Thiệu Hùng lập tức phản kích lại Mặc Sơ: “Theo tôi biết, bà Quyền cũng được nhà họ Mặc nhận nuôi đúng không? Không phải cô cũng trăm phương nghìn kế tìm bố mẹ ruột của mình sao? Cô có nghĩ tới vì sao bố mẹ ruột cô lại bỏ rơi cô hay không? Cô có từng nghĩ tới, bọn họ nghèo khó hay là người có quyền thế ngập trời hay không? Mặc kệ bọn họ là người thế nào, tôi thấy bà Quyền cũng sẽ lập tức muốn nhà vào lòng bố mẹ ruột của mình đúng không?”
Tàu ăn nói của Mặc Sơ luôn không kém, cô nói liên tục: “Tôi luôn nhớ công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Mặc, bọn họ nhận nuôi tôi, cả đời này tôi cũng sẽ cảm kích sự yêu thương của bọn họ.
Thế nhưng nếu như kiếp này tôi may mắn gặp lại bố mẹ ruột của tôi, tôi và họ cũng sẽ nhận nhau.
Dù sao trên đời cũng không phải không có bố mẹ như thế, yêu cầu của chúng ta cũng không cao, đứa bé kia đúng thật là được ngài Thiệu đây nuôi dưỡng thành tài, chỉ là bố mẹ nuôi của tôi hy vọng có thể gặp cậu bé một chút.
Có thể nhận cậu bé, dù cho cậu bé có muốn sống với ai thì chúng tôi cũng sẽ tôn trọng ý kiến của cậu bé.
“Thật sự là như thế?” Thiệu Hùng có chút không dám tin.
Mặc Sơ nhìn về phía Trần Chân Dao: “Mẹ, Vĩ Trạch cũng đã trưởng thành, thằng bé cũng đã mười tám tuổi rồi.
Nó có quyền lựa chọn ở với ai, huống chi ngài thiệu đây thật sự đang dùng tấm lòng của mình để đào tạo nó thành tài.
Bây giờ nó cũng đã trúng tuyển vào đại học Cambridge của London, đây là trưởng đại học nổi tiếng toàn thế giới.
Thằng bé thật sự vô cùng giỏi, cho dù Vĩ Trạch đồng ý sống cùng ai thì đều có thể đúng không?”
Trần Chân Dao thở dài một tiếng: “Để mẹ suy nghĩ một chút, Mặc Sơ, bây giờ đầu óc mẹ rất rối.
Ngài Thiệu, xin lỗi, để tôi suy nghĩ một chút.
Dù sao tôi cũng là mẹ ruột của thằng bé, là tôi mang thai mười tháng sinh ra nó.”
Mặc Sơ cũng không thể làm gì khác hơn là nói với Thiệu Hùng: “Ngài Thiệu, chờ mẹ tôi suy nghĩ một chút rồi chúng ta bàn lại được không? Trước mắt tôi đưa ông ra ngoài trước.”
Đến bãi đậu xe, Thiệu Hùng nhìn cô một cái: “Bà Quyền, cô đúng là rất có bản lĩnh.”
Mặc Sơ ngẩn ra: “Ngài Thiệu nói thế là có ý gì?”
Thiệu Hùng hừ một tiếng: “Dựa vào cây to bóng cả như tổng giám đốc Quyền.”
Trong lòng Mặc Sơ khẽ thở dài một tiếng, ngoài mặt cô vẫn tỉnh bơ, vẫn nói chuyện vô cùng tử tế: “Ngài Thiệu, tôi nghĩ trong lòng chúng ta đều hiểu rõ sức ảnh hưởng của tổng giám đốc Quyền ở thành phố S.
Tôi chỉ muốn giải quyết chuyện này trong hòa bình, thủ đoạn của Tô Cát Long quá tàn nhẫn, anh ta chưa từng làm bố mẹ, thế nhưng ngài Thiệu đây rất yêu thương Vĩ Trạch đúng không? Nếu không thì thằng bé cũng không thể thi đậu đại học Cambridge.
Tổng giám đốc Quyền không phải người dễ nói chuyện, ngay cả bác sĩ ở bệnh viện trong tay anh ấy mà anh ấy cũng trừng trị nghiêm khắc, không tha, huống chi là người khác.”
Mặc dù lời này của Mặc Sơ chút cáo mượn oai hùm, thế nhưng nếu Quyền Đế Sâm đã ra tay, anh trừng trị Ngô Y Mỹ nghiêm khắc như thế, cô nghĩ anh thật sự sẽ không bỏ qua cho Tô Cát Long.
.
Ngôn Tình Sắc
Thế nhưng đối với việc Thiệu Hùng vẫn muốn giữ con trai, Mặc Sơ cũng không chắc, Quyền Đế Sâm nghĩ thế nào.
Thiệu Hùng lên xe, nghênh ngang rời đi.
Mặc Sơ thở dài một tiếng, cuối cùng cũng tìm được Mặc Tử Mãnh.
Thế nhưng những chuyện liên tiếp và rối loạn như thế này cũng đủ phức tạp rồi.
Bên phía Thiệu Hùng không muốn buông tay cũng có thể hiểu được, mặc dù xu hướng tình dục của ông ta không được đại chúng hóa, thế nhưng ông ta vẫn là một người bố có lương tâm.
Sau khi Mặc Sơ trở lại phòng bệnh, Trần Chân Dao kéo tay cô: “Sơ Sơ, chuyện tìm được Tử Mãnh, con nghĩ thế nào?”
“Ý của con vẫn như thế, xem ý của Tử Mãnh.” Mặc Sơ tôn trọng ý kiến của Thiệu Vĩ Trạch.
Trần Chân Dao lại vội vàng nói: “Sao thế được, Thiệu Vĩ Trạch là máu mủ của nhà họ Mặc chúng ta, thằng bé hẳn phải nhận tổ quy tông.
Huống chi Thiệu Hùng còn là một tên gay, như thế sẽ gây bất lợi cho sự phát triển của thằng bé.
Phải biết rằng đây là máu mủ duy nhất của nhà họ Mặc chúng ta, lỡ như khi học ở đại học Cambridge nó cũng thích con trai thì thế nào?”
Mặc Sơ hơi nhíu mày, cô cảm thấy Trần Chân Dao có hơi ích kỷ, có thể tìm được thằng bé về là tốt rồi, thế nhưng can thiệp vào cuộc sống của thằng bé thì chính là ích kỷ.
“Vĩ Trạch đã mười tám tuổi rồi, chúng ta không thể áp đặt suy nghĩ của thằng bé được.” Mặc Sơ vẫn khuyên nhủ: “Mẹ à…”
“Sơ Sơ, dù sao Đế Sâm cũng đã can thiệp vào chuyện này rồi, con tìm cậu ta lo đến cùng đi.” Trần Chân Dao xem Quyền Đế Sâm là thần, trên thế giới này không có chuyện gì mà thần không giải quyết được.
Lòng Mặc Sơ “lộp bộp” một tiếng: “Để con hỏi ý Đế Sâm một chút.”
“Hỏi ý nó cái gì?” Trần Chân Dao lập tức tặng cô thuật khống chế chồng: “Đàn ông ấy mà, nhất định phải thổi gió bên gối, con cũng đừng có lúc nào cũng phải vợ chồng ngang hàng, hỏi ý đối phương.
Nhất định phải cho mình quyền chủ động, để chuyện gì cậu ta cũng phải nghe theo con.”
“Mẹ à, Đế Sâm là một người đàn ông vô cùng thông mình, anh ấy không giống bố, sẽ không có chuyện lúc nào cũng nghe theo con.” Mặc Sơ bất lực nói.
Một khi nói đến thuật khống chế chồng, Trần Chân Dao lập tức mặt mày hớn hở, nói: “Thế nên, con mới phải điều khiển cậu ta, phải cho cậu ta chút ngon ngọt, ví dụ như khiến cậu ta có muốn ngừng cũng không ngừng được.”
“Mẹ, con còn có việc, con về trước đây.” Mặc Sơ vội vàng nói.
Cô tự biết mình, cô chưa bao giờ dám lừa Quyền Đế Sâm, ở trước mặt anh cô luôn vô cùng ngoan ngoãn.
Người đàn ông Quyền Đế Sâm này, nếu anh đã cưng chiều bạn, bảo vệ bạn vậy thì bạn chính là một bảo vật.
Còn nếu anh đã muốn dạy dỗ bạn, muốn làm tổn thương bạn vậy thì bạn chính là một cây cỏ.
Lúc Mặc Sơ quay về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, cô nghe thấy có tiếng cười của phụ nữ.
Trong long cô cả kinh, lúc đứng ở cửa, trái tim cô rơi xuống từng chút, từng chút một.
An Ngôn đang ở trong phòng, cô ta đang ăn trái cây, xem chương trình thực tế trên tivi, cười nghiêng ngả.
Từ trước đến nay Mặc Sơ chưa từng nghĩ, cuộc hôn nhân của cô và Quyền Đế Sâm sẽ có một người phụ nữ khác nhúng tay vào nhanh như thế, hơn nữa còn là người trước đầy mạnh mẽ.
Tay chân cô bắt đầu lạnh như băng, cô bắt đầu lĩnh ngộ được từng chút từng chút rằng cuộc hôn nhà này có ý nghĩa gì với cô.
An Ngôn nghiêng đầu, thấy Mặc Sơ đang ngây người ở cửa, cô ta lập tức cười nịnh nọt: “Ôi, bà Quyền về rồi, sao không vào nhà thế?”
Mặc Sơ thay dép, cô hít một hơi thật sâu, sau đó đi vào.
An Ngôn thấy cô bĩu môi, dáng vẻ không vui vẻ, trái lại cô ta lại cảm thấy vui vẻ, nói: “Bà Quyền, tôi đến đây là để làm người thứ ba, tối nay cô cũng ở lại đây sao.
Sự vô liêm sỉ của An Ngôn cũng đã được nâng lên tầm cao mới.
Mặc Sơ thật sự không ngờ, Quyền Đế Sâm lại để An Ngôn vào nhà của bọn họ.
“Tôi về nói với tổng giám đốc Quyền mấy câu.” Mặc Sơ cũng không tức giận, trái lại cô lại ôn hòa, nhã nhặn trên bàn đàm phán: “Cô cứ tùy ý là được.”
Cô nói xong, thẳng lưng bước lên lầu.
Lúc Mặc Sơ đi tới đầu cầu thang, Quyền Đế Sâm cũng vừa vặn bước ra từ phòng ngủ, anh mới vừa tắm xong, trên người còn tản ra hương thơm thoang thoảng.
Mặc Sơ lập tức sững người tại chỗ, phải biết rằng, từ trước tới giờ người đàn ông này chưa từng tắm sớm như thế, sao hôm nay anh lại…
Ngay sau đó, sắc mặt Mặc Sơ lập tức thay đổi, chẳng lẽ anh và An Ngôn….