Cô bé trước mặt không thích mình, Lâm Hán Huy không thể làm gì khác là ngượng ngùng ngồi xuống sô pha.
Hoàng Đậu Đậu đứng ở cửa phòng bếp, nhích dần, nhích dần vào đến bên trong, hai mắt nhìn chăm chú vào các món ăn đầy màu sắc trên bàn.
Bạch Tiểu Sao quay đầu lại, nhìn thấy, nhăn mặt: “Đừng vào bếp, cẩn thận không lại bỏng.”
“Cháu… Cháu chỉ đứng ở đây nhìn thôi, không đến gần đâu.” – Đậu Đậu đảo mắt.
Bạch Tiểu Sao nhướn mày, trên mặt là một nụ cười quỷ dị, quay người lại: “Được, vậy đứng ra xa một chút.”
“Vâng.” – Đậu Đậu liếc thấy Bạch Tiểu Sao quay người, liền len lén thực hiện kế hoạch, vươn bàn tay nho nhỏ lên, nắm lấy một miếng ớt xanh, chuẩn bị giấu diếm ném vào thùng rác.
Đáng tiếc “bàn tay tội ác” lại bị Bạch Tiểu Sao tóm lấy, hành vi phạm tội không thể thực hiện được.
“Cháu muốn làm gì?” – Bạch Tiểu Sao cười tủm tỉm nhìn Đậu Đậu cầm miếng ớt xanh trong tay, thả lại bàn – “Chú đoán chắc cháu vào đây nhất định là có ý đồ xấu.”
A~~, a~, bị phát hiện, Đậu Đậu cắn môi, nức nở khóc: “Ớt xanh rất khó ăn, Đậu Đậu không muốn ăn ớt xanh.”
Bạch Tiểu Sao chắp hai tay, đứng lên nhìn Đậu Đậu, mỉm cười nói: “Cháu muốn ăn ớt xanh khó ăn nhưng nóng sốt, hay là về ăn đồ không khó ăn trong tủ lạnh của bố cháu?”
Ô ô ô, bị chú đẹp trai đánh bại rồi, Đậu Đậu tức giận cắn chặt răng không nói lời nào.
Bạch Tiểu Sao túm lấy Đậu Đậu, kéo cô bé ra khỏi phòng bếp: “Nếu muốn ăn ở đây với chú thì không được kén ăn, nếu không về nhà ăn đồ trong tủ lạnh. Ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ, không được nghịch ngợm nữa.”
Đồ đông lạnh? Hay là ớt xanh nóng sốt?
Thôi, chọn ớt xanh đi.
“Vậy, nếu cháu ăn ớt xanh, thì mỗi ngày có thể đến nhà chú chứ?” – Đậu Đậu mở to mắt nhìn Bạch Tiểu Sao
Lại còn đòi đàm phán điều kiện nữa chứ, Bạch Tiểu Sao dở khóc dở cười: “Được, được, cháu muốn thì có thể đến.” – Đương nhiên, Bạch Tiểu Sao không nghĩ là một câu nói tùy tiện như vậy sẽ đem chính mình bán đi, mãi thật lâu về sau cậu mới nghĩ đến, nhưng đây là chuyện của ngày sau.
“Vậy……Cháu sẽ ngoan ngoãn ở đây.”
Lâm Hán Huy nhìn thấy màn này, không khỏi buồn cười: “Trẻ con mà, không thích ăn ớt xanh cũng không sao, không cần phải ép buộc.”
Bạch Tiểu Sao đảo thức ăn trong nồi, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lâm Hán Huy: “Anh nói nhiều quá đấy.”
Đậu Đậu lén nhìn Lâm Hán Huy, trong ngực vô cùng mâu thuẫn.
Kỳ thực, chú to lớn cũng không gây chuyện, đấy là do mồm chú ấy tự hại chú ấy thôi. Hơn nữa chú đẹp trai lại muốn quản lý mình, hơn nữa bố lại thích chú đẹp trai.
Mâu thuẫn, mâu thuẫn quá đi.
Đậu Đậu vẫn còn rối rắm, Bạch Tiểu Sao đã làm xong cơm, bê đĩa gì đó ra bàn. Cậu trừng mắt nhìn Lâm Hán Huy: “Anh đến múc canh ra đi, nhớ để một phần nguội cho con bé.”
“Được.” – Lâm Hán Huy giống như tuân lệnh đi vào phòng bếp.
Chú đẹp trai thật tuyệt, chú to lớn bị hạ nốc-ao rồi, Đậu Đậu hò hét trong lòng.
Được, phải giúp bố, nhất định phải phá hai người, nhất định thế, Đậu Đậu nắm chặt tay hạ quyết tâm.
Hạ quyết tâm rồi, bữa ăn lần này, Đậu Đậu rất ngoan, không kén ăn, cũng không nói nhiều. Điều này làm cho Bạch Tiểu Sao rất kinh ngạc, chẳng lẽ tiểu quỷ này lại định bày trò gì. Nhưng mà kế hoạch của trẻ con thì cũng rất trẻ con, thế nên cũng thoải mái.
Cơm nước xong, Bạch Tiểu Sao đứng dậy dọn bàn, nói với Đậu Đậu: “Bé con, theo chú Lâm ra ngoài chơi.” – Nói xong liền liếc mắt nhìn Lâm Hán Huy.
Lâm Hán Huy liền nhanh chóng thân thiết nắm tay Đậu Đậu: “Đậu Đậu, chúng ta đi xem ti vi, không nên quấy rầy chú Bạch.”
“Thế nhưng……Cháu muốn ở cùng chú Bạch cơ.” – Đậu Đậu nói xong, liền kéo kéo áo Bạch Tiểu Sao – “Cháu chỉ đứng xem thôi, không làm gì đâu.”
Bạch Tiểu Sao bật cười: “Để làm gì? Cháu định giám sát chú làm việc à? Chú dọn dẹp xong sẽ ra, cháu đi chơi với chú Lâm đi.”
Đậu Đậu cắn môi, nhìn Lâm Hán Huy, trong ngực cảm thấy khó chịu.
Được rồi, nếu chú đẹp trai đã nói vậy, mình không thể làm gì khác ngoài nghe lời.
“Được rồi, chú Lâm, cháu đi chơi với chú.”