Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 243: 243: Tối Nay Là Cô Giày Vò Anh





Nào ngờ, Quyền Đế Sâm không hề uống nước!
Anh trả chai nước lại cho Chu Hoa Hủy, Chu Hoa Hủy sốt ruột hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, sao anh không uống?"
Quyền Đế Sâm, người này đơn giản là không tức giận.

Chính vì thế, nếu anh mà tức giận lên thì hậu quả tất nhiên là như cuồng phong bão táp rồi.

Chỉ là, đối với cặn bã như Chu Hoa Hủy, anh không thèm đích thân ra tay.

Quyền Đế Sâm vẫy tay với Tả Điện Vũ cũng đang đứng chờ, Tả Điện Vũ lập tức tiến lên: "Tổng giám đốc Quyền.."
"Gọi điện cho Lục Vũ Trạch, rồi đưa cô ta qua đó!" Quyền Đế Sâm thản nhiên nói.

"Vâng!" Tả Điện Vũ biết, Lục Vũ Trạch đang tiến hành các hạng mục thực nghiệm y học, cần rất nhiều người tình nguyện tham gia.

Đối với người nghiện dục như Chu Hoa Hủy, Lục Vũ Trạch cũng có thể dùng làm nghiên cứu.

Tả Điện Vũ nhìn Chu Hoa Hủy đang đứng bên cạnh: "Mời!"
Suy nghĩ của Chu Hoa Hủy toàn là Quyền Đế Sâm, khó khăn lắm cô ta mới bắt được một cơ hội ở sân gôn, rồi bỏ ít thuốc vào trong nước, tính bắt lại người đàn ông này, kết quả thì sao?
"Đi làm gì?" Chu Hoa Hủy hơi không hiểu.

Tất nhiên là Tả Điện Vũ sẽ không nói cho cô ta biết: "Cô đến là biết thôi."
Chu Hoa Hủy hỏi anh ta: "Tổng giám đốc Quyền cũng sẽ đi chứ?"
"Đúng vậy!" Tả Điện Vũ trả lời.

Vì thế, Chu Hoa Hủy đã lên xe với tâm trạng vui mừng, cô ta đã bị đưa đến bệnh viện Quyền Thị và đưa đến phòng thí nghiệm của Lục Vũ Trạch.

Lục Vũ Trạch nhìn người phụ nữ này một cái: "Đặc sắc là gì?"
Tả Điện Vũ nói: "Nghiện tình dục!"
Lục Vũ Trạch gật đầu: "Chính là người phụ nữ gây xôn xao ồn ào nhất dạo gần đây à, vừa khéo tôi cũng có hứng thú!"
Cuối cùng Chu Hoa Hủy đã hiểu ra: "Các anh muốn làm cái gì?"
"Nghiên cứu!" Lục Vũ Trạch nói hai chữ đơn giản.


Chu Hoa Hủy hô lên: "Tôi không muốn làm nghiên cứu, tôi muốn làm...!yêu với tổng giám đốc Quyền!"
Lục Vũ Trạch chậc chậc hai tiếng: "Loại phụ nữ vạn người cưỡi như cô, tổng giám đốc Quyền sẽ coi trọng cô sao? Ném cô vào lò cải tạo lại, tổng giám đốc Quyền cũng sẽ không muốn cô! Không biết tự mình biết mình, lại còn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"
Chu Hoa Hủy sợ hãi rồi: "Các anh thả tôi ra, tôi không muốn ở lại đây...!tôi không cần làm nghiên cứu, tôi không cần..."
Tả Điện Vũ còn lấy ra một chai nước khoáng rồi đưa cho Lục Vũ Trạch: "Đây là chai nước cô ta đưa cho tổng giám đốc Quyền, anh cũng hóa nghiệm một chút đi!"
"Không thành vấn đề, tôi cho cô ta uống một ít trước đã!" Lục Vũ Trạch không có lòng nhân từ như Cố Mộc Thành, nguyên tắc mà anh và Quyền Đế Sâm tuân theo là giống nhau, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta trả lại gấp mười.

Tất nhiên là Chu Hoa Hủy không chịu uống rồi, cô ta vốn đã có chứng nghiện tình dục, bây giờ còn thêm dược hiệu trong nước nữa, sao mà cô ta chịu nổi?
Nhưng mà, Lục Vũ Trạch chính là mong chờ, anh ta muốn nghiên cứu một chút xem rốt cuộc trị số cao nhất của Chu Hoa Hủy là bao nhiêu!
Chu Hoa Hủy bịt miệng, Lục Vũ Trạch một tay kéo má cô ta ra, sau đó đổ chai nước vào miệng cô ta.

Anh ta chỉ để lại một ít để đi hóa nghiệm thành phần trong nước thuốc.

Khi Lục Vũ Trạch buông cô ta ra, anh ta mới nói: "Đây chính là cái giá đắt mà cô phải trả khi dám tính kế tổng giám đốc Quyền!"
Chẳng mấy chốc, Chu Hoa Hủy đã vặn vẹo như con rắn, cô ta bắt đầu cởi quần áo ra, bắt ra phát ra các loại thanh âm...!
Tả Điện Vũ chuẩn bị rời đi.

Lục Vũ Trạch trêu anh ta: "Không xem à?"
"Không có hứng thú!" Tả Điện Vũ đi ra ngoài, tất nhiên anh ta cũng không quên hỏi ngược lại Lục Vũ Trạch: "Anh đã xem nhiều rồi, anh còn có tính thú với phụ nữ nữa sao?"
Lục Vũ Trạch khụ khụ hai tiếng: "Tôi có tính thú với đàn ông!"
Tả Điện Vũ đen mặt, quý trọng sinh mệnh, anh ta phải cách xa bác sĩ!
....!
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.

Mặc Sơ tan làm trở về nhà, nhìn thấy trên bàn đã bày vịt nướng Bắc Kinh, còn có một chai rượu trắng tinh khiết và thơm, cô lén ăn một miếng, vừa mới bỏ vào mồm, Quyền Đế Sâm đã bê ra một đĩa thịt bò trộn rau từ phòng bếp ra.

Cô ngửi thấy mùi thơm thì liền vui vẻ chạy đến bên cạnh anh.

Tối nay ông xã nam thần nấu cơm, đương nhiên là cô vui rồi.

Quyền Đế Sâm thấy miệng cô phình ra, anh liền biết cô đã ăn vụng rồi!
"Đi rửa tay!" Anh kêu.


Mặc Sơ đi rửa tay rồi đi ra, cô nhìn thấy anh rót một chén rượu, rượu trắng tinh khiết và thơm, nồng cháy mà say lâu, cô ngửi ngửi, nhăn mũi: "Em cũng muốn uống!"
"Em sẽ say!" Quyền Đế Sâm biết, cô uống một ít rượu vang cũng sẽ say.

Mặc Sơ vẫn nóng lòng muốn thử: "Em uống một ít ít thôi!"
Quyền Đế Sâm đưa chén rượu đến bên môi cô, cô há cái miệng nhỏ ra, chỉ uống lướt qua mà thôi.

"Rượu ngon!" Mặc Sơ khen: "Anh xem hiệp khách cổ đại của chúng ta, toàn uống rượu bát to, ăn thịt bát nhỏ, rong ruổi giang hồ tung hoành tứ hải hiệp cốt thùy mị! Rượu trắng là văn hóa truyền thống của chúng ta đó!"
Quyền Đế Sâm và cô vừa ăn vừa uống rượu, đa số là cô nói, anh nghe.

Khuôn mặt của Mặc Sơ đỏ bừng, cô nói: "Phải rồi, Đế Sâm, Chu Hoa Hủy tuyên bố cô ta muốn ngủ chồng em, em lo cô ta sẽ dùng quỷ kế, em không muốn bất kỳ người nào ngủ chồng em!"
Hôm nay, Quyền Đế Sâm đang ở sân gôn, từ vẻ mặt của Chu Hoa Hủy là anh có thể đọc ra, lúc cô ta nhìn anh, có một loại cảm giảm hưng phấn thậm chí là phấn khích, anh dứt khoát ném cô ta đi vào phòng thí nghiệp luôn.

Về phần kết quả của Chu Hoa Hủy ra sao, tất cả dựa vào tạo hóa của cô ta!
"Cô ta không ngủ được với anh đâu, yên tâm đi!" Quyền Đế Sâm nói cho cô biết.

"Tốt!" Mặc Sơ vui vẻ nói: "Cạn ly!"
Kết quả, sau khi Quyền Đế Sâm cho cô uống rượu say, cô có rất nhiều lời muốn nói.

.

ngôn tình hài
"Đế Sâm, anh thật đẹp trai..." Mặc Sơ nói.

Quyền Đế Sâm bế cô lên lầu, cô ôm cổ anh, nói liên tục: "Anh còn đẹp trai hơn cả nụ cười của Mona Lisa...."
Đổ mồ hôi! Quyền Đế Sâm không thích cái so sánh này!
"Mèo con say..." Quyền Đế Sâm thấy cô rúc vào trong ngực mình: "Em say vào nói nhiều thật đấy!"
Mặc Sơ mỉm cười nhìn anh: "Đế Sâm có say không? Anh có nói nhiều không?"
Quyền Đế Sâm sẽ không say! Anh cũng sẽ không nói nhiều một câu.


Bởi vì, anh giỏi kiểm soát cảm xúc của mình hơn bất kỳ ai và cũng sẽ kiềm chế tình cảm của mình.

"Đúng rồi, em có bí mật còn chưa nói cho anh biết...." Mặc Sơ lầu bầu.

Quyền Đế Sâm khẽ cười: "Bà Quyền còn có bí mật gì nữa vậy?"
Mặc Sơ thoáng nhào xuống, hôn lên lông mi của Quyền Đế Sâm: "Lông mi của anh dài thật, của em cũng dài, của con chúng ta cũng dài, nhớ hồi nhỏ, Mặc Chiêu Đệ ghen tị lông mi của em dài, em liền nói cho cô ta biết, cô nhổ hết đi rồi để nói mọc ra là sẽ dài, cô ta tin thật, kết quả, ngày hôm sau cô ta liền mang theo hàng lông mi cực ngắn đi học..."
Quyền Đế Sâm còn chưa biết cô cũng có mặt bướng bỉnh như này: "Cô ta không đánh em à?"
"Có...." Mặc Sơ cười nói: "Cô ta cầm chổi đuổi em chạy quanh sân, may mà bố không cho cô ta đánh em, mặc dù bố nuôi không phải bố đẻ, ông ấy là người duy nhất trong nhà đối xử được coi là tốt với em..."
Nhắc đến Mặc Đại Thăng, sắc mặt của Quyền Đế Sâm dần lạnh xuống.

Mặc Sơ ở trong lòng anh, tìm một tư thế thoải mái để ngủ, mắt cô say lờ đờ, cũng chưa có nhìn thấy vẻ mặt của Quyền Đế Sâm thay đổi.

Nhưng mà, cô cảm thấy ngủ như nào cũng không đúng.

Cô ở trong lòng anh, giống như con mèo nhỏ xoay quanh.

Quyền Đế Sâm nhìn cô: "Mèo thối, chưa tắm! Còn muốn ngủ à..."
"Anh tắm cho em!" Mặc Sơ đã uống rượu, lá gan cũng lớn hơn không ít, cô dám sai bảo anh làm cái này làm cái kia.

Quyền Đế Sâm đã tắm cho cô thật, anh cũng sấy khô tóc cho cô nữa.

Mặc Sơ vẫn nửa tỉnh nửa say, cô ngủ với anh, cô chui vào lòng anh: "Đế Sâm..."
"Ừ..." Quyền Đế Sâm thấp giọng trả lời cô.

Mặc Sơ lẩm bẩm: "Ngày nào đó anh không thích em nữa, nhớ nói cho em biết!"
"Nói cho em biết làm gì?" Quyền Đế Sâm vươn ngón tay khớp xương rõ ràng ra nghịch tóc cô.

Mặc Sơ cười nói: "Tụ được thì tan được thôI!"
"Sau khi em uống say, còn có thể nghĩ được nhiều như vậy à!" Quyền Đế Sâm trêu cô.

Mặc Sơ thì lại rất thành thật: "Em uống say, mới dám nói ra hết!"
Quyền Đế Sâm thầm nghĩ, thì ra trong lòng cô cũng có lời không dám nói à! Anh còn tưởng cô đã nói hết với anh rồi cơ!
Mặc Sơ dựa đầu trên lồng ngực của anh: "Không biết vì sao, em cứ có cảm giác, cuộc hôn nhân được mọi người chú ý này, làm cho có một loại cảm giác không chân thực, có lúc em cũng sẽ sợ hãi, đây chính là trăng trong nước, công dã tràng..."
"Con đều đã có một đôi rồi, em còn nghĩ linh tinh gì đấy?" Quyền Đế Sâm xoa lưng cô: "Anh tưởng tâm tư thiếu nữ thông minh lanh lợi, mới nghĩ n kiểu, thì ra thiếu phụ cũng có à?"
Mặc Sơ véo anh: "Anh còn cười em!"
Tay cô mềm yếu vô lực, véo thì cũng như kiến bò thôi.


Nếu là bình thường, hai người đều đã đi ngủ từ lâu rồi.

Tối nay hai người đều chưa có ngủ.

Mặc Sơ ngáp một cái, sau đó cơn buồn ngủ đột kích.

Cô lại nói với Quyền Đế Sâm một câu: "Đế Sâm, anh có biết không?"
"Cái gì?" Anh nghiêng đầu nhìn cô.

Mặc Sơ thấp giọng nói: "Anh xử lý sự việc, bình tĩnh đến đáng sợ!"
Quyền Đế Sâm vẫn chưa có cảm nhận được, anh xử lý bình tĩnh thì có gì không tốt, nhưng mà, Mặc Sơ lại nói một câu như thế.

Có thể là trực giác của phụ nữ, cô cảm thấy, anh đối xử với cô rất tốt, nhưng mà phần bình tĩnh đó, không có chỗ nào sốt ruột cả, còn khiến người ta sợ hãi.

Đương nhiên, nếu không phải tối nay uống say, thì không có khả năng cô sẽ nói với anh nhiều lời cô giữ sâu trong lòng như vậy.

Mặc Sơ ngủ thật say.

Hiếm khi Quyền Đế Sâm yên bình, trái tim anh giống như thủy triều bên bờ biển, từng cơn sóng lại từng cơn sóng tràn lại đây.

Sáng sớm hôm sau.

Sau khi Mặc Sơ tỉnh dậy, thế mà cô lại phát hiện Quyền Đế Sâm vẫn đang ngủ bên cạnh cô, cô có hơi ngạc nhiên, phải biết rằng, anh luôn dậy sớm hơn cô!
Cô vỗ đầu, nhìn đồng hồ trên tường, cô biết là sắp phải dậy đi làm rồi.

Cô thấy anh vẫn nhắm mắt: "Đế Sâm, anh cũng có lúc ngại dậy à?"
Điều này làm Mặc Sơ rất vui sướng, anh cũng sẽ có lúc không dậy nổi hả? Chắc không phải tối qua anh uống say đó chứ?
Phải biết rằng, mọi khi người đàn ông này sẽ giày vò cô đến nửa đêm, sáng hôm sau thức dậy anh vẫn uy phong lẫm liệt tinh thần phấn chấn!
Quyền Đế Sâm vừa mở mắt ra, thì liền nhìn thấy cô nở nụ cười như bông hoa sáng nở rộ, hình như cô đã quên tối qua cô nói gì rồi!
Anh nhìn cô chăm chú: "Bà Quyền, chào buổi sáng!"
Mặc Sơ vui tươi hớn hở chào anh: "Anh Quyền, chào buổi sáng!"
"Hôm nay em dậy sớm hơn anh đó!" Mặc Sơ rất là vui vẻ.

Đôi mắt của Quyền Đế Sâm sâu như biển: “Bởi vì bình thường là tôi giày vò em, tối qua là em giày vò tôi?”
Mặc Sơ thầm nghĩ, chắc không phải là cô quấn anh làm….