Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 208: 208: Tiểu Yêu Tinh Làm Đàn Ông Thần Hồn Điên Đảo





Diệp Tử đã đi tìm Quyền Đế Đình, Quyền Đế Đình, con sâu rượu này thường xuyên uống rượu, anh ta đang nửa tỉnh nửa say.

Diệp Tử nói: "Mặc Sơ đang ở nhà tôi, cô ta cứ ỳ tại chỗ không đi, tôi muốn anh đưa cô ta đi!"
Quyền Đế Đình vừa nghe thấy tên Mặc Sơ, sau khi ngà ngà say thì bắt đầu mơ mộng rồi.

"Mặc Mặc...!Mặc Mặc...!tôi tới rồi..." Lúc Quyền Đế Đình đi đường thì bước chân cũng hơi lảo đảo, nhưng mà, trong miệng lại nhớ mãi không quên Mặc Sơ.

Diệp Tử nhìn thấy cái bộ dạng này của người đàn ông, mỗi người đều yêu thích không muốn rời tay đối với tiểu yêu tinh Mặc Sơ này, cô ta thật không hiểu, Mặc Sơ chính là Mặc Sơ, không có sự nghiệp kinh thiên động địa, cũng không có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, dựa vào đâu mà cô lại được nhiều đàn ông thích như vậy?
Mặc Sơ chỉ là một chuyên gia tổ chức lễ cưới, vô tình có điểm giao với Quyền Đế Sâm, tại sao lại may mắn như vậy? Liền gả vào nhà họ Quyền luôn rồi!
Còn nữa, ngũ quan của cô cũng rất tinh tế, vô cùng đẹp mắt, nhưng không phải là kiểu nhìn một cái liền làm cho người ta rung động luôn!
Hơn nữa, cô cũng đã sinh con, tại sao Cố Mộc Thành vẫn muốn chung tình với cô?
Trong lòng Diệp Tử càng ngày càng tức giận, gương mặt của cô ta cũng càng ngày càng vặn vẹo.

Hai người đã đi đến cửa nhà Diệp Tử rồi, cô ta vươn tay ra, nói với Quyền Đế Đình: "Anh đã uống rượu nên hơi say, chỗ tôi có thuốc giải rượu...!anh uống đi! Để tránh lát nữa không bế nổi Mặc Sơ..."
Quyền Đế Đình không có nghi ngờ gì, anh ta nhận lấy rồi uống một ngụm hết sạch cái bình.


Diệp Tử đẩy cửa đi vào thì trông thấy trong phòng chỉ có một sợi dây thường, trong lòng cô ta hoảng sợ, Mặc Sơ đâu? Cô đã chạy thoát rồi ư? Hay là được người ta cứu rồi?
Diệp Tử đóng cửa lại, cô ta đã trông thấy vết máu trên sàn nhà, trên sợi dây thừng đã cởi bỏ cũng nhiễm vết máu, vết máu mà cô ta nhìn thấy còn là loại tươi, cô ta mở cửa phòng tắm, không có người.

Diệp Tử lại mở cửa phòng ngủ ra, cũng không có người.

Phòng bếp, ban công, chỗ nào cũng không có người.

Diệp Tử nhìn cái tủ quần áo của cô ta, cô ta mở ra thì bị một đống quần áo ném tới, hóa ra Mặc Sơ trốn ở bên trong.

Mặc Sơ biết thời gian là giành giật từng giây, sau khi Diệp Tử đi ra ngoài thì cô lập tức tự cứu.

Cho dù cô không tự cứu được thì cũng phải thông báo cho Quyền Đế Sâm.

Cô biết, chỉ cần anh tới, cô nhất định sẽ được cứu.

Có điều, Mặc Sơ vừa mới cởi được dây thừng ra thì Diệp Tử đã dẫn người trở về.

Dưới tình huống cấp bách, cô đành phải chui vào trong tủ quần áo, nhưng mà vẫn bị Diệp Tử tìm thấy.

Mặc Sơ ném quần áo về phía Diệp Tử, giành cho mình thời gian hòa hoãn ngắn ngủi, sau đó cô liền chạy ra ngoài.

"Mặc Mặc..." Quyền Đế Đình nhìn thấy cô, trong cơ thể có một cỗ nhiệt khí bốc lên, một cỗ khát vọng phát ra từ trong cơ thể, lấy khí thế phô thiên cái địa, mãnh liệt dâng trào.

"Cút ngay!" Mặc Sơ có nghĩ như thế nào thì cũng không ngờ là Diệp Tử lại thâm độc như vậy, cô vừa mới mừng vì lần đầu tiên là của Quyền Đế Sâm, Diệp Tử liền trói cô lại, sau đó gọi Quyền Đế Đình đang say bí tỉ đến, đạo diễn một vở cô bị Quyền Đế Đình cưỡng bức!
Mặc Sơ muốn mở cửa rời đi, Quyền Đế Đình lại nhào đến: "Mặc Mặc, anh muốn em..."
"Anh đi chết đi!" Mặc Sơ ghét người đàn ông này biết bao, Quyền Đế Đình đã cùng với Diệp Tử lừa cô, hại cô thật sự cho rằng lần đầu tiên của cô là xảy ra với Quyền Đế Đình, hại cô thật sự tưởng đứa con là của Quyền Đế Đình.

Cô muốn tránh người đàn ông này, cô linh hoạt lách mình, Quyền Đế Đình nhào vào cánh cửa, cái trán bị đụng.

Mặc Sơ đã chạy đến bên cạnh, cô nhất định phải chạy ra ngoài, cô thấy mình đang ở trước cửa sổ, cô mở cửa sổ ra, sau đó la lên: "Cứu mạng! Cứu mạng...!"

Diệp Tử cầm con dao gọt hoa quả lên, cô ta tiến lên trước, cô ta nhìn Mặc Sơ, một tay đâm tới.

Mắt thất Mặc Sơ không né được, Quyền Đế Đình lại tiến lên luôn, anh ta chắn trước mặt Mặc Sơ.

Diệp Tự đâm mạnh một nhát tới, máu tươi chảy ra từ bụng của Quyền Đế Đình, đau đớn cũng làm anh ta tỉnh táo lại.

Mặc Sơ tuyệt đối không ngờ, Quyền Đế Đình lại lấy người ra cản dao giúp cô, đúng là cô rất nhận người đàn ông này, hận anh ta lừa cô, hận anh ta cứ trêu cô đùa cô.

Nhưng mà, giờ phút này nhìn thấy bộ dạng anh ta máu chảy đầm đìa, cô lại cảm thấy sao lại gai mắt thế nhỉ?
"Diệp Tử, cô điên rồi!" Quyền Đế Đình không thể tin nổi một màn này: "Cô cầm nó đối phó với Mặc Mặc làm cái gì? Cô không có bản lĩnh dành được Cố Mộc Thành, cô liền đi quy lỗi cho người khác! Cô đúng là đồ điên!"
"Tôi điên rồi!" Diệp Tử giơ dao lên lại đâm: "Đàn ông các người đều chỉ biết thích cô ta? Tôi giết chết cô ta rồi, thì không còn ai có thể thích cô ta được nữa..."
Quyền Đế Đình lại trúng một dao nữa, anh ta đau đớn không thôi, anh ta bảo vệ Mặc Sơ ở sau lưng: "Mặc Mặc, chạy mau!"
Mặc Sơ chưa từng thấy Quyền Đế Đình như thế này, người đàn ông này lúc nào cũng cà lơ phất phơ, ngay cả nói chuyện cũng không chịu nói tử tế, giờ phút này lại đang bảo vệ cô ư?
"Nếu cô mà không chạy, nghĩa là cô thích tôi, muốn ở bên tôi?" Quyền Đế Đình còn trêu cô.

"Qủy mới thích anh!" Mặc Sơ dậm chân, lập tức chạy về phía cánh cửa.

Nào ngờ Diệp Tử nhanh hơn, trên tay cô ta đang cầm một chai chất lỏng, "Vụt" một chút hắt về phía cửa, đột nhiên trong lúc đó tiếng "xì xì xì" không ngờ xuất hiện.

Hơn nữa cánh cửa inox đang bị ăn mòn, Mặc Sơ sợ tới mức lùi về sau một bước, cô mừng vì mình vẫn chưa bị hắt lên mặt, bởi vì Diệp Tử là nhà kiểm nghiệm, trong nhà của cô ta cũng góp nhặt rất nhiều dược.


Dược mà Diệp Tử vừa hắt ra, chính là a xít sun phu ríc có nồng độ đạt đến 98%!1
Nếu Mặc Sơ mà bị cô ta hắt lên mặt, thì cô đã bị hủy dung trong nháy mắt rồi.

Diệp Tử điên cuồng cười ha ha: "Bây giờ cô còn dám đi nữa không? Mặc Sơ, cô, một tiểu yêu tinh chỉ biết dụ dỗ đàn ông, tôi muốn khiến cô bị hủy dung, mất đi cái khuôn mặt này rồi, tôi xem cô lấy cái gì đi câu dẫn đàn ông?"
Mặc Sơ lùi ra sau, bây giờ Diệp Tử đã hoàn toàn bắt đầu chế độ điên cuồng.

Trên bụng của Quyền Đế Đình đã trúng hai nhát dao, anh kiên cường chống lên tường, chắn trước mặt Mặc Tinh: "Diệp Tử, không cho phép tôi hất vào Mặc Sơ.."
"Được thôi! Thế thì tôi hất anh!" Diệp Tử cầm cái chai, miệng chai vẫn còn đang bối khói, cô ta nhỏ vài giọt lên chân của Quyền Đế Đình.

Giày da của Quyền Đế Đình lập tức bị ăn mòn, còn có hơi nước ăn mòn bốc lên, mặt giày thủng một lỗ thật to, tất cũng bị thủng ra một vòng, làn da còn tỏa ra mùi khét.

Mặc Sơ nhìn cảnh này, cô cũng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.

Diệp Tử dùng một tay đẩy ngã Quyền Đế Đình, sau đó lấy sợi dây thừng trói anh ta lại: "Anh là tên đàn ông không có tiền đồ! Tôi bảo anh đến để làm cô ta! Tôi đã bỏ thuốc vào trong nước của anh, anh thì sao? Cứ muốn thấy máu! Đáng đời, anh không có được cô ta! Thành sự không có bại sự có thừa, tên đàn ông thối tha!"
Mặc Sơ lập tức nói: "Cô chữa thương cho anh ấy trước, bằng không anh ấy cứ chảy máu như vậy thì sẽ chết mất!"
Diệp Tử liếc cô một cái, ánh mắt không có ý tốt: "Được thôi! Tôi chữa thương cho anh cũng không phải là không thể, có điều ấy, cô phải trả giá một chút, chi bằng cô nhảy thoát y cho tôi xem! Để tôi xem xem rốt cuộc dáng người cô đẹp cỡ nào, là lại làm đàn ông si mê đến mức thần hồn điên đảo, vì cô dũng cảm quên mình ngay cả mạng sống cũng không cần, hả?".