Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 142: 142: Bà Xã Cũng Chỉ Là Quân Cờ





Mặc Sơ nghẹn ngào kêu lên: "Vãn Vãn."
Cố Vãn Vãn cũng trông thấy cô, hai người cách nhau mấy cái bàn, đưa mắt nhìn đối phương nhưng không có ai tiến về phía trước cả.

Cố Vãn Vãn hoàn toàn không ngờ cuối cùng Mặc Sơ lại xoay chuyển tình thế, vận đổi sao dời mà trở thành bà Quyền, còn bản thân cô ấy thì lại trơ trọi lẻ loi, một mình ôm con, còn phải chịu ngàn lời trách móc của bố mẹ.

Nếu không có Cố Trạch Dã bảo vệ thì e là cô ấy đã bị bố mẹ mắng chửi đến chết rồi.

Mặc Sơ ngắm nhìn Cố Vãn Vãn, cô phục hồi tinh thần rồi tiến đến bên cạnh cô ấy: "Vãn Vãn, cậu khỏe không?"
Trong lòng Mặc Sơ cảm thấy khó chịu vô cùng, một người phụ nữ chưa chồng mà chửa thực sự phải chịu rất nhiều áp lực.Trước đây cô cũng đã nhắc nhở Cố Vãn Vãn về điều đó nhưng cô ấy vẫn cố chấp không nghe.

"Bà Quyền, có chuyện gì không?" Cố Vãn Vãn trả lời bằng giọng lạnh lùng.

Đúng là bây giờ cô đã là bà Quyền rồi nhưng trong lòng cô hiểu rõ hai từ "bà Quyền" này có ý nghĩa như thế nào, liệu cô có phải chỉ là một quân cờ trong tay Quyền Đế Sâm hay không?
Cô biết hôm tổ chức lễ kết hôn, Cố Vãn Vãn thực sự rất dũng cảm vì dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không dám hỏi Quyền Đế Sâm rằng anh có muốn cưới mình làm vợ hay không.

"Vãn Vãn." Mặc Sơ ngưng mắt nhìn cô ấy: "Cậu đi một mình à?"

"Tôi không tốt số được như cậu." Cố Vãn Vãn nói bằng giọng có phần lạnh nhạt: "Thực ra trước đây anh Sâm đã quyết định sẽ lấy cô làm vợ rồi, Long Yên cũng chỉ là một quân cờ, một quả đạn mà thôi.

Mặc Sơ, cậu không thể thay đổi được xuất thân của mình nhưng lại có được vận may mà bất cứ kẻ nào cũng ao ước."
Mặc Sơ trả lời ngay tức khắc: "Vãn Vãn, tôi thực sự không biết tại sao chuyện kết hôn lại thành ra như vậy."
"Cậu không cần giải thích, thắng làm vua, thua làm giặc, đây là chân lý ngàn đời không đổi rồi." Cố Vãn Vãn không muốn nói chuyện với cô nữa: "Cậu vẫn nên hưởng thụ hai chữ "bà Quyền" cho tốt đi, dù sao thì cậu cũng sống nửa cuộc đời không dễ dàng gì rồi."
Cố Trạch Dã đậu xe xong thì đi qua bên này, anh ta thấy Mặc Sơ và Cố Vãn Vãn đứng cùng một chỗ thì cũng hiểu sự tình.

"Vãn Vãn, đi thôi, anh đã đặt phòng riêng rồi." Cố Trạch Dã dịu dàng nói.

Cố Vãn Vãn vươn tay khoác lấy cánh tay Cố Trạch Dã: "Vâng ạ, mà sao anh đậu xe lâu thế, em chờ lâu lắm rồi đấy.

Anh xem anh kìa, là Thị trưởng mà chẳng để bản thân được hưởng đặc quyền gì cả."
"Sau khi tan làm thì anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi mà." Cố Trạch Dã nhìn Mặc Sơ rồi gật đầu một cái, sau đó anh ta dẫn Cố Vãn Vãn đi về phía phòng riêng đã đặt từ trước.

Mặc Sơ nhìn theo bóng lưng khuất dần của hai người họ, thực ra Cố Vãn Vãn không biết rằng cô cũng rất ghen tỵ với cô ấy, cô cũng ước ao có một người anh trai chiều chuộng cô như vậy.


Dù cô tốt số, được gả cho Quyền Đế Sâm nhưng lúc anh thích cô thì sẽ đối xử với cô như vật cưng, còn khi mất hứng thì sẽ không để ý, đoái hoài gì đến cô nữa.

Nhưng nếu cô có anh trai, người lớn lên bên cô từ nhỏ thì anh trai sẽ luôn thương yêu cô vô điều kiện, để cô làm nũng, dù thế nào cũng sẽ khiến cô cảm thấy vui vẻ.

Nhưng lẽ dĩ nhiên là ai cũng chỉ nhìn thấy hạnh phúc của người khác nhưng lại không nhận ra những gì mà bản thân đang có được.

Sau khi Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã đi vào phòng riêng, hai mắt Cố Vãn Vãn đã long lanh nước: "Anh, anh nói đi, em đối xử với Sơ Sơ như vậy, liệu cậu ấy có giận em không?"
"Mặc Sơ là một cô gái hiền lành và rộng lượng, cô ấy sẽ không giận em đâu." Cố Trạch Dã an ủi cô.

Cố Vãn Vãn trợn to hai mắt: "Vậy thì em chính là một người phụ nữ hẹp hòi, điêu ngoa và cố chấp rồi."
"Được rồi mà, sao em còn nhắc lại chuyện này thế hả?" Cố Trạch Dã xoa đầu cô ấy: "Em định lúc nào thì ra nước ngoài đây? Chắc chắn sẽ không giấu được lâu đâu, mẹ là người từng trải, mẹ sẽ phát hiện ra chuyện này sớm thôi."
"Mai em đi." Cố Vãn Vãn quay đầu đi, mặc cho nước mắt lăn dài trên má.

Cô ấy ngồi trong phòng, nhìn qua ô cửa sổ là có thể nhìn thấy chỗ Mặc Sơ đang ngồi.

Bấy giờ đứng bên cạnh Mặc Sơ là một người đàn ông.


"Anh Tô, chào anh." Mặc Sơ đứng dậy rồi đưa tay ra: "Tôi là Mặc Sơ, nhân viên công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu, Tổng giám đốc Triển giới thiệu tôi đến tìm anh."
Tô Cát Long gật đầu rồi bắt tay Mặc Sơ cho có lệ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô thì anh ta kinh ngạc vô cùng.

Anh ta nắm lấy tay Mặc Sơ, không chịu buông ra.

Mặc Sơ thấy vậy thì khá xấu hổ, người đàn ông này làm sao vậy?
"Cô Mặc, cô thật sự rất xinh đẹp đấy, cô có hứng thú gia nhập giới giải trí không? Tôi sẽ đầu tư và trang bị cho cô để cô trở thành ngôi sao hàng đầu." Tô Cát Long mở lời.

"Thật xin lỗi anh." Mặc Sơ lắc đầu: "Hiện tại tôi không có ý định này."
"Thật là đáng tiếc mà." Tô Cát Long thở dài: "Cô xinh đẹp hơn mấy cô minh tinh lớn kia rất nhiều lần đấy."
Mặc Sơ rút bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi tay anh ta: "Thực ra ở đâu mà chẳng có minh tinh xinh đẹp, nhưng để được gọi là có thực lực thì vẫn phải dựa vào trình độ diễn xuất và khả năng ca hát của bản thân."
Tô Cát Long ngồi xuống, hai mắt thì đảo quanh người cô.

Mặc Sơ lấy điện thoại di động rồi mở một tấm hình ra: "Anh Tô, tôi muốn hỏi anh chuyện này, trên tivi có phát sóng một chương trình theo kỳ, anh có thể cho tôi xem qua tư liệu về cậu bé này được không?"
"Lai lịch của cậu bé này cũng không phải dạng vừa đâu." Tô Cát Long trả lời: "Còn nữa, chúng tôi phải bảo mật thông tin theo điều khoản của hợp đồng, không thể tiết lộ một cách dễ dàng như vậy được, mong cô Mặc hiểu cho."
"Tôi hiểu mà." Mặc Sơ hiểu điều đó, xem ra chỉ có thể nhờ Quyền Đế Sâm ra tay thôi.

Tô Cát Long thấy cô không nói gì nữa thì nói thêm: "Nhưng dĩ nhiên là nếu cô Mặc có chuyện gì đó có thể khơi gợi sự hứng thú của tôi thì biết đâu tôi lại có thể giúp cô đấy."

Mặc Sơ nghe ý của anh ta thì cảm thấy bại hoại vô cùng, một người phụ nữ có thể khiến một người đàn ông cảm thấy hứng thú, trừ sự tài năng, giỏi giang ra thì cũng chỉ có cơ thể mà thôi.

Người ta có thể liếc mắt là thấy được sự giỏi giang của cô hay sao? Nhưng dáng người của cô thì lại đẹp đẽ vô cùng.

Mặc Sơ cười nhạt: "Tôi không hiểu anh Tô lắm nên không biết anh Tô có hứng thú với chuyện gì?"
"Tôi thích nâng các ngôi sao nữ lên vị trí cao hơn và thích cả chuyện đưa một tiết mục hay chương trình nào đó lên tầng cao mới." Tô Cát Long nhìn cô.

"Tôi không có hứng thú với cả hai chuyện ấy." Mặc Sơ trả lời không hề khách sáo chút nào.

Dù cô có phải nương nhờ ai thì người đó cũng sẽ là Quyền Đế Sâm, bởi người đàn ông đó một tay che trời, cô muốn gì anh cũng sẽ giúp cô được như ý, vậy thì việc gì cô phải đi đường vòng, khẩn cầu một người đàn ông khác cho mất công?
Tô Cát Long không ngờ một cô MC chuyên chủ trì hôn lễ nhỏ nhoi như Mặc Sơ lại không dễ nói chuyện như vậy.

Anh ta hừ lạnh lùng: "Cô đừng rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt."
Mặc Sơ đứng dậy: "Anh Tô, giữa tôi và anh đã không còn chuyện gì để nói nữa rồi."
Ai ngờ Tô Cát Long lại nắm chặt lấy cổ tay cô: "Cô Mặc, vừa đến mà đã đi, Tổng giám đốc Triển nhà cô sẽ đồng ý để cô làm như vậy ư?"
"Tổng giám đốc Triển..." Mặc Sơ khẽ nhíu mày, nói thật, Triển Lê Hàn khá tốt tính, chắc là anh ta chưa nhận ra bộ mặt thật của người đàn ông này: "Tổng giám đốc Triển sẽ tôn trọng quyết định của tôi."
"Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa." Tô Cát Long cười gằn: "Cái kiểu đi tiếp khách này của mấy cô ấy à, không phải là ngủ với cấp trên thì cũng là ngủ với khách hàng, cô khỏi cần giả vờ thanh cao trước mặt tôi.".