Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 237: 237: Lãng Mạn Dưới Nắng Chiều





Khi Lâm Mậu xắn tay áo lên, nâng xe đạp ra cho cô, Mặc Sơ đã nhìn thấy vết thương mới xuất hiện trên cánh tay anh ta, cô nghĩ là anh ta bị thương lúc làm việc bình thường, nên cũng không hỏi chi tiết.

"Khi làm việc phải bảo vệ tốt bản thân!" Mặc Sơ ngồi lên chiếc xe đạp, dường như cô đã trở lại thời nữ sinh trước 18 tuổi, ngày ngày đạp xe đạp đi học đi làm thuê.

Hôm nay nóng như vậy, Lâm Mậu mặc áo sơ mi dài, anh ta thấy Mặc Sơ nhìn chăm chú vào vết thương trên cánh tay anh ta, anh vội vàng bỏ tay áo xuống, tựa hồ rất sợ người khác nhìn thấy.

Mặc Sơ nói: "Bây giờ tôi đạp xe về công ty!"
Sau khi Mặc Sơ đi, Lâm Mậu thấy anh ta đã thoát khỏi Chu Hoa Hủy, anh ta mới thở phào một hơi.

Dù sao thì anh vẫn còn trẻ, có chưa có kinh nghiệm yêu đương gì, tối qua anh ta hẹn hò vói Chu Hoa Hủy, Chu Hoa Hủy chủ động thuê phòng, Lâm Mậu mới biết dục vọng của cô ta quá lớn, hơn nữa còn thích trói anh ta lại...!
Lâm Mậu không thích kiểu yêu dương như vậy, nhờ vào trực giác của đàn ông, Chu Hoa Hủy là loại phụ nữ có kinh nghiệm vô cùng phong phú trên giường và còn thích chơi đùa cơ thể của đàn ông trẻ!
Lâm Mậu đòi chia tay, Chu Hoa Hủy rất thích cơ thể khỏe đẹp trẻ trung và có xúc cảm mãnh liệu của anh ta, đương nhiên là cô ta không chịu rồi!
Vì thế, cô ta đã tới cửa hàng của anh ta phá hoại, mãi đến khi Mặc Sơ đến khuyên cô ta đi!
Buổi chiều, trên hệ thống máy tính của công ty, Mặc Sơ lại tìm được một chàng trai cho Chu Hoa Hủy, anh chàng này có sở thích vận động quyền anh, dáng người vô cùng cao to vạm vỡ, đánh sâu vào lòng Chu Hoa Hủy.

Buổi tối, Mặc Sơ đến bệnh viện chơi với Quyền Đế Sâm, sức khỏe của anh cũng đang dần tốt lên.

Anh nắm tay Mặc Sơ, một tay bế Mặc Hàm, Mặc Sơ lại nắm tay Mặc Hàm, cả nhà bốn người ở trong phòng bệnh của Quyền Thịnh Quốc.


Quyền Thịnh Quốc vãn chưa tỉnh lại, hàng ngày dùng dinh dưỡng lỏng, duy trì tính mạng ông cụ.

"Ông nội, cháu đưa Mặc Sơ với cả con trai và con gái của cháu đến thăm ông đây này!" Quyền Đế Sâm nói: "Hy vọng ông có thể khỏe lại! Tâm nguyện lớn nhất của ông chính là được bế chắt, ông xem này, bây giờ cháu có cả con gái con trai rồi này!"
Quyền Thịnh Quốc vẫn chưa có tỉnh lại.

Mặc Sơ nói với hai đứa trẻ: "Ngày nào các con cũng tới đây cụ nội, rồi một ngày nào đó cụ nội sẽ tỉnh lại và nhìn thấy hai con!"
Trong cuộc sống, chỉ có tỉnh thân là đáng quý nhất.

Khi sức khỏe của Quyền Đế Sâm tốt lên, sau khi về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, anh nhìn thấy trong ga ra còn có thêm một chiếc xe đạp.

"Sao lại có cái này?" Anh hỏi Mặc Sơ.

Mặc Sơ nói thật: "Một khách hàng tặng em!"
"Nam à?" Quyền Đế Sâm mím môi, có chút không vui.

"Đúng!" Mặc Sơ có hơi lo lắng, chẳng lẽ người đàn ông này ghen rồi hả? "Em dùng chủ yếu là đạp đi hóng gió biển, hoặc là tận hưởng phong cảnh đẹp!"
Kết quả, Quyền Đế Sâm không nói hai lời, vứt luôn cái xe đạp này đi!
Tất nhiên, anh lại mua ngay hai chiếc xe đạp, xe đạp người yêu một lớn một nhỏ, cái to anh đạp, cái nhỏ cô đạp.

"Đi, đạp dọc theo đường bờ biển!" Quyền Đế Sâm nói với cô.

Mặc Sơ thấy người đàn ông này có hơi lãng phí rồi đấy, Lâm Mậu tặng cô, cũng chỉ là tình nghĩa bình thường, cũng không có dính dáng đến tình yêu nam nữ, thế mà anh lại bá đạo như thế, vứt của cô đi!
Tất nhiên, anh tán thành chuyện cô tận hưởng cuộc sống đắm mình trong thiên nhiên, vì thế, anh đã mua một đôi xe đạp người yêu, hai người cùng đi hóng gió.

Mặt trời ngả về tây, chim mỏi về tổ.

Trên con đường dài dài, có thể thấy một đôi nam nữ đang nắm tay, sóng đôi đạp xe đạp.

Tay trái Quyền Đế Sâm điều khiển đầu xe đạp, tay phải thì nắm tay Mặc Sơ, tay phải Mặc Sơ điều khiển đầu xe, tay trái cô được bàn tay rắn chắc của anh nắm chặt.

Vào buổi hoàng hôn ngày hè, khi cơn gió biển thổi lên gương mặt, sợi tóc dài cũng tung bay theo gió, dưới chân không ngừng chuyển động, chiếc xe đạp không ngừng tiến về phía trước.


Làm việc bận rộn cả một ngày, lúc này yên lặng cảm nhận thiên nhiên, khiến cho lòng cũng tĩnh lặng xuống, theo tiếng thủy triều, xua đi mệt mỏi của một ngày, thứ ở lại là hai người nhìn nhau nhưng lại là tình cảm muôn đời.

Công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửa.

Mặc Sơ phát hiện, không đến nửa tháng, Chu Hoa Hủy đã đổi gần mười người đàn ông.

Cô đang nghĩ, cứ thế này thì khẳng định là không ổn.

Khi cô đang định đi tìm Chu Hoa Hủy nói chuyện, kết quả trên mạng đã vỡ lở chuyện Chu Hoa Hủy là người nghiện tình dục.

Chu Hoa Hủy đã tìm tới công ty: "Mặc Sơ, sao cô có thể công khai cuộc sống cá nhân của tôi? Không phải các cô đã bảo đảm giữ bí mật cho khác hàng sao?"
Mặc Sơ cũng rất oan uổng: Cô Chu, tôi không làm chuyện này, cô có thể để tôi đi kiểm tra không?"
Chu Hoa Hủy tức giận nói: "Cô đã làm lộ chuyện đời tư của tôi, tôi muốn ngủ với chồng cô!"1
Đối với "lời nói hùng hồn" như thế, Mặc Sơ nghĩ, Quyền Đế Sâm thật đúng là nằm không cũng trúng đạn!
Mặc dù Mặc Sơ biết Quyền Đế Sâm năng lực phi phàm đứng thẳng không dứt, nhưng mà, cô cũng không muốn bất kỳ người phụ nữ nào ngủ chồng cô!
Mặc Sơ nhìn Chu Hoa Hủy vô cùng phẫn nộ hất tay mà đi, cô khẽ nhíu mày, là ai đã công khai tư liệu riêng tư của Chu Hoa Hủy, kỳ thực Mặc Sơ cũng không ngờ Chu Hoa Hủy là một kẻ nghiện tình dục.

Cô còn không hiểu cái từ này, vì thế cô đã mở máy tính lên, nghiên cứu một chút.

Bên trên nói, trong tình hình chung thì đàn ông chiếm đa số, nhưng cũng có phụ nữ, từ độ tuổi niên thiếu đã rất tò mò với cái này, sau đó tuổi tác tăng lên, dục vọng càng ngày càng dồi dào.


Khi Mặc Sơ đang tra tài liệu, điện thoại của cô reo lên, Kiều Thanh Du gọi điện tới cho cô.

"Thân ái, tớ tuyệt đối tin tưởng cậu sẽ không phơi bày ** của khách hàng!" Kiều Thanh Du nói: "Bên tớ cũng giúp cậu điều tra, tớ xem bọn họ là ai đăng báo!"
Mặc Sơ ừ một tiếng: "Thanh Du, trước đây tớ cũng chưa nghe về cái chứng nghiện này, tớ còn kiến thức hạn hẹp cơ! Công khai chuyện riêng tư như thế, chắc chắn Chu Hoa Hủy là người đau, nhưng mà, người này phá hoại thanh danh của tớ, đúng là trăm phương ngàn kế đấy!"
Kiều Thanh Du nói: "Tớ nghĩ chắc là người trong công ty cậu! Nếu không ai mà có tư liệu Chu Hoa Hủy ở công ty các cậu hẹn hò lên giường với mười người đàn ông khác nhau trong nửa tháng cơ chứ?"
"Tớ cũng nghĩ thế." Mặc Sơ đồng tình: "Nếu cậu có thông tin thì gọi cho tớ!"
"Tất nhiên!" Kiều Thanh Du cúp điện thoại: "Phải rồi, cảm ơn trợ lý Tả, lần trước anh ấy đã cho tớ bài cá sấu ăn người, chủ biên tớ đã khen tớ đấy!"
Mặc Sơ mỉm cười: "Được!"
Mặc Sơ về đến nhà, cô vẫn đang tra tư liệu, khi cô nhìn chằm chằm vào laptop, các con cô đi vào.

Cô lập tức đóng laptop lại.

Mặc Hàm nói: "Sơ Sơ, mẹ làm gì đấy? Không cho chúng con xem à?"
"Đây là công việc của mẹ, xin lỗi nha!" Mặc Sơ cũng là một mami dân chủ, nhưng mà, cô nghĩ, chuyện này vẫn không thể để cho Mặc Hàm nhìn thấy, dù sao thì con vẫn còn nhỏ mà!
Mặc Hàm không tin: "Thần thần bí bí, trước đây mẹ làm việc đều không sợ bọn con nhìn thấy!"
Mặc Sơ đành phải giải thích: "Bởi vì lần này khác..."
Quyền Đế Sâm đi tới: "Cho anh xem!".