Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 134: 134: Điên Cuồng Đốt Cháy Calorie





Mặc Sơ cảm thấy, một người đàn ông cao lớn, trên người đeo một chiếc tạp dề làm bếp, tay cầm muỗng, trông vô cùng hấp dẫn.

Lúc anh đang nấu cơm, làm đồ ăn, sẽ không còn vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng, không vương khói lửa trần gian.

Đương nhiên, lúc anh nói những tiết mục ngắn một cách nghiêm trang, lại cảm thấy sức mạnh nghiêm túc kia, sao anh có thể để cho người khác ngứa ngáy như thế.

Cô không bỏ qua được thịt dâng tới miệng.

Mặc Sơ hé cái miệng nhỏ nhắn, để Quyền Đế Sâm đút cô ăn.

Kết quả, cô ăn một miếng xong, lại ăn thêm mấy miếng nữa, sau đó không dừng được.

Đương nhiên là, phần lớn đĩa cà ri thịt bò này đều nằm trong bụng cô.

Mặc Sơ có chút ngượng ngùng, lúc anh nhìn trong khay chỉ còn sót lại nước cà ri, cô nhỏ giọng hỏi: "Anh ăn no không?"
Ánh mắt Quyền Đế Sâm còn sâu hơn cả đại dương, lúc anh đưa mắt nhìn cô, vô cùng sáng chói: "Em ăn no là được rồi."
Bởi vì anh chờ lát nữa sẽ ăn cô.

Chỉ là, Mặc Sơ còn cảm kích nhìn anh, người đàn ông này sao có thể tốt như thế.

Vì để trả ơn món cà ri thịt bò của anh, Mặc Sơ chủ động nhận nhiệm vụ rửa chén.

Quyền Đế Sâm cũng không khách sáo với cô, anh lên lầu tắm.

Sau khi Mặc Sơ dọn dẹp phòng bếp xong, cô lên lầu, vừa khéo nhìn thấy anh từ phòng tắm bước ra.

Mỹ nam vừa tắm xong, nhìn thế nào cũng đẹp mắt như thế.


Lúc cô chạy tới chỗ anh, anh cũng đưa tay ôm lấy cô.

Cuộc đối thoại của hai người như sau.

Quyền Đế Sâm: "Bà Quyền, có phải em cảm thấy vô cùng no không?"
Mặc Sơ: "Ngài Quyền, đúng thế."
Quyền Đế Sâm: "Tối nay vận động gấp đôi."
Mặc Sơ: "Thật ra thì, vừa đủ là tốt rồi."
Bởi vì với lượng vận động bình thường, cô đã không chịu nổi, huống chi còn phải tăng thêm.

Quyền Đế Sâm: "Ngoài ra, thay đổi tư thế một chút."
Mặc Sơ: "."
Sáng sớm hôm sau.

Mặc Sơ mới phát hiện, hậu quả của việc cô chủ động chính là, eo của cô sắp gãy.

Còn nữa, trở thành một người lãnh đạo thật sự không tốt như thế.

Ví dụ như, bình thường cũng đều là Quyền Đế Sâm ra lệnh, anh là người chủ động vận động vào buổi tối, cô chỉ cần theo tiết tấu của anh là được.

Đương nhiên, nếu cô quá mệt mỏi, không theo kịp tiết tấu của anh thì cũng không liên quan gì.

Ghê gớm, trước hết để cho anh hát tuồng một mình.

Nhưng cô ở trên thì khác.

Anh còn ra lệnh cho cô vặn eo, vẫy đuôi như thế nào, đương nhiên người thỏa mãn chính là anh, đốt cháy calorie là cô.

Điều này cũng ứng với một câu nói, trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, cái giá mà cô phải trả là vô cùng bi thảm.

Nhưng người đàn ông này có lý do rất tốt, nói là vì nghĩ cho vóc dáng của cô.

Cuộc sống vui vẻ, cứ như nước chảy, chảy về phía xa.

Sau đó, công ty cho Mặc Sơ nghỉ ngơi một tuần.

Cô nói với Quyền Đế Sâm: "Em chuẩn bị đi New York thăm con."
Quyền Đế Sâm có chút bất ngờ: "Con em ở New York sao?"
"Đang học lớp thiên tài." Mặc Sơ nói: "Lúc đầu em hỏi anh, chính là muốn biết lớp đó có được hay không."
Quyền Đế Sâm gật đầu: "Đương nhiên rất khá."
Mặc Sơ đến New York thăm hai đứa trẻ, lúc cô vừa mới xuống máy bay đã bị một người phụ nữ xinh đẹp gọi lại: "Cô Mặc Sơ."
Mặc Sơ có chút bất ngờ: "Cô là ai, sao lại biết tôi?"
Cô ta cười nhạt: "Ừ, tôi biết cô, gần đây cô rất nổi tiếng trong nước, cô đã là người sắp đặt sự kiện nổi tiếng trong ngành hôn lễ."
"Cô cũng cần tôi sắp xếp hôn lễ cho cô sao?" Mặc Sơ hỏi cô.

"Đúng thế." Cô gật đầu một cái.


Mặc Sơ thở dài một tiếng: "Đáng tiếc tôi đang nghỉ phép, nếu không thì bây giờ vẫn có thể tiếp nhận đơn đặt hàng."
"Tôi có thể hiểu được." Cô ta nói: "Có thể lưu lại số điện thoại của cô không? Chúng ta liên lạc."
"Đương nhiên không thành vấn đề." Mặc Sơ đồng ý nhìn cô ta.

Sau khi hai người trao đổi số điện thoại, Mặc Sơ đến gặp con mình.

Hai cục cưng thấy cô tới, vô cùng vui vẻ.

Mặc Hàm nói sẽ trở thành hướng dẫn viên cho cô, cô bé sẽ dẫn mẹ đi dạo phố.

Mặc Hi cũng cười: "Quả nhiên người gặp chuyện vui, tinh thần thoải mái, Sơ Sơ đúng là càng lúc càng đẹp."
Mặc Sơ cũng cười: "Ngài Quyền nói, nếu hai đứa muốn ở chung với mẹ, anh ấy vô cùng hoan nghênh."
"Ôi." Mặc Hàm gật gù đắc ý: "Trước mắt bọn con lấy việc học làm trọng, không quấy rầy thế giới riêng của hai người."
Bởi vì buổi tối, Mặc Hàm vẫn còn muốn vẽ, Mặc Sơ và Mặc Hi ra ngoài đi dạo một chút.

Ở đường phố nơi xứ lạ này, hai mẹ con dắt tay nhau, cũng hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.

Người phụ nữ xinh đẹp mê người, người con trai vô cùng đẹp trai.

Khi hai người tay trong tay, lúc qua đèn xanh đèn đỏ, đột nhiên, túi xách trên tay Mặc Sơ bị người khác cướp mất.

"Trả lại cho tôi." Mặc Sơ vội vàng đuổi theo, nơi đó có giấy chứng nhận của cô, còn có cả thẻ căn cước, hộ chiếu, nếu lỡ bị trộm mất, cô về nước thế nào đây?
Cô mang giày cao gót, làm sao có thể đuổi kịp tên trộm.

Bắp chân của Mặc Hi dài, chạy nhanh hơn cô: "Sơ Sơ, mẹ đừng vội, con đi."
Ai dám ức hiếp Mặc Sơ trước mặt cậu bé, cũng không hỏi xem cậu bé có đồng ý hay không.

Mặc Hi chạy rất nhanh, nhanh chóng đuổi kịp tên trộm, nào biết tên trộm mất trí, lại vứt túi xách về phía dòng xe đang chạy trên đường.

Mặc Hi vì để cướp lại đồ của mẹ, cậu bé nhanh chóng nhảy tới.

Chỉ nghe thấy một tiếng "két" vang lên, một chiếc xe lao về phía cậu bé, hơn nữa thắng không kịp, tông cậu bé văng ra ngoài.


"." Mặc Sơ bị dọa tới mức ba hồn bảy vía bay lên trời.

Nếu như sớm biết con trai sẽ bị tông, cô cũng không thèm giấy chứng nhận, cũng sẽ không đuổi theo.

Lúc nhìn thấy cơ thể Mặc Hi bay ra ngoài như diều đứt dây, tài xế cũng bị dọa không nhẹ.

Anh ta ngừng xe, sau đó bước xuống kiểm tra.

Mặc Hi ngã bên lề đường, trong tay vẫn còn nắm chặt túi xách của Mặc Sơ.

"..." Mặc Sơ vội vàng chạy tới, cô chạy tới bên cạnh Mặc Hi, nhìn con trai nằm trong vũng máu, cô khóc nấc lên: "Con sao thế, đừng làm mẹ sợ."
"Sơ Sơ, con không sao." Mặc Hi chỉ chỉ tay mình: "Có thể là gãy xương, bó thạch cao cố định một chút là ổn rồi.

Con sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt mẹ.:
Mặc Sơ vừa nghe, càng khóc nhiều hơn: "Hi Hi của mẹ ngoan, sao con lại hiểu chuyện như thế?"
Tài xế đã báo cảnh sát, cũng gọi cả xe cứu thương tới.

Mặc Hi được đưa đến bệnh viện, Mặc Sơ cũng lập tức chạy tới.

Nhưng điều may mắn chính là Mặc Hi không bị thương nghiêm trọng, tay cậu bé chỉ bị trầy đôi chút.

Nhưng mà vì lý do an toàn, bác sĩ đề nghị cậu bé ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày,, chắc chắn không sao thì xuất viện.

Tài xế cũng rất tốt, anh ta luôn đảm bảo mãi, anh ta sẽ chi trả toàn bộ tiền thuốc men, hơn nữa còn cho Mặc Sơ kiểm tra định kỳ.

Lúc Mặc Sơ đưa Mặc Hi quay về phòng bệnh, cô lại thấy một người đàn ông, anh ta....