Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt Ngào

Chương 4: Chết Dưới Hoa Mẫu Đơn






Kiếp trước, Diệp Oản Oản chỉ cảm thấy chính mình thất thân là việc có lỗi với Cố Việt Trạch, đối với những lời khó nghe kia của Cố Việt Trạch một câu cũng không có phản bác, nghe anh ta nói là bất đắc dĩ cô liền hoàn toàn tha thứ, biết được anh ta đến là cùng mình rời đi, càng cảm động không thôi, cảm thấy trong lòng của anh ta vẫn có mình.

Đơn giản là dại dột đến đáng thương.

Nào ngờ, đây bất quá là lòng tự ái của đàn ông đang tác quái mà thôi.

Cô dù gì cũng từng là vị hôn thê của Cố Việt Trạch anh, nhưng bây giờ đã là tình nhân của Tư Dạ Hàn, loại chuyện này nếu để truyền ra ngoài, thì mặt mũi của anh ta sẽ bay đi hướng nào?
Ngay lúc Cố Việt Trạch nói cho với đi với anh ta trong nháy mắt, Diệp Oản Oản rõ ràng cảm thấy nhiệt độ bốn phía đột nhiên lạnh xuống.


Ngay tại góc tối cách Diệp Oản Oản mấy bước.

Mặt mũi người đàn ông cùng bóng đêm hòa làm một thể, quanh thân lệ khí mất khống chế mà tàn phá, giống như một giây kế tiếp sẽ đem người xoắn nát, cắn nuốt đến ngay cả xương cũng không còn.

Phụ tá Hứa Dịch đứng bên cạnh Tư Dạ Hàm giờ phút này mồ hôi như mưa xuống, hai chân không ngừng run lên.

Cái kẻ phá hoại đời người này, lại tìm tới phụ nữ của lão đại cùng dã nam nhân bỏ trốn trong đêm để cắm sừng anh ta!
Từ khi Diệp Oản Oản bắt đầu xuất hiện bên cạnh lão đại, những thủ hạ bọn họ không có một ngày nào tốt, lão đại một khi phát hỏa, bọn họ tất cả đều muốn gặp họa theo.

Mà người phụ nữ này am hiểu nhất chính là chọc giận Tư Dạ Hàn.

Lần này cấp bậc lửa giận cũng khác người, đủ để đem toàn bộ Đế Đô đều đốt thành tro bụi!
Hứa Dịch tuyệt vọng nhắm mắt một cái, không cần nhìn anh ta cũng có thể nghĩ tới, tiếp theo đỉnh đầu lão đại sẽ có bao nhiêu xanh.

.

.


Cố Việt Trạch thấy Diệp Oản Oản bất động, thần sắc lộ ra một chút không kiên nhẫn, trực tiếp đưa tay về phía cô, muốn kéo cô đi.

Diệp Oản Oản nhạy bén mà lui về sau một bước, tránh để đối phương đụng chạm.

"Oản Oản?" Cố Việt Trạch cau mày.

Diệp Oản Oản thần sắc lạnh lùng: "Cố Việt Trạch, em có nói là em muốn đi theo anh sao?"
Trong ánh mắt của Cố Việt Trạch mang theo sự thương hại: "Oản Oản, loại người có thân phận như Tư Dạ Hàn, chẳng qua là đùa với em, chơi đùa mà thôi, em cần gì phải vì trả thù anh, cứ như vậy lãng phí chính mình!"
Trong ấn tượng, Diệp Oản Oản đối với anh là yêu đến chết đi sống lại, hơn nữa từ trước đến giờ đối với anh là nói gì nghe nấy, cho nên Cố Việt Trạch chỉ coi là bởi vì cô muốn tạo sự chú ý với anh.

"Lãng phí chính mình?"
Diệp Oản Oản phảng phất như nghe được một trò cười, cười lạnh mở miệng nói, "Tư Dạ Hàn có tiền hơn anh, có quyền hơn anh, giá trị nhan sắc hơn anh, dáng người cũng hơn anh, coi như là ngủ với anh ta một lần, cũng mạnh hơn với anh cả đời! Ai cho anh tự tin nói ra những lời này?"
"Em.

.

.


" Cố Việt Trạch hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Oản Oản sẽ nói ra lời như vậy, sắc mặt thoáng cái trầm xuống.

Cùng lúc đó, trong góc tối có một người khác quanh thân đã bị khí tức điên cuồng tàn phá bừa bãi, lại giống như dã thú được vuốt lông, bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Còn khuôn mặt của Hứa Dịch thì như được sống sót sau tai nạn, kinh ngạc không thôi mà nhìn về phía Diệp Oản Oản.

Vị Diệp tiểu thư này, hôm nay sao lại khác thường như vậy?
Cái này hoàn toàn không giống như lời cô có thể sẽ nói ra, không phải là cô yêu Cố Việt Trạch đến chết đi sống lại sao?
Hẳn là không kịp chờ đợi đi theo Cố Việt Trạch bỏ trốn mới đúng chứ!
Chẳng lẽ chẳng qua là dục cầm cố túng?
Cố Việt Trạch lần này là thật sự nổi giận, giọng nói vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị mà cảnh cáo: ""Oản Oản, em đừng đùa bỡn tính khí của trẻ con cùng anh, Tư Dạ Hàn âm độc hung tàn hung ác, thích giết chóc thành tánh, em có biết thủ hạ của anh ta dính bao nhiêu mạng người hay không? Lưu lại loại người này bên người, em không muốn sống nữa sao!"
Đối với lời nói cảnh cáo kịch liệt của Cố Việt Trạch, Diệp Oản Oản chẳng qua là lười biếng ngáp một cái, một giây kế tiếp, đuôi mắt hơi nhíu mà liếc đi qua, sâu xa nói, "Vậy thì như thế nào, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu"