Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 205: 205: Cái Ngày Không Ngượng Không Thẹn Này





Mặc Sơ lập tức nhô đầu ra khỏi ổ chăn, cô mở to đôi mắt đen lúng liếng, chuyển động đảo qua đảo lại, nhìn người đàn ông cao to mà ngạo mạn ở cửa.

Cô làm gì có cái lá gan đó, để anh "yêu" cô ở trước mặt con trai ư?
Một là dạy hư trẻ con!
Hai là thật sự là không ngượng không thẹn á!
Quyền Đế Sâm cũng đang nhìn cô chăm chú, cô chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ, cô dám cởi quần của anh cởi dây lưng của anh ở khách sạn, sau khi về nhà còn dám núp đi.

Ánh mắt kiên quyến đó của anh đã biểu lộ rõ, đêm nay, cô ngoan ngoãn mà hưởng thụ, đừng hòng chọc lửa xong còn dám bỏ chạy, còn dám giở trò gian trá.

Kết quả, Mặc Hi cũng rất là phối hợp mà nói: "Sơ Sơ, đừng dạy hư con! Con còn nhỏ, con là mầm non của tổ quốc, một khi không cẩn thận trưởng thành thành cây lệch cổ thì phải làm sao?"
Mặc Sơ nhìn hai người đàn ông một lớn một nhỏ này, trước đó cô còn lo bọn họ sẽ không hợp nhau, rồi cảm tình không tốt, dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, tình cảm bố con sẽ có cách trở.

Nhưng mà, hiện tại trình độ ăn ý của hai người làm cô cảm thấy, cô mới cái người bị ức hiếp kia!
Mặc Sơ chui ra khỏi ổ chăn, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Quyền Đế Sâm.

Mặc Hi vui mừng nói: "Daddy, ma mi ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!" Quyền Đế Sâm tắt đèn cho cậu bé, đóng cửa lại, sau đó anh nhìn Mặc Sơ ở bên cạnh.

Đèn trần ở hành lang không hề sáng ngời, nhưng mà nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt cô thì chưa hề giảm bớt.


Cô chủ động bắt lấy cánh tay của anh, cả người gần như là ôm chặt lấy cánh tay của anh!
"Đi đâu?" Quyền Đế Sâm hỏi cô.

Mặc Sơ mở to hai mắt nhìn anh: "Không phải là về phòng à? Cái đó...!cái đó...!sao?"
Quyền Đế Sâm hừ một tiếng thật mạnh: "Chỗ nào cũng có thể cái đó hết! Hửm? Cái đó là cái gì?"
"Cái đó chính là cái đó!" Mặc Sơ kéo anh đi vào phòng.

Sau khi đã đi vào cửa, cô lập tức đóng cửa lại, cô thật sự sợ người đàn ông này kéo cô đến chỗ khác làm cái không biết xấu hổ không biết ngượng đó.

Kết quả, sau khi vào phòng, người đàn ông này mới nói với vẻ bình tĩnh mà phúc hắc: "Lúc đầu là muốn đưa em đi lên du thuyền hóng gió biển, ngắm nhìn cảnh đêm trên biển!"
Mặc Sơ: "..."
Cô trừng mắt nhìn anh, nói không ra lời, biểu cảm trên mặt cô cũng nói không ra là cô hối hận cỡ nào rồi!
Cô nào biết, anh còn chuẩn bị niềm vui khác!
Cô chỉ nghĩ là, anh muốn...!anh muốn cái đó!
"Bây giờ chúng ta đi đi!" Mặc Sơ vui vẻ nhảy cẫng lên: "Ngày mai là thứ bảy, chúng ta có thể thưởng thức mặt trời mọc trên biển!"
Cô nghĩ nghĩ, đây là một cuối tuần tuyệt vời biết bao!
Cô dứt khoát đưa tay ra ôm cổ anh, cô và anh ở bên nhau, mọi thứ không vui, hết thảy đều quên đi, duy nhất có là cùng anh tận hưởng vẻ đẹp của bình minh và hoàng hôn, mặt nhìn ra đại dương, ngày xuân ấm áp.

Quyền Đế Sâm thấy cô thay đổi nhanh như vậy, khóe môi anh cũng tự nhiên cong môi nở nụ cười, anh xoa tóc cô: "Đi!"
Mặc Sơ vui vẻ đi cùng anh tới cảnh của vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, du thuyền tư nhân của cô đỗ ở đây, cô vui đến nỗi như trẻ con vậy, ở bên anh có thể quên đi mọi đau thương.

Trừ lúc kết hôn với anh là Mặc Sơ được lên du thuyền sang trọng, những lúc khác cô cũng không có tới đây.

Trời biết, lúc hai người kết hôn, cô cho rằng cô chính là người phụ trách tổ chức lễ cưới, cô nào có biết, cô dâu sẽ là cô chứ?
Lần đó, cô vừa lo vừa sầu vừa kinh hãi vừa mừng vừa vội, chẳng xem được cái gì cả!
Mặc Sơ và anh vui vẻ đứng trên boong thuyền, gió biển mát mẻ thổi qua có chút mằn mặn, cô chợt quay đầu hỏi: "Em có cần mặc một bộ thủy thủ, hợp với phong cảnh không?"
Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú dưới bầu trời sao, khuôn mặt nhỏ hiện lên ý cười trong trẻo, anh nhìn dáng người của cô, anh cũng cười.

Mặc Sơ coi là anh đã ngầm đồng ý.

Cô đi tìm một bộ thủy thủ của nữ, kết hợp từ màu lam và màu trắng, bên trên là áo sơ mi bên dưới là váy ngắn, hơn nữa độ cao của chiếc váy ngắn này đã tới trên đầu gối.

Cô đi về phía anh, lúc này tóc cô đã tết thành đuôi ngựa cao cao, sức sống tràn đầy thanh xuân tràn trề.


Thực ra, anh lớn hơn cô bốn tuổi, bởi vì da anh đen, cô thì lại quá trắng quá non mềm, nhìn qua thì hai người giống như chênh nhau hơn mười tuổi vậy.

Trên gương mặt Mặc Sơ có nụ cười đáng yêu, mội đôi mắt đẹp long lanh nhìn bên nọ ngó bên kia, cô còn dẫm theo bước mèo, học người mẫu đang bước đi trên sàn chữ T, đi về phía anh.

"Anh Quyền, có đẹp không?" Mặc Sơ nhìn anh.

Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ phấn nộn của cô, anh khẽ cong khóe môi: "Chơi chế...!phục...!dụ...!hoặc à?"
Mặc Sơ lập tức mở to mắt: "Em muốn anh vui!"
Anh xem này, cô cũng chẳng có tiền mua một con du thuyền cho anh chơi!
Còn nữa, cô cũng không có cái quyền phát cái giải thưởng cho anh chơi!
Như vậy, điều duy nhất mà cô có thể làm cho anh vui, chính là như bây giờ!
Quyền Đế Sâm ôm cô vào lòng: "Đẹp! Dáng vẻ giống như vẫn chưa đến mười tám tuổi!"
Mặc Sơ mỉm cười ngửa mặt nhìn anh, cô lại giơ đồng hồ ở cổ tay lên: "Lúc đó em hỏi anh thời gian, sao anh lại cho em một chiếc đồng hồ đeo tay? Đây là đồng hồ may mắn của em!"
Cử chỉ vô ý của Quyền Đế Sâm thôi mà!
Anh của lúc đó, cũng mới 22 tuổi, cái tuổi huyết khí phương cương, cái tuổi có một khoang nhiệt huyết và cũng là cái tuổi gặp phải điểm thấp nhất của cuộc đời.

Quyền Đế Sâm nói: "Thay cái khác không?"
"Không cần! Em sẽ đeo nó cả đời!" Mặc Sơ vui vẻ nói.

Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Đây là đồng hồ kiểu nam!"
"Vậy thì có sao!" Mặc Sơ không để ý: "Chẳng phải là mặt đồng hồ to một tí sao? Dây đồng hồ thô một tí sao? Trong suy nghĩ của người khác, cái đồng hồ này là có phong cách khác, sẽ không rập khuôn theo một khuôn khổ, nhưng mà, trong lòng em thì khác, nó vẫn luôn chống đỡ cho em, vượt qua những năm tháng đen tối nhất của cuộc đời.

Quan trọng nhất là, nó là anh cho em!"
Quyền Đế Sâm gác cằm lên đỉnh đầu cô, hai tay ôm lấy eo nhỏ của cô, cùng nhau ngắm nhìn cảnh sắc buổi đêm trên biển.


Bỗng nhiên, có một chiếc ca no chạy tới chỗ bọn họ.

"Anh Quyền, chị dâu, là em..." Trịnh Ngạo Tuyết đứng trên ca nô, vẫy tay với bọn họ ở trên boong thuyền.

Chỉ chốc lát sau, Trịnh Ngạo Tuyết đã lên chiếc du thuyền của bọn họ.

"Hai vị đây là du lịch đêm khuya à?" Trịnh Ngạo Tuyết cười sang sảng.

Quyền Đế Sâm nhìn cô ấy: "Cô tới làm gì?"
"Vốn là chấp hành nhiệm vụ, kết quả bọn buôn ma túy đã chạy mất rồi!" Trịnh Ngạo Tuyết mỉm cười nói: "Gặp anh Quyền và chị dâu, tôi cũng lên thuyền chơi đây!"
Mặc Sơ hỏi cô ấy: "Có đói không? Tôi đi xuống nhà bếp xem xem, còn có cái gì ăn không?"
"Đói chết đi được!" Trịnh Ngạo Tuyết vui vẻ nói: "Cảm ơn chị dâu!"
Mặc Sơ đi đến phòng bếp, Trịnh Ngạo Tuyết đứng bên cạnh Quyền Đế Sâm: "Thảo nào Cố Mộc Thành nói, Mặc Sơ làm cho người ta thích cỡ nào! Dịu dàng lại tinh tế, tôi là đàn ông tôi cũng thích!"
Quyền Đế Sâm nhìn cô ấy: "Cô bắt thằng nhóc đó lại! Anh ta cũng tao nhã lịch sự, đúng là món ăn của cô!"
"Anh Quyền, anh quá giảo hoạt!" Trịnh ngạo Tuyết cười nói: "Không cần tốn nhiều sức, liền có thể giải quyết một tình địch!"
Lúc này, Mặc Sơ đã đi tới: "Ngạo Tuyết, mai đi ăn cơm đi!"
Trịnh Ngạo Tuyết vui vẻ chạy tới, cô ấy nhìn thấy quần áo thủy thủ mà Mặc Sơ mặc, cô ấy mỉm cười rồi nói: "Chị dâu tình thú thật đấy!".