Nhìn bóng lưng Đường Vấn, Mạc Đại Linh nhãn thần chợt lóe ra, sau đó rơi vào trầm tư, nhớ đến những chuyện vừa phát sinh khi nảy, Mạc Đại Linh ngẩng đầu, khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, tên ngốc này...là đang ghen tị sao???
Đường Vấn trốn ở trong chăn, tiểu não trước sau như một vẫn nhớ đến những lời nhân viên kia nói, mặc dù Đường Vấn cũng chưa hoàn toàn hiểu hết được những hàm ý trong đó, nhưng không có nghĩa Đường Vấn không hiểu. Cứ như vậy mà miên man suy nghĩ một trận, loáng thoáng nghe được tiếng bước chân, còn tưởng rằng Mạc Đại Linh sẽ vì thế mà đến hỏi han mình, thế nhưng đợi nửa ngày, một chút động tĩnh cũng không có.
Đường Vấn có chút mất kiên nhẫn tại trên giường lăn qua lăn lại vài vòng, do dự một lúc, cuối cùng chính là bản thân nhịn không được, lén lút đem chăn hé ra một cái khe.
Thế nhưng phòng ngủ yên ắng, không nhìn thấy Mạc Đại Linh đâu, chỉ nghe phòng tắm truyền ra tiếng nước tí tách làm Đường Vấn cũng hiểu Mạc Đại Linh hiện ở nơi nào.
Phiền muộn gương mặt nhỏ nhắn càng lộ rõ thất vọng, buồn bã nghĩ đến...có đúng hay không nhân viên kia nói đều là sự thật, vợ không cần đến mình rồi, muốn đi tìm cái tên Nhiếp gì kia làm lão công sao!!!.
Đường Vấn lòng tràn đầy oán niệm mà không nhận ra tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng từ khi nào.
Cho nên, khi Mạc Đại Linh bước ra liền nhìn thấy cảnh tượng...Đường Vấn cắn chăn, hai tay dùng sức nắm chặt chăn mà vò nát, lộ ra hàm răng trắng nhỏ, tại góc chăn cắn cũng loang ra một chút ướt, đôi mắt ngấn nước như muốn khóc nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, dáng dấp cực kỳ ủy khuất chờ an ủi.
"Xì.." bị hình ảnh dễ thương của Đường Vấn làm Mạc đại Linh không thể nhịn được cười lớn, cười đến mức ôm cả bụng gập người vẫn cười, cho nên áo ngủ vì hành động đó của Mạc Đại Linh mà trượt xuống một chút, trực tiếp lộ ra cảnh xuân đẹp mắt trước ngực, nhìn Đường Vấn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vẫn không nhúc nhích mà si ngốc sững sờ không phản ứng.
Chậm rãi đi tới bên giường, Mạc Đại Linh ánh mắt nhu tình nhìn tên ngốc trước mặt, nhiều ngày nhớ thương như vậy đều chỉ thể hiện qua một tiếng thở dài, tay phải vuốt ve vài sợi tóc tán loạn của Đường Vấn, âm thanh nhu nhuyễn gọi: "Vấn Vấn..."
Nhãn thần càng phát ra si mê, Đường Vấn hô hấp càng gấp, vô thức vươn tay, tựa hồ muốn nắm lấy mỹ cảnh trước mặt để bản thân có thể nhẹ nhàng thưởng thức, không thể tự chủ bản thân.
"Hahaha...tiểu sắc lang..." nhìn phản ứng của Đường Vấn, Mạc Đại Linh trong lòng ngọt ngào, hai tay xoa nhẹ thái dương hướng Đường Vấn sẵn giọng.
Tiểu não giật mình một chút, động tác cùng tâm trí cũng vì âm thanh này mà quay trở lại, nhớ đến bản thân khi nảy còn rối ren, lại nhìn đến Mạc Đại Linh bộ dáng tươi cười hài lòng đến vậy, gương mặt nhỏ nhắn Đường Vấn liền trở nên ảm đạm, rút tay về, nghiêng đầu né tránh hành động của Mạc Đại Linh, bản thân lui về sau, lần thứ 2 trốn vào chăn.
Mạc Đại Linh tay phải ngơ ngác lặng không trung, dở khóc dở cười nhìn một đoạn chăn nhô lên, mới nãy có thể lý giải là bởi vì ghen, như vậy bây giờ lại là vì chuyện gì? Mạc Đại Linh bất đắc dĩ trong lòng thở dài, nhìn tên nhóc con kia, vươn tay ôm luôn cả chăn và người, muốn kéo chăn ra, ngoài miệng ngữ khí chẳng khác gì dỗ dành con nít nói:
"Vấn Vấn...ra ngoài có được hay không, chúng ta nói chuyện, không nên như vậy, đừng tự ủy khuất bản thân.."
"Không cần...", Đường Vấy lấy tay giữ lại chăn ngăn không cho Mạc Đại Linh kéo ra, vẫn nghiêm ngặt mà trốn bên trong, như một con ốc sên cuộn mình trong vỏ, cự tuyệt bất cứ ai muốn tiếp cận thế giới của mình.
"Nói cho tôi biết..có phải tôi đã làm sai cái gì không?"
Đối với câu hỏi này của Mạc Đại Linh, Đường Vấn trầm mặt..một lúc lâu, giọng Đường Vấn cũng có chút hạ xuống.
"Không có..."
"Vậy em rốt cuộc là làm sao?"
Mạc Đại Linh cau mày, lòng có chút kỳ quái cùng lo lắng, phản ứng hiện tại của ngốc tử này chính là không bình thường a....
Đường Vấn cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, chỉ lắc lắc đầu, cho nên hai người như vậy rơi vào im lặng. Bầu không khí có chút trầm xuống, hai thân thể mềm mại đang kề sát nhau cho dù cách một tầng chăn, cũng không thể ngăn được cảm xúc đang dâng trong lòng.
Mạc Đại Linh trước ngực mềm mại đang áp phía sau lưng Đường Vấn, theo loạt động của Đường Vấn mà nhẹ nhàng ma sát, Đường Vấn hoàn toàn có thể cảm nhận rõ hai khỏa đậu kia.
Mạc Đại Linh chủ động tiến đến bên tai Đường Vấn, khe khẽ gọi tên, hơi thở ấm áp kề bên, cho chù có cách một lớp chăn, cũng không có khả năng ngăn được hơi thở nóng rực, điều này là cho Đường Vấn có chút phân tâm, tay nắm chặt chăn cũng thả lỏng ra một chút.
Đột nhiên, trước mắt sáng hơn, bốn phía không khí đều trở nên tươi mát, nguyên lai chính là Mạc Đại Linh nắm cơ hội, trực tiếp đem cái tầng ngăn cách hai người kéo ra quẳng trên mặt đất, Đường Vấn hốt hoảng đến mức hai tay ôm đầu úp mặt xuống giường, chổng mông trốn tránh như đà điểu.
Không biết như thế nào, vừa nghĩ đến phải đối mặt với Mạc Đại Linh, Đường Vấn có chút chột dạ, không thể làm gì khác hơn ngoài hàng loạt động tác muốn lẩn tránh này.
Buồn cười Mạc Đại Linh vỗ vỗ cái mông nhỏ, cảm xúc mềm mại làm Mạc Đại Linh có chút lưu luyến, nên duy trì liên tiếp vỗ vài cái, cuối cùng cũng là Đường Vấn không chịu nổi tập kích này, hai tay đang ôm đầu liền đem ngược ra phía sau che lại cái mông nhỏ, thương cảm hề hề nghiêng đầu nhìn tên đầu sỏ, giống như muốn nói: chị sao có thể như vậy á!!!!, lúc này Mạc Đại Linh mới miễn cưỡng dừng tay.
Chống lại đôi mắt đang ướt át đáng thương của Đường Vấn, Mạc Đại Linh sắc mặt trở nên nghiêm túc.
"Nói đi, cuối cùng là làm sao?"
"Em....", Đường Vấn bĩu môi, trầm mặt một lát liền nhào vào trong lòng của Mạc Đại Linh, tìm kiếm hơi ấm quen thuộc, có chút lo lắng hỏi:
"Vợ...chị sẽ không cần em chứ?"
Mạc Đại Linh vô cùng ngạc nhiên nhíu mày.
"Làm sao có thề..sao lại hỏi như vậy!"
"Bởi vì... nữ với nữ là không thể kết hôn, cũng không thể có con, như thế sẽ không hạnh phúc...",
Đường Vấn nhăn nhó một phen nói ra nguyên do, giọng càng nói càng nhỏ, đầu cúi càng thấp xuống, cuối cùng trực tiếp vùi vào ngực Mạc Đại Linh tìm chút thoải mái.
Nhẹ nhàng vuốt ve máy tóc quăn của Đường Vấn, Mạc Đại Linh nhãn thần có chút phức tạp, lại mang chút yêu thương. Mặc kệ là ai nói với tiểu tử nhà mình, tên ngốc này có thể lo lắng nghĩ đến những chuyện này...có phải là đã trưởng thành rồi không?.
Thế nhưng, nếu vì trưởng thành mà làm cho Đường Vấn mất đi dáng tươi cười hồn nhiên, đổi lại là uể oải cùng lo lắng...nhưng vậy là tốt hay xấu....?
Không có câu trả lời, Mạc Đại Linh chỉ ôn nhu cúi đầu hôn xuống, dùng hết tâm tình của lòng mình mà an ủi.
"Người khác nói như thế nào là chuyện của họ, chúng ta cũng không phải đã kết hôn rồi sao?"
Mạc Đại Linh ngừng một chút, dùng tay nâng mặt Đường Vấn lên đối diện nhìn mình, lại hôn xuống đôi môi Đường Vấn một nụ hôn, Mạc Đại Linh mỉm cười, nắm lấy tay phải cùng Đường Vấn 10 ngón tay giao nhau, bên trên chính là đôi nhẫn, đó chính là bằng chứng hôn nhân của hai người, nói tiếp:
"Cho dù chân chính không thể có được đứa con của chúng ta, thế nhưng, chỉ cần có em là đủ, cùng em một đời, tôi thật sự rất hạnh phúc"
Lời nói đầy thâm tình, thái độ kiên quyết, làm cho những bất an cùng thấp thỏm trong lòng Đường Vấn phút chốc tan biến, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ nụ cười sáng lạng, vui vẻ gọi: "Vợ ~~~"
"Tiểu ngốc, lần sau không được tùy tiện nghe người khác nói bậy, sau đó lại tự mang phiền muộn cho bản thân, hiểu không?" nhéo nhéo cái mũi Đường Vấn, Mạc Đại Linh giả vời nghiêm túc dặn.
"Đã biết...." nhu thuận gật gật đầu, Đường Vấn lập tức khôi phục lại sức sống vốn có, lần thứ hai nhào vào lòng Mạc Đại Linh cọ qua cọ lại, hưởng thụ cái ôm ấm áp đã lâu ngày thiếu vắng.
Đột nhiên, Đường Vấn lại nhớ đến cái gì, bất ngờ ngẩng đầu, lắc lắc tay Mạc Đại Linh, lộ ra tiểu răng nanh, muốn làm bộ dạng biểu tình hung ác, chỉ đáng tiếc, biểu tình này đối với Mạc Đại Linh một chút uy hiếp cũng không có, trái lại còn làm tăng thêm nét khả ái của Đường Vấn.
"Vợ..vợ..chị là của em, không cho chị đi cùng người khác, cũng không cho chị đi tìm tên Nhiếp gì gì đó là lão công á!!!!!"
Mạc Đại Linh..đầu đầy hắc tuyến..
Cái này....lại là tình hình gì đây????
Nghi hoặc, Mạc Đại Linh hỏi kỹ một phen, biết rõ được chân tướng sự việc, Mạc Đại Linh vừa bực mình nhưng cũng vừa buồn cười, buồn cười chính là....nhân viên lễ tân nơi công ty chỉ mới nói vài câu linh tinh, tiểu bằng hữu nhà mình cư nhiên lại dễ dàng nháo đến một trận như vậy.
Mà tức giận chính là...tên ngốc này lại không tin tưởng tình cảm của bản thân.
Trong lòng Đường Vấn âm thầm cảm giác thoải mái, riêng Mạc Đại Linh lòng lại thập phần tức giận, người khác nói cái gì đều nghe, như vậy chính là không tin tưởng vào Mạc Đại Linh. Tuy nói thật ra chính Đường Vấn cũng không khả năng hiểu quá rõ những ẩn ý bên trong, thế nhưng bị vợ mình không tin tưởng xác thực làm Mạc Đại Linh có chút đau lòng, cứ như vậy mà bỏ qua cho Đường Vấn thì quá dễ dàng rồi...thế nhưng trừng phạt ra sao còn là một vấn đề khác...
- Ngủ sofa...không được, tên ngốc này lá gan càng ngày càng lớn, lần trước cư nhiên đánh lén đột nhập vào phòng...cách này cho qua
- Dùng roi da!!! cũng không được, cuối cùng người mệt mỏi cũng chính là bản thân...lại cho qua
Rốt cuộc thì phải làm như thế nào....Mạc tổng của chúng ta chỉ như thế mà cảm thấy chút khó khăn..
Đột nhiên, Mạc Đại Linh cơ thể run lên một chút, cảm giác nơi cổ có một luồng hô hấp đều đều thổi vào, làm Mạc Đại Linh không ngăn được nổi da gà, nguyên nhân chính là Đường Vấn, đối diện với cổ trắng ngần của Mạc Đại Linh mà thoải mái tựa lên tiến vào mộng đẹp.
Mạc Đại Linh bất đắc dĩ cười, nghỉ lại chắc là rất mệt cho nên ngồi mà cũng có thể ngủ. Để có thể trở về sớm hơn dự định, Đường Vấn nhiều ngày làm việc bận rộn, vừa xuống máy bay cũng không thể nghỉ ngơi còn bị buồn phiền nhiều điều như vậy..
Mạc Đại Linh yêu thương nhéo nhẹ cái mũi nhỏ, âm thanh sủng nịnh nói:
"Trước hết tha cho em, để em thoải mái nghỉ ngơi vài ngày..."
Bị quấy rầy, Đường Vấn nhún nhún mũi, đầu hơi lay động dịch chuyển, hơi thở vẫn đều đều với mùi hương quen thuộc, hướng càng sâu xuống địa phương cao ngất kia, đột nhiên, Đường Vấn như tìm thấy mục tiêu, không chần chừ mà tấn công đúng vào nơi cây đậu bảo bối của Mạc Đại Linh cũng chính là món ăn yêu thích của Đường Vấn.
"Ân...", Mạc Đại Linh môi đỏ khẽ mở, không che giấu được phát ra tiếng ngân, Mạc Đại Linh kịp phản ứng, đưa tay lên tính gạc cái tên đầu sỏ kia ra, nhưng khi nhìn thấy Đường Vấn ngủ đến yên tĩnh như vậy, Mạc Đại Linh không nở, bất đắc dĩ hạ tay xuống, thở ra nói:
"Tiểu bại hoại..."
Màn đêm tĩnh lặng, hai người an lành tan vào giấc mộng, không biết rằng, một âm mưa âm thầm như cơn sóng gió đang hướng về hai người kéo đến.