Vợ Ngố Tổng Tài

Chương 18: Bị Thương




  Sau khi người quản lí quay lại, cả hai liền đi theo hắn đến tầng lầu Tạ Phong yêu cầu, hai người hai phong cách nhưng chính là hai mỹ nhân đi cùng với nhau, một người nét đẹp quyến rũ nóng bỏng, một người vẻ trong sáng nhưng lạnh lùng như băng, vạn phần thu hút ánh nhìn của nam nhân trong quán bar.

Trong phòng tầng 6 có khoản 5 hoặc 6 người, đang uống rượu trò chuyện, trong đó có một người trẻ tuổi anh tuấn nhìn thấy Tạ Phong, khuôn mặt hiện lên tia vui mừng không che dấu được, liền đứng lên đón nàng.

"Phong Phong... em đến rồi!"

Một tiếng gọi Phong Phong không chỉ làm cho Tạ Phong nổi hết da gà, mà cũng làm cho Mạc Đại Linh cảm thấy buồn nôn.

Nghe thấy Lục Nham đối với mình xưng hô, Tạ Phong trực tiếp đánh gãy lời nói:

"Điên... Lục Nham anh đừng làm lão nương tôi buồn nôn!"

Nói xong vừa định xuất một cước cho hắn đã bị Mạc Đại Linh kéo lại, vỗ vỗ vào lưng nàng, lúc này Lục Nham mới phát hiện ra đi cùng với Tạ Phong còn có một mỹ nữ, Tạ Phong dung mạo cùng với Mạc Đại Linh có thể nói là tương xứng, nhưng khí chất tản ra thì lại kém xa.

Mạc Đại Linh tựa hồ trời sinh khí chất cao quý, mà Tạ Phong lại không khác nam nhân, điều đó là Lục Nham nhịn không được kinh diễm trước Mạc Đại Linh, liền hướng Mạc Đại Linh làm quen.

Lúc này Mạc Đại Linh nhỏ giọng nói gì đó bên tai Tạ Phong, sau đó quay đầu hướng Lục Nham mỉm cười nói:

"Xin chào, là Lục tiên sinh... làm phiền anh đừng dùng cách gọi thân mật đó mà xưng hô với bạn gái của tôi, bởi vì như vậy làm tôi cảm thấy không thoải mái."

"Vị này là..."

Mạc Đại Linh từ miệng thốt ra hai từ bạn gái làm Lục Nham choáng váng, hắn sắc mặt đầy hắc tuyến, nhìn Mạc Đại Linh lại quay sang nhìn Tạ Phong.

Nghe hỏi, Tạ Phong một chút ngại ngùng đều không có, tay phải liền câu lấy Mạc Đại Linh, mặt kiêu ngạo:

"Đây là vợ tôi, thế nào!! Tôi đây chính là thích nữ nhân, Lục Nham anh nếu muốn theo đuổi tôi, tôi nghĩ trước hết anh nên đi Thái Lan giải phẫu đi!!"

"Phong Phong..."

Lục Nham há to miệng, không để ý quay sang Tạ Phong gọi lớn.

"Anh câm miệng cho tôi, đừng có mà gọi như vậy nữa."

Lúc này Mạc Đại Linh cũng không ngăn cản hành động Tạ Phong, Tạ Phong nét mặt đỏ bừng, à... rõ là rất tức giận, liền hướng Lục Nham đạp một cái, trực tiếp đem Lục Nham đá nhào tới bàn, làm nghiêng đổ hàng loạt chai rượu trên bàn.

Lúc này những người đang ngồi uống trò chuyện trên bàn liền đứng lên, vội đỡ lấy Lục Nham, đối diện vẻ mặt khốn khổ của Lục Nham, Tạ Phong lấy tay che miệng có chút hối hận, nàng là không có dùng lực nhiều, làm sao biết nam nhân này lại yếu như vậy, chỉ một cước là té ngã.

Mạc Đại Linh ánh nhìn liếc Tạ Phong một cái, điều này làm Tạ Phong có chút xấu hổ cuối đầu.

Thở dài, Mạc Đại Linh đi đến hướng Lục Nham cùng mọi người nói:

"Lục tiên sinh, anh không sao chứ, thực xin lỗi, Tạ Phong tính tình có chút nóng nảy, thỉnh thoảng không tự chủ bản thân."

Lục Nham vừa định lên tiếng nói không có gì, một nam nhân đỡ Lục Nham vẻ không hài lòng nói:

"Sao chứ, đánh người rồi xin lỗi xem như không việc gì sao, vậy có phải tôi đánh cô rồi cho cô ít tiền là được."

Nghe lời này, Mạc Đại Linh ánh mắt lạnh lẽo, cười nhạt, ngữ khí lạnh băng:

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

Lục Nham có ý ra dấu cho nam nhân kia thôi đi, nhưng lại bị hắn mang mình ra phía sau, hướng Mạc Đại Linh nở nụ cười gian xảo nói:

"Để cho nữ nhân kia quỳ xuống xin lỗi, hoặc là cô hầu tôi một đêm... thế nào?? Chúng ta sẽ làm cô thoải mái."

Đối mặt với nam nhân nói, Mạc Đại Linh sắc mặt bình tĩnh:

"Hai điều này đều không có khả năng."

"Không khả năng, vậy không còn cách nào khác, chúng ta đây có thể đánh cô một cái trút giận cho anh em của tôi."

Nam nhân đẩy Lục Nham ra, hướng những người khác vây quanh Mạc Đại Linh.

Lúc này Tạ Phong mang theo vài người bảo an quán Bar chạy vào, hóa ra trước khi nam nhân kia cố tình gây chuyện, Mạc Đại Linh đã cảm thấy không ổn, liền âm thầm kêu Tạ Phong gọi người đến, bản thân sẽ kéo dài thời gian.

"Chết tiệt, cái nữ nhân này cư nhiên còn dám gọi thêm người...."

Nam nhân đứng đầu thấy bảo an chạy tới liền tức giận, một cái tát hướng vào mặt Mạc Đại Linh, đối với cái tát này mà nói nếu thật sự bị đánh trúng, khuôn mặt Mạc Đại Linh có thể cả tháng mới hồi phục, đối diện với sự tình Mạc Đại Linh ánh mắt băng lãnh, sắc mặt bình tình, nhưng trong lòng đã âm thầm quyết tâm, sẽ không bỏ qua cho nam nhân này.

Bên kia Tạ Phong nhìn thấy tình trạng Mạc Đại Linh, nhịn không được kinh hô một tiếng, cái tát đã đến gần ngay trước mắt, Mạc Đại Linh giả vờ bình tĩnh nhưng vẫn là có phần sợ hãi liền nhắm mắt lại, thế nhưng cái cảm giác đau đớn lại không xuất hiện, nàng mở mắt ra, một thân ảnh tóc nâu xoắn xuất hiện, Mạc Đại Linh lên tiếng:

"Vấn Vấn..."

Đường Vấn che ở trước người Mạc Đại Linh, tay phải mảnh khảnh bắt được cánh tay kia, Đường Vấn ánh mắt lạnh lùng đầy lửa giận xuất hiện tại đáy mắt, tay trái mang Mạc Đại Linh đem ra phía sau, bản thân một bước tiến về phía trước, nắm cố tay phải của nam nhân kia quật mạnh một cái, đem nam nhân toàn thân ngã dài trên chiếc bàn thủy tinh, đột nhiên bị âm thanh vỡ của kính, một số nam nhân khác liền tiến về phía Đường Vấn, Tạ Phong gọi bảo an cũng liền chạy đến can thiệp, hiện tại chính là một mớ hỗn độn.

Mạc Đại Linh ánh mắt không rời khỏi Đường Vấn, vì an toàn của nàng mà lo lắng, nhưng cũng không chú ý đến nam nhân té ngã khi nãy tay cầm bình rượu từ phía sau đi tới, Đường Vấn ngẫu nhiên quay đầu, nhìn thấy Mạc Đại Linh gặp nguy hiểm, bình rượu hướng đầu Mạc Đại Linh đập tới.

"Cẩn thận!!!!!"

Đường Vấn nhanh chân thoát khỏi đám người đang vây quanh, chạy tới tay trái nắm lấy Mạc Đại Linh kéo vào trong lòng, tay phải vung lên đỡ lấy bình rượu

"Bang" một tiếng, bình rượu vỡ nát, Mạc Đại Linh bình an vô sự, thế nhưng tay phải Đường Vấn bị mảnh thủy tinh đâm vào, máu tươi cũng chảy ra, Mạc Đại Linh nhìn cánh tay Đường Vấn không biết phải làm gì, nước mắt liền rơi xuống, nghẹn ngào.

"Vấn Vấn... em..."

Đường Vấn không để ý đến Mạc Đại Linh, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cái nam nhân kia, tay phải cực kỳ đau đớn, không thể cử động, nàng buông tay trái đang ôm Mạc Đại Linh ra, nam nhân kia bị ánh mắt của nàng nhìn làm cho hoảng sợ, xoay người định chạy trốn, Đường Vấn từ trên mặt đất nhặt lên một chai rượu, đuổi theo hắn, từ phía sau ót hắn đánh tới, vừa một tiếng bang, nam nhân nằm gục trên mặt đất, không thể đứng dậy.

Đường Vấn cơ thể choáng váng ngã xuống, Mạc Đại Linh vội lao tới đỡ lấy nàng, đem Đường Vấn ôm vào trong lòng, giọng mang theo tiếng khóc nức nở:

"Vấn Vấn... em sao rồi?"

Đường Vấn sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn nở nụ cười cùng Mạc Đại Linh:

"Vợ, chị không sao là tốt rồi"

Nói xong liền bất tỉnh.

"Vấn Vấn... Vấn Vấn..., mau... mau gọi xe cứu thương"

Đường Vấn ngất đi càng làm Mạc Đại Linh thêm hoảng sợ.

Bên kia cuộc hỗn chiến cũng kết thúc, mấy nam nhân làm loạn tuần tự bị bảo an chế phục, Lục Nham nhìn tất cả, hắn thật sự không nghĩ tới sự tình lại biến thành như vậy.