Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 214: 214: Con Gái Cũng Trở Về Rồi





Mặc Sơ mở to hai mắt nhìn anh, tối qua đã làm đi làm lại đến mức cô mệt đến nỗi hôm nay không đi làm được, bây giờ ở công ty, cô đã có một câu chuyện hiểu ngầm là, một khi cô chưa đi làm, thì chính là tối hôm trước cô và Quyền Đế Sâm đã túng dục quá độ.

Cô thật là đáng thương!
Ban ngày phải làm việc chăm chỉ, buổi tối còn phải làm một mảng ruộng cần cù chăm chỉ, để cho Quyền Đế Sâm cày thoải mái.

"Em còn chưa có đặt vé máy bay đây này!" Mặc Sơ lấy điện thoại ra: "Em xem xem khoang phổ thông có còn vé giảm giá không?"
Quyền Đế Sâm thì lại nhìn cô một hồi với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, cô ngồi trên đùi anh, nghiêm túc xem vé máy bay.

Anh cũng không ngờ, kỳ thực làm bà Quyền thì đâu có cần đi khoang phổ cơ chứ? Nhưng mà, cô là một người phụ nữ không biết đòi hỏi!
Điều này khiến cho Quyền Đế Sâm lại cảm thấy, người phụ nữ như cô cũng hiếm thấy!
Mặc Sơ xem một lúc, cô đều thấy quá đắt!
Cô ngáp một cái, cô thật sự rất buồn ngủ.

"Anh đặt vé máy bay cho em!" Quyền Đế Sâm nói: "Em mệt rồi, em đi ngủ trước đi!"
"Được!" Mặc Sơ xuống khỏi đùi anh: "Em buồn ngủ quá, anh cũng đi ngủ sớm nha!"
Cô về đến phòng, sau khi nằm xuống thì ngay sau đó đã ngủ luôn.

Ngày hôm sau, khi cô thức dậy, Quyền Đế Sâm kêu cô là: "Chuẩn bị thu thập hành lý ra sân bay thôi."

"Nhanh thế á?" Mặc Sơ nhìn anh.

Quyền Đế Sâm nói: "Đi sớm về sớm!"
Mặc Sơ mỉm cười, cô vòng hai tay lên cổ anh: "Tối qua em thấy vé của ngày hôm nay đều đắt lắm! Anh Quyền, anh có nhiều tiền lắm đúng không?"
"Bà Quyền, tiền mua một tấm vé máy bay chắc chắn là có." Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, cô vừa ngủ dậy, vẫn còn mấy phần lười biếng, có mấy phần quyến rũ của phụ nữ.

Mặc Sơ bật cười, cô hôn lên môi anh một cái: "Cảm ơn anh Quyền!"
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô kéo va ly, ngồi trên xe của anh, anh đích thân đưa cô ra sân bay.

Hôn chào tạm biệt ở sân bay.

Cô vòng hai tay lên ôm cổ anh: "Anh Quyền, cảm giác rất tò mò, em cũng không phải là cô gái nhỏ, nhưng mà, sao lúc ly biệt lại cảm thấy lưu luyến không rời nhỉ?"
Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Vậy thì không đi nữa!"
"Làm người không thể nói lời mà không giữ lời!" Mặc Sơ kiễng mũi chân, hôn lên cằm anh: "Em sẽ nhanh trở về!"
Sau khi Mặc Sơ lên máy bay, cô mới phát hiện, chỗ mà tiếp viên hàng không dẫn cô tới là khoang hạng nhất.

Có một tích tắc như thế, cô lại cảm thấy, một cô gái ngốc như cô cũng có một ngày may mắn như thế này!
Cô từ chỗ không dám đưa ra yêu cầu gì trước mặt Quyền Đế Sâm, nhưng mà, vì tốt cho cô, thế mà anh lại đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.

Trước khi máy bay chưa cất cánh, Mặc Sơ gửi tin nhắn cho Quyền Đế Sâm: "Anh Quyền, anh đã đặt khoang hạng nhất cho em, em phải cảm ơn anh thế nào đây?"
Quyền Đế Sâm đang ở sân bay, anh đang chuẩn bị rời đi, anh trả lời tin nhắc của cô: "Bà Quyền, em biết mà! Trở về bổ sung cho anh!"
Mặc Sơ đỏ mặt nhìn đoạn tin nhắn, cô bỏ điện thoại xuống, chờ máy bay bay lên không.

Trải qua hơn mười tiếng đồng hồ đi máy bay, Mặc Sơ đã đặt chân đến New York.

Trước khi lên máy bay, cô đã tin nhắn cho Cố Vãn Vãn, lúc này ở sân bay, Cố Vãn Vãn dẫn theo Mặc Hàm cùng tới đón cô.

"Sơ Sơ..." Cố Vãn Vãn vui mừng gọi cô.

"Sơ Sơ..." Mặc Hàm cũng chạy tới.

Ba người cùng ôm lấy nhau, ở nơi đất khách quê người, nhìn thấy người quen, đặc biệt là bạn bè thân thiết thì càng cảm thấy quý giá.


Mặc Sơ thấy bụng của Cố Vãn Vãn đã lộ rõ lắm rồi, cô cũng không biết nên nói gì mới tốt!
Cố Vãn Vãn thì ngược lại, cô ấy rất vui mừng: "Tôi rất khỏe, cậu đừng lo lắng!"
Mặc Sơ gật đầu, Mặc Hàm lại nói: "Dì Vãn Vãn bảo dì ấy muốn sinh một cô con gái xinh xắn giống con đó!"
"Con xinh sao?" Mặc Sơ sờ đầu cô bé: "Con xinh ở chỗ nào vậy?"
Da mặt này cũng đủ dày đấy!
Mặc Hàm nở nụ cười vui vẻ: "Con xinh mà! Chỗ nào con cũng xinh hết!"
Ba người cùng đi ăn cơm và dạo phố, buổi tối, cũng bọn họ cũng ngủ ở nhà Cố Vãn Vãn luôn.

Mặc Hàm đi ngủ khá sớm, Mặc Sơ và Cố Vãn Vãn lâu rồi mới gặp, bọn họ đều có rất nhiều lời muốn nói, nhưng ai cũng không nhắc đến Quyền Đế Sâm.

"Phải chú ý kết hợp dinh dưỡng!" Hai người ngồi trên sô pha, Mặc Sơ nói, cô biết Cố Vãn Vãn cũng sẽ không xin tiền người trong nhà, cô đã mua rất nhiều sản phẩm dinh dưỡng cho Cố Vãn Vãn.

"Cậu đi từ xa đến thăm tôi? Chỉ mua những thứ này hả?" Cố Vãn Vãn cười nói: "Anh tôi đã mua rất nhiều cho tôi rồi!"
Mặc Sơ biết từ trước đến nay Cố Trạch Dã rất thương yêu Cố Vãn Vãn, phụ nữ luôn mong có một người anh chăm sóc mình, với cả có một người chồng yêu thương mình, như thế chính là hoàn mỹ.

Cuối cùng, Cố Vãn Vãn vẫn hỏi ra: "Quan hệ của cậu và anh Sâm có tốt không?"
"Tốt lắm!" Mặc Sơ nói: "Anh ấy rất tốt với tôi!"
"Cậu thật hạnh phúc!" Cố Vãn Vãn thật lòng ngưỡng mộ cô: "Có thể có được tình yêu của anh Sâm, thật tốt!"
Cả đời này, e là cô ấy không thể có được tình yêu của Quyền Đế Sâm nữa, mà cô ấy cũng sẽ không yêu thêm người đàn ông khác nữa!
"Vãn Vãn..." Mặc Sơ khẽ gọi cô ấy.

Cố Vãn Vãn lại cong môi cười: "Cậu và anh Sâm sống hạnh phúc, các cậu ở bên nhau, tôi cũng sẽ chúc phúc cho hai người.


Còn tôi, tôi cũng sẽ chăm sóc tốt bản thân và con!"
"Ý tôi là, nếu cậu muốn về nước sinh thì cũng được mà!" Mặc Sơ lo lắng cho cô ấy: "Thời kỳ sau bụng cậu to quá, không có ai chăm sóc, tôi cũng không yên tâm! Ngộ nhỡ té ngã một cái, hoặc sinh sớm thì thế nào? Chỉ cần giữ bí mật ở thành phố S, thì cũng không cần lo lắng."
Cố Vãn Vãn nhìn cô: "Sơ Sơ, cậu nói cũng có lý, tôi ở đây có một mình, có lúc tôi rất cô đơn lạnh lẽo, anh tôi phải đi làm, anh ấy cũng không thể ngày nào cũng tới thăm tôi..."
Cố Vãn Vãn nói đến cuối thì bật khóc.

"Có điều, cậu yên tâm, tôi sẽ không dây dưa với anh Sâm nữa đâu!" Cố Vãn Vãn nghẹn ngào nói: "Tôi có đứa bé này, tôi đã rất mãn nguyện rồi."
"Phải rồi, Thanh Du vẫn luôn tìm cậu đấy!" Mặc Sơ nắm tay cô ấy: "Tôi chưa nói gì hết, cậu ấy còn nhờ tôi lần này đến New York, nhất định phải xem xem cậu sống có tốt không?"
Kết quả, Cố Vãn Vãn đã hoàn toàn sụp đổ: "Tôi muốn về nhà, tôi nhớ các cậu, tôi cũng nhớ anh trai, nhớ bố mẹ..."
Mặc Sơ trấn an cô ấy, thế là bọn họ đã đặt vé máy bay bay về thành phố S vào ngày hôm sau.

Một nhóm ba người cùng nhau trở về thành phố S, tất nhiên, bọn họ là ai thì chưa nói.

Mặc Sơ xuống máy bay, cô hỏi cô ấy: "Vãn Vãn, cậu ở đâu?"
"Anh tôi đã bố trí cho tôi rồi!" Cố Vãn Vãn nói: "Tôi đã gọi điện cho anh ấy!"
Ngay sau đó, Cố Trạch Dã vội vội vàng vàng chạy đến sân bay, lúc trông thấy Cố Vãn Vãn chưa thèm nói gì đã trở về, anh ta hơi sốt ruột nói: "Sao em tùy hứng thế? Muốn về thì cũng phải nói cho anh biết, anh đi đón em về chứ!"
"Anh..." Cố Vãn Vãn nhào vào lòng anh ta: "Em nhớ nhà, em nhớ anh và bố mẹ..."
Cố Trạch Dã đưa tay ra ôm cô ấy: "Ừ, anh biết, em cứ ở lại thành phố S đi, anh sẽ sắp xếp...".