anh cũng không có nói gì.

Nhưng mà, anh lại ôm cô thật chặt thật chặt.

Thì ra, anh cũng sợ sẽ mất đi cô như vậy.

"Quyền Đế Sâm..." Diệp Tử sợ lắm, sao người đàn ông lại tới đây.

Diệp Tử lập tức muốn bỏ chạy, cô ta cầm súng nhắm vào Mặc Sơ ở trong ngực Quyền Đế Sâm.

Cả người Mặc Sơ đều nằm trong lòng của Quyền Đế Sâm, cô hoàn toàn chưa phát giác ra là vẫn còn nguy hiểm, chỉ cần ở bên cạnh anh, cô liền cảm thấy an toàn.

Quyền Đế Sâm nhìn thấy Diệp Tử, người phụ nữ điên này, anh phái người đi tìm cô ta, cô liền trốn.

Có thể là cô ta nghĩ bão táp đã qua rồi, nên lại đi ra gây sóng gió.

Giờ phút này, Diệp Tử dám cầm súng nhắm vào Mặc Sơ, cô đúng là đang tìm chết mà!
"Cẩn thận!" Cố Mộc Thành định tiến lên bảo vệ Mặc Sơ.

Nào ngờ, chân dài của Quyền Đế Sâm vươn ra, dù anh đang ôm Mặc Sơ, một cái đá xoay tròn 360 độ cũng được đá ra một cách dễ dàng.

Chân anh đá ra như tia chớp, đá bay khẩu súng trên tay Diệp Tử xuống đất.

Cố Mộc Thành bất ngờ với sự lợi hại của Quyền Đế Sâm, anh ta lập tức mặc quần lại, hôm nay thảm như này, còn rơi vào trong mắt tình địch nữa, anh ta thật sự sắp gặp trở ngại rồi.

Khi Diệp Tử còn muốn chạy, Quyền Đế Sâm lại đá thêm một phát nữa, đá cô ta bay vào vách tường.

Diệp Tử suýt bị đá chết, cô ta vươn tay ra, mở cơ quan ở trên vách tường.

Cố Mộc Thành lập tức nói: "Sẽ nổ đấy, chạy mau!"
Quyền Đế Sâm một tay bế Mặc Sơ, chạy về phía cửa.

Khi Cố Mộc Thành cũng chạy về phía cửa, anh ta đã nhặt được khẩu súng ở trên sàn nhà, bên trong vẫn còn một viên đạn.

Anh ta nổ súng không chút do dự: "Đoàng" một tiếng, bắn vào lưng của Diệp Tử.

Diệp Tử hộc máu, cô ta lập tức ngã xuống sàn, cơ quan cũng đã kích mở rồi...!
Tiếng "ầm ầm ầm" vang lên.

Cả cái phòng khám nhỏ đều sụp xuống.


Quyền Đế Sâm bế Mặc Sơ chạy ra cửa, sau đó nhoáng cái nằm trên đất.

Cố Mộc Thành không phải là tự chạy ra, mà là bị sóng xung kích nổ mạnh làm bắn ra ngoài.

Ba người ngã ở chỗ cách nhau không xa, Cố Mộc Thành không giỏi võ bằng Quyền Đế Sâm, phải nói rằng, Cố Mộc Thành không có võ, lúc này anh ta đang ngã trên đất, anh ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như lệch vị trí hết rồi.

"Mặc Sơ thế nào?" Cố Mộc Thành không lo cho mình, anh ta lập tức hỏi Quyền Đế Sâm.

Quyền Đế Sâm đứng lên, nhìn Mặc Sơ trong lòng, cô ngoan ngoãn ngằm trong lòng anh.

Anh nói với Cố Mộc Thành: "Tự gọi xe cấp cứu!"
Anh nói xong, liền bế Mặc Sơ rời đi.

Mặc Sơ ở trong lòng anh, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "Gọi xe cấp cứu cho anh ấy đi!"
Quyền Đế Sâm cúi đầu, đánh giá ý tứ của câu nói này, bây giờ cô vẫn còn rảnh lo cho người đàn ông khác ư?
Anh bế Mặc Sơ lên ghế sau của anh, sau đó anh buông cô ta, lúc anh đi ra đằng trước lái xe, cô lại kéo ống tay áo của anh, cắn môi cầu xin anh.

"Không phải là em thích anh ấy, chỉ là anh ấy đã bị thương vì em." Mặc Sơ nhỏ giọng giải thích.

Quyền Đế Sâm nhìn cô chằm chằm: "Em thích ai?"
Lúc này, Mặc Sơ không nói nên lời, người cô thích là Quyền Đế Sâm.

Nhưng mà, trong đôi mắt sáng ngời của cô, chỉ có một mình anh.

Quyền Đế Sâm lấy điện thoại ra gọi 120, số điện thoại của xe cấp cứu.

Lúc này, Mặc Sơ mới buông anh ra.

Quyền Đế Sâm lái xe, đi về phía bệnh viện tư của anh.

Trên đường đi, anh đã gọi điện cho Lục Vũ Trạch, lúc này, Lục Vũ Trạch đã dẫn bác sĩ nữ khoa ngoại chờ ở cửa rồi.

Chiếc xe lái thẳng đến cửa phòng cấp cứu, y tá và bác sĩ tiến lên.

Lục Vũ Trạch thấy trước ngực Mặc Sơ chảy máu, anh ta gọi bác sĩ nữ lên xử lý vết thương.

Sau khi xử lý miệng vết thương của Mặc Sơ xong, khi cô đi ra, Quyền Đế Sâm phủ áo khoác của mình lên người cô.

Lúc này, anh cầm bản báo cáo trên tay bác sĩ, qua kiểm tra thì không có tổn thương đến xương cốt, chỉ bị thương da thôi.

Lúc này, Quyền Đế Sâm mới yên tâm.


Hai người cùng đi về nhà, Mặc Sơ muốn đi tắm.

"Vết thương không được dính nước." Quyền Đế Sâm nhìn cô.

Mặc Sơ gật đầu: "Em biết rồi!"
Cô đi vào phòng tắm, trong bồn tắm đã xả nước rồi, như thế ngồi vào, nước sẽ không dính vào miệng vết thương.

Quyền Đế Sâm đứng ở ban công, anh gọi điện cho Dương Tử: "Anh đi tới phòng khám nhỏ, xác định xem Diệp Tử đã chết hay chưa?"
"Vâng!" Quyền Đế Sâm híp mắt, cái tai họa này mà không nhổ đi, thì bất cứ lúc nào cũng sẽ đi ra hại người tiếp.

Sau khi Mặc Sơ tắm xong và thay quần áo ngủ đi ra, cô trông thấy trên áo sơ mi của Quyền Đế Sâm cũng dính vết máu trên người Mặc Sơ.

Cô đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trong đôi mắt của cô, hiện lên lệ quang dịu dàng.

Trong lòng cô, rất khổ sở, nhưng lại không thể chặn lại.

Trong lòng cô, rất ngọt ngào, nhưng lại không thể yên tâm thoải mái hưởng thụ.

Cô không nói nên lời, cứ thế nhìn anh chăm chú.

Trong lòng cô có chua sót, nhưng cô không thể hiện ra được.

Trong lòng cô cũng có ngọt ngào, nhưng lại không nói ra thành lời được.

Quyền Đế Sâm duỗi hai tay ra, nâng mặt cô lên, anh biết nội tâm cô rất phức tạp.

Nhưng mà, cô lại không có chỗ nào để kể.

Anh đặt một nụ hôn lên trán cô: "Không sao rồi, anh đi tắm đây!"
Mặc Sơ gật đầu.

Sau khi Quyền Đế Sâm đi tắm, Mặc Sơ đưa hai tay lên che mặt, cô bật khóc.

Cô có thể không khổ sở một tí nào khi ở trước mặt kẻ hung tàn Diệp Tử.

Nhưng, đối mặt với sự cưng chiều của Quyền Đế Sâm, cô lại không kìm được mà muốn khóc.


Cô nợ anh rất nhiều, rất nhiều.

Anh đối xử với tôi rất tốt rất tốt.

Quẳng đi những ân oán tình thù của đời trước, cô được anh cưng chiều đến cực hạn.

Nếu anh không đối xử với cô tốt như vậy, có phải cô có thể quẳng anh ra sau đầu không.

Khi Mặc Sơ nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, cô vội vàng lau nước mắt, cô không muốn khóc, cô cũng không thể khóc.

Quyền Đế Sâm đi ra khỏi phòng tắm, anh nghiêng đầu, nhìn thấy người phụ nữ ở ban công, tay nhỏ khẽ chuyển động một chút.

Anh thở dài rồi đi tới trước mặt cô, anh vươn tay ra ôm cô vào lòng.

Gió đêm rất lạnh, trái tim lại đang ấm dần lên.

Sáng sớm hôm sau.

Mặc Sơ không có đi làm, Quyền Đế Sâm cũng ở nhà với cô.

Dương Tử đi vào: "Tổng giám đốc Quyền, phòng khám nhỏ đã thanh lý xong rồi, Vi Phương đã chết, Diệp Tử không biết tung tích, va ly tiền kia cũng biến mất rồi!"
"Hạ lệnh xuống, đưa tư liệu của Diệp Tử cho các bệnh viện lớn." Quyền Đế Sâm nói: "Cô ta bắt cóc đòi tiền chuộc, muốn tiền thì nhất định là dùng để phẫu thuật thẩm mỹ."
"Vâng!" Dương Tử lập tức đi làm.

Mặc Sơ ngồi trên bàn ăn sáng, ăn tiểu long bao và cháo táo đỏ, cô loáng thoáng hiểu được, táo đỏ là đổ bổ máu, lẽ nào Quyền Đế Sâm nghĩ rằng cô đã bị thương, anh muốn bổ máu cho cô sao?
"Miệng vết thương còn đau không?" Quyền Đế Sâm thấy cô ăn rất chậm.

Mặc Sơ lắc đầu: "Không đau."
Quyền Đế Sâm vuốt tóc cô, anh cũng không hỏi gì nữa.

Mặc Sơ từng nhìn thấy cơ thể của anh, chỗ nào cũng có vết sẹo cũ, cô thấp giọng nói: "So với anh, thì không là gì!"
"Anh là đàn ông, em so với anh hả?" Quyền Đế Sâm thấy cô chịu nói chuyện với anh, anh khẽ cong môi, tâm trạng cũng rất tốt: "Phụ nữ vốn nên là trắng trắng mềm mềm!"
"Đâu phải heo đâu!" Mặc Sơ cũng bật cười.

Thật ra, nếu mà là heo thì tốt rồi, đói thì hừ hừ mấy tiếng, ăn no rồi lại vui vui vẻ vẻ đi ngủ, ngủ một giấc dậy lại lăn vài vòng, phơi nắng gì gì đó.

Mặc Sơ ăn cơm trưa xong, cô đi lên võng nằm một lúc, đón ánh dương mùa đông, và gió nhẹ.

Điện thoại của Quyền Đế Sâm vang lên liên tục, cô biết là anh bận, cô nói: "Anh đi làm việc đi!"
"Anh tắt máy, anh đã bảo hôm nay ở cùng em mà." Quyền Đế Sâm đã tắt điện thoại thật rồi.

Mặc Sơ hé môi, cô muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời.

Anh đã bảo là muốn ở cùng cô, nếu cô còn từ chối nữa thì cũng là không biết tốt xấu.

Sau khi ăn cơm trưa, Mặc Sơ liền đi ngủ.


Quyền Đế Sâm đứng bên cửa sổ, nhìn thấy xe của Cố Trạch Dã đang đi vào.

Anh đi xuống lầu, mở cửa ra, Cố Trạch Dã đi vào.

"Điện thoại của anh chưa mở!" Cố Trạch Dã nói: "Tôi gọi tới công ty thì biết anh không đi làm, Mặc Sơ thế nào rồi?"
"Cô ấy bị thương, tôi ở cùng cô ấy." Quyền Đế Sâm ngồi xuống sô pha, anh đã pha trà rồi.

Cố Trạch Dã cũng ngồi xuống, hai người vừa uống trà vừa nói chuyện.

"Tôi tới xác định một chút, ngày mai chú Thân nhậm chức tổng thống, chúng ta đều phải đi!" Cố Trạch Dã uống một ngụm trà.

"Được!" Quyền Đế Sâm gật đầu.

Cố Trạch Dã còn mang cả laptop tới, sau khi mở ra, anh ta và anh cùng nhau xem tuyến đường tàu điện ngầm, với cả bản đồ tọa độ của bệnh viện.

Quyền Đế Sâm vừa xem vừa châm một điếu thuốc: "Nhà họ Mộ có tham gia vào hạng mục tàu điện ngầm không?"
"Mộ Dật Phong có xin qua." Cố Trạch Dã nói: "Nhưng bây giờ anh ta mất tích rồi!"
Quyền Đế Sâm cười bí hiểm: "Anh ta mất tích thì càng tốt! Cậu tìm người đi bàn dự án góp vốn làm xe điện ngầm với Mộ Thế Trung, ông ta có thể tham gia vào thì tất nhiên là tốt!"
"Không thành vấn đề." Cố Trạch Dã cũng châm một điếu thuốc: "Tới nhà họ Mộ rồi, đúng không!"
"Nợ máu, luôn phải trả bằng máu mà." Quyền Đế Sâm sẽ không giảng giải tình cảm gì với nhà họ Mộ, chỉ là, anh muốn đùa giợn một trận rồi mới thu tay.

Cố Trạch Dã đặt một tay lên vai Quyền Đế Sâm, anh ta vỗ thật mạnh, tỏ ý ủng hộ.

Buổi chiều, sau khi Mặc Sơ thức dậy, tin tức đầu tiên mà cô nhận được chính là, ngày mai Thân Ba Câu lên giữ chức tổng thống.

Cô xem điện thoại, đã hơn bốn giờ chiều rồi.

Cô đi ra khỏi phòng, đi tới chỗ đám hoa lavender ở vườn hoa sau nhà.

Hoa, đã rụng rồi.

Cô vươn tay ra, chạm nhẹ vào bông lavender đã bắt đầu khô héo, cái này là hoa Quyền Đế Sâm trồng cho cô!
Người đàn ông này có thể nghĩa mỏng vân thiên, cũng có thể đích thân trồng cỏ trồng hoa vì cô.

Sau khi về từ vườn hoa, cô đi gõ cửa thư phòng của anh.

Cô đi tới bên cạnh bàn làm việc của anh, cô nhìn anh chăm chú: "Ngày mai em cũng đi!"
Quyền Đế Sâm ngẩn người, nháy mắt anh hiểu ra ngay, chuyện cô nói là ngày mai Thân Ba Câu lên nhận chức tổng thống.

Mặc Sơ thấy anh không nói gì, cô vừa chủ động bước ra một bước, kết quả người đàn ông này muốn từ chối sao?
"Nếu anh không cần em thì thôi!" Mặc Sợ nhẹ giọng nói.

Quyền Đế Sâm đứng lên khỏi ghế, anh đi tới trước mặt cô, anh cúi đầu nhìn cô chăm chú: "Anh tưởng em không thích những chỗ như thế! Bởi vì bản thân anh cũng không thích!"
Ở những buổi tiệc xã giao buôn bán, vĩnh viễn là thấy người nói tiếng người, thấy quỷ nói tiếng quỷ.

Mặc Sơ ngẩng đầu lên nhìn anh, cô biết! Cô muốn giúp anh!.