Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 226: 226: Tiểu Tình Nhân Của Anh





Hồ hoa sen.

Mặc Hàm ở chỗ này vẽ thực vật.

Trong hồ nước mùa hạ, từng tảng từng tảng lá sen xanh biếc trải ra trên mặt nước, phủ kín toàn bộ mặt nước.

Hoa sen có màu sắc tươi sáng, thi nhau nở trong hồ nước.

Màu đỏ, màu trắng, màu hồng, màu sắc rực rõ.

Một cơn gió thổi đến, mùi thơm ngát của hoa bay vào mũi.

Rất nhiều người thích chụp ảnh và vẽ thực vật đều đang ở đây, dựng giá máy chụp ảnh, dọn xong giá vẽ, dưới gốc cây râm mát bắt đầu tự vẽ.

Mặc Hàm đang vẽ hoa sen.

Đại Chu ở bên cạnh yên lặng chờ cô bé, tiểu Chu đi đường vẫn chưa vững, cô bé cầm một cái lưới đánh cá, vớt cá trong nước, kết quả cá chưa vớt được, còn suýt thì rơi vào trong hồ sen.

Đại Chu đi tới đỡ em gái, để ngừa cô ấy rơi xuống thật, hôm nay Mặc Hi không tới, cậu bé đã đi đến lễ phát hành trò chơi mới rồi.


Đừng nhìn Mặc Hàm ngày thường thích nhảy thích chơi, một khi cô bé tập trung cho vẽ tranh thì sẽ tập trung hết sức, một cô bé nhỏ nhắn, diện mạo xinh đẹp vô song, nhưng lại còn tài hoa hơn người.

Mùa hè rất nóng nực, đại Chu vẫn đang đổ mồ hôi, mồ hôi cũng thấm ướt áo thun của cậu bé.

"Đại Chu..." Mặc Hàm gọi cậu bé: "Tớ muốn ăn kem, tớ nóng quá..."
"Tớ đi mua!" Đại Chu lập tức nắm tay em gái: "Đi, chúng ta đi mua kem cho Hàm Hàm!"
Bởi vì cạnh hồ nước không có quầy bán đồ ăn vặt, tiểu Chu vui vẻ đi cùng đại Chu ra quầy bán đồ ăn vặt ở cổng lớn để mua kem.

Mặc Hàm tiếp tục vẽ tranh của cô bé, bỗng nhiên, lúc này, có một bóng dáng màu đen đang từng bước tới gần Mặc Hàm.

Mặc Hàm đang chuyên tâm vẽ tranh, cũng không có cảnh giác được.

Bóng dáng màu đen này, thoáng cái đã ở sau lưng cô bé, dùng một tay bịt chặt miệng của cô bé, sau đó nhanh chóng bỏ cô bé vào một cái rương hành lý.

Bởi vì Mặc Hàm muốn yên tĩnh, nên cô bé đã chọn chỗ khá chếch và ít người qua lại.

Lại cộng thêm có một cây cổ thụ trăm năm che khuất, cô bé bị đã bị người ta cho vào giương hành lý mang đi rồi, cũng không có người biết.

Khi Đại Chu đi mua kem, cậu bé đã mua ba cây kem, Hàm Hàm một cây, em gái một cây, cậu bé một cây.

"Hàm Hàm, nào, mau ăn đi, lát nữa là tan đó!" Đại Chu hưng phấn chạy tới, nhưng lại không thấy bóng dáng Mặc Hàm nữa.

Đại Chu nhìn xung quanh: "Hàm Hàm...!Hàm Hàm..."
Cậu bé biết Mặc Hàm là một cô bé tinh quái, thường xuyên chơi trốn tìm với cậu bé, Đại Chu đi vòng quanh cây cổ thụ một vòng: "Hàm Hàm, mau ra đi, kem mà cậu yêu nhất đã đến rồi! Nếu cậu mà còn không đi ra, tớ sẽ ăn hết đó!"
Nếu như là trước đây, khi Mặc Hàm nghe thấy lời này, cô bé sẽ phi ra ngay.

.


Hôm nay vẫn chưa trả lời đại Chu.

Đại Chu nhìn giá vẽ của cô bé, một bông hoa sen vẫn chưa hoàn thành, nhưng nét bút cuối cùng lại rối loạn, hơn nữa bút vẽ cũng không thấy nữa.


Trong lòng Đại Chu hơi sợ hãi, lẽ nào Hàm Hàm đã xảy ra chuyện rồi sao?
Đại Chu lập tức gọi điện thoại cho Mặc Hi: "Hi Hi, không thấy Hàm Hàm đâu nữa, làm sao đây? Tớ không trông coi tốt cậu ấy!"
Mặc Hi nhận được điện thoại, cậu bé lập tức đi từ lễ phát hành trò chơi tới hồ sen, cậu vé vừa nhìn thấy hiện trường liền nói: "Nét bút cuối, vẽ rất lộn xộn, chứng tỏ Hàm Hàm đã bị người ta đưa đi mà không kịp trở tay rồi! Nhưng mà, hiện trường không có dấu vết vật lộn, có khả năng là người quen gây án, cũng có khả năng là tập kích bất ngờ.

Còn nữa, tuy cậu đã phá hỏng hiện trường, nhưng vẫn có dấu vết nhỏ lượn qua, có thể là Hàm Hàm bị tống vào giương hành lý rồi, tôi gọi điện cho bố ngay đây!"
Trước tiên, Mặc Hi đã phân tích tình huống hiện trường, sau đó gọi điện thoại cho Quyền Đế Sâm.

Công chúa nhỏ mà Quyền Đế Sâm vừa mới nhận đã bị người ta đưa đi, đây là bắt cóc? Hay là ác ý lừa bán?
Bây giờ vẫn chưa biết được.

Nhưng mà, người biết anh có con gái, chỉ có vài người thôi!
Nếu như là bắt cóc, thì trái lại lại dễ tìm!
Nếu nói là đem Hàm Hàm đi bán, anh phải tìm về trong vòng 24 giờ.

Quyền Đế Sâm lập tức chạy đến, hơn nữa anh đã thông báo cho cục cảnh sát, Cố Trạch Dã nhận được tin, anh ta cũng đích thân chạy tới.

Cửa chính hồ sen có camera theo dõi, phát hiện một người phụ nữ mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai màu đen, cô ta chụp mũ xuống rất thấp, camera không có quay được mặt của cô ta.

Quyền Đế Sâm cho nguời dừng lại ở mặt trước, mặt sau và bên sườn mặt của người phụ nữ này: "Hình thể của người phụ nữ này và người phụ nữ đi vào phòng bệnh của Quyền Đế Đình trong bệnh viện rất giống nhau! Hiện tại có thể xác định, đầu tiên cô ta bôi nhọ danh tiếng của Mặc Sơ, ly gián quan hệ của tôi và cô ấy, sau đó lại bắt cóc Hàm Hàm! Có ai dám động thổ trên đầu tôi, tôi thấy cô ta chán sống rồi!"
Cố Trạch Dã nói: "Lập tức gửi tất cả ảnh của người phụ nữ này đến các cửa khẩu, nếu như có nghi ngờ thì lập tức điều tra rõ."
Quyền Đế Sâm không ngừng sàng lọc người phụ nữ này ở trong đầu, rốt cuộc cô ta là ai?
Anh đã sàng lọc hết một lượt người trong số những người mà anh và Mặc Sơ quen, đều chưa ra ra được người phụ nữ này!
"Có thông báo cho Mặc Sơ không?" Cố Trạch Dã nhìn xung quanh, anh ta không có nhìn thấy bóng dáng của Mặc Sơ.

"Vẫn chưa." Quyền Đế Sâm nói: "Tôi lo cô ấy sẽ không chịu nổi!"

Tất nhiên là anh muốn cứu Mặc Hàm về trước, sau đó mới nói với Mặc Sơ chuyện này.

Lúc Quyền Đế Sâm nhíu mày, thì có thông tin đưa về: "Người phụ nữ này đã lên xe taxi, để giương hành lý ở trong cốp xe và đang đi về phía sân bay."
"Sân bay?" Quyền Đế Sâm lập tức nói: "Không có quá nhiều khả năng là cô ta đi máy bay, một khi giương hành lý này qua cổng kiểm tra an ninh thì sẽ bị biết là có người, cô ta sẽ bị bắt ngay! Đây chắc chắn là một chiêu bịp bợm, để cho chúng ta tưởng Hàm Hàm đã bị đưa đến sân bay, nhưng mà, có thể Hàm Hàm đang ở một nơi nào đó cạnh hồ sen và chưa hề đi!"
Cố Trạch Dã cũng rất đồng ý với lời của anh: "Tôi tập hợp tất cả cảnh sát lân cận, lục soát toàn bộ khu vực hồ nước, lùng tìm cẩn thận, một tấc cũng không được bỏ qua!"
Quyền Đế Sâm lòng nóng như lửa đốt, Hàm Hàm vừa mới về bên cạnh anh, đây là chuyện gần đây nhất, anh và cô bé đều chưa kịp hưởng thụ niềm vui của bố con, sao lại...!
Quyền Đế Sâm tự mình xem xét kỹ vị trí địa lý xung quanh hồ nước, bởi vì cạnh ao sen không có camera theo dõi, lúc này, đối với việc tìm được Mặc Hàm thì vẫn khá khó.

Mọi người đã lục soát hết một lượt ở ven hồ sen, nhưng vẫn chưa có manh mối và cũng chưa có phát hiện gì cả.

Trên trán Quyền Đế Sâm toát mồ hôi, áo sơ mi trắng của anh đã bị mồ hôi thấm ướt từ lâu rồi, mắt thất sắc trời dần tối, Mặc Hàm chưa có tin tức, trong lòng anh càng ngày càng sốt ruột.

Nếu mà là bắt cóc, tại sao chưa có người đòi tiền anh?
Nếu như là trả thù đơn thuần, làm hại một đứa bé tay không tấc sắt, hành động này quá xấu xa.

Quyền Đế Sâm lại đi đến bên cạnh giá vẽ của Mặc Hàm, đứa bé này có thiên phú hội họa, bông hoa sen mà cô bé vẽ ra trông rất sống động, mỗi một cánh hoa tựa như đã được trao linh hồn vậy.

Anh cầm giá vẽ của Mặc Hàm lên, anh ngửi thấy mùi diethyl ether (hay ether) rất nhạt rất nhạt bên trên, đây là người bình thường dùng để phạm tội, tẩm ether lên chiếc khăn mặt, bịt vào miệng mũi của người ta đến khi hôn mê, có lợi cho gây án..