Trương Hạo bị giọng nói thều thào của Khương Nghi làm giật nảy mình, tay định cầm điện thoại run lên một cái, thế là vô tình tắt luôn cuộc gọi.
Hắn quả thực bị dọa không nhẹ, dù sao nhìn Khương Nghi ngồi trên ghế thật sự rất đáng sợ, sắc mặt trắng bệch, tóc mái ướt đẫm mồ hôi dính bết vào lông mày, mồ hôi lạnh toát ra liên tục, nhìn cứ như đang hấp hối.
Lý Chấn cuống quýt đỡ cậu: "Giờ là lúc nào rồi mà còn sợ nghe với không nghe nữa chứ......"
Nhưng một giây sau, màn hình điện thoại bị tắt bỗng hiện lên cuộc gọi đến, một cái tên dài thòng xuất hiện, thật lâu sau vẫn chưa cúp máy.
Dù cuộc gọi có tự động ngắt thì màn hình điện thoại cũng chỉ yên tĩnh một giây rồi lại sáng lên.
Lý Chấn vừa đỡ Khương Nghi vừa luống cuống nói: "Rốt cuộc là điện thoại của ai thế? Có khi nào người nhà cậu có việc gấp muốn gọi cho cậu không? Không nghe thật à?"
Khương Nghi thoi thóp dựa vào hắn, lưng cúi gập, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn lạnh ngắt, giọng nói yếu ớt đến mức không thể nghe thấy: "Không phải người nhà đâu.
Là bạn trai tớ......"
Trương Hạo càng quýnh hơn, vừa hấp tấp mang dép đi mở cửa vừa nói: "Phắc.
Đau bụng còn ảnh hưởng đến não nữa à?"
Lý Chấn đang đỡ Khương Nghi lạnh toát cả người cũng trợn tròn mắt: "Ai biết đâu."
Người ta bệnh choáng váng rồi.
Bạn gái nói thành bạn trai.
Hồ ngôn loạn ngữ cả rồi.
Dưới ký túc xá, một chiếc Cullinan màu đen lặng lẽ đậu ven đường.
Lục Lê dựa lưng vào ghế, một tay gác trên vô lăng, cà vạt nới lỏng, áo để hở hai nút cho thoáng, mấy sợi tóc vàng trước trán lòa xòa trên hàng mày rậm.
Tay còn lại của hắn cầm điện thoại, dường như đang chờ đầu dây bên kia bắt máy.
Nhưng đợi mãi vẫn không ai nghe, thậm chí lần đầu còn tắt ngang.
Lục Lê vô thức gõ gõ ngón tay lên vô lăng, gương mặt cao ngạo lộ ra vẻ phiền muộn.
"Xin lỗi, cuộc gọi của quý khách tạm thời không nghe được, vui lòng gọi lại sau—— "
Sau khi tự động cúp máy lần nữa, Lục Lê nghiêng đầu nhìn hộp bánh tinh xảo trên ghế phụ.
Hộp bánh đọng mấy giọt nước lấm tấm, trong hộp buộc dây lụa là một chiếc tiramisu tinh xảo.
Lục Tiêu nói bánh tiramisu ở tiệm kia gần như ngon nhất thành phố A, lúc ấy Lục Lê nghe xong chẳng có phản ứng gì, nhưng sau khi tan ca đã lái xe tới thẳng tiệm bánh kia.
Hình như dạo này Khương Nghi ăn không ngon miệng lắm.
Lần nào đi ăn cũng chỉ gắp mấy đũa.
Lục Lê lại liếc nhìn điện thoại, gọi mấy cuộc đều không nghe, nhắn tin cũng chưa trả lời.
Ngủ quên hay đang tắm vậy?
Lục Lê để điện thoại xuống rồi nhìn hộp bánh trên ghế phụ, cảm thấy hơi tiếc nuối.
Vì sức khỏe không tốt lắm nên Khương Nghi rất ít khi ăn những thứ này bên ngoài.
Hắn cứ tưởng sẽ được thấy Khương Nghi mở hộp bánh ra với đôi mắt sáng như sao.
Lục Lê khởi động xe, tiếng động cơ êm ái vang lên, một tay hắn đánh lái, tay kia gác lên cửa sổ, hờ hững chạy tới ký túc xá trong màn đêm.
Hơn chín giờ ký túc xá đại học A vẫn còn sáng trưng, cành lá đung đưa dưới ánh đèn đường.
Trong mấy giây đánh lái kia, Lục Lê thờ ơ nhìn quanh, chiếc đồng hồ màu xanh mờ ảo đắt tiền trên cổ tay tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, hắn tự nhủ ngày mai lại đem cho Khương Nghi hộp khác vậy.
Nhưng trong lúc lơ đãng, Lục Lê vừa ngước mắt lên thì thấy trước ký túc xá, mấy nam sinh mặc áo ngắn tay dìu một nam sinh khác với vẻ hết sức lo lắng.
Đèn xe hệt như một luồng sáng chiếu thẳng tới phía trước soi rõ bóng người trong đêm.
Trong ánh sáng kia, Lục Lê nhìn thấy nam sinh được dìu như đã cạn kiệt sức lực, cả người dựa vào nam sinh bên cạnh, tóc đen ướt sũng mồ hôi, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
Cậu vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi trắng ban ngày, lưng cong gập, yếu đến nỗi đứng cũng không vững.
"Két ——"
Tiếng thắng xe đột ngột vang lên, trong bóng đêm, chiếc Cullinan màu đen phanh gấp, bánh xe ma sát với mặt đất để lại một vết hằn sâu.
Lý Chấn dìu Khương Nghi, Trương Hạo nhìn quanh ký túc xá rồi cuống quýt nói: "Mau lên mau lên, tài xế taxi nói hai phút nữa sẽ vào trường đấy."
Nhưng đợi chưa đầy hai phút.
Gần như chỉ sau một hơi thở, Lý Chấn trông thấy một nam sinh tóc vàng mặc vest mang giày da cách đó không xa đột nhiên mở cửa xe rồi lao tới chỗ bọn họ, bước chân vừa nhanh vừa vội.
Thậm chí mấy bước cuối cùng là chạy vụt tới.
Lý Chấn trơ mắt nhìn nam sinh tóc vàng kia đi tới trước mặt mình, sắc mặt âm trầm đáng sợ, dường như đang cố kềm chế, lời ít mà ý nhiều nói với hắn hai chữ.
"Buông tay."
Không đợi hắn kịp phản ứng, nam sinh tóc vàng đã đỡ lấy Khương Nghi đang dựa vào hắn rồi quàng tay ôm eo cậu đi nhanh tới trước.
Lý Chấn vội vàng theo sau hỏi: "Ê ê ê, cậu là ai? Bạn Khương Nghi à?"
Lý Chấn và Trương Hạo đuổi theo, trợn mắt há hốc mồm nhìn nam sinh tóc vàng sầm mặt thô bạo giật tung cửa xe của chiếc Cullinan làm cả ký túc xá sôi trào kia, sau đó khom lưng đặt người trong ngực vào ghế phụ.
Trong lúc vội vàng bọn họ cũng mơ hồ theo lên xe.
Mấy phút sau.
Chiếc Cullinan màu đen lao vút trên đường, tiếng động cơ dần lớn hơn, Lý Chấn và Trương Hạo ngồi sau xe quay sang nhìn nhau.
Khương Nghi cài dây an toàn ngoẹo đầu trên ghế phụ, mắt nhắm nghiền, gương mặt trắng bệch đầm đìa mồ hôi lạnh, trên người đắp một chiếc áo khoác.
Với điều kiện tiên quyết là siêu tốc, lộ trình hơn hai mươi phút giảm xuống còn hơn mười phút, nhanh đến mức khi tới bệnh viện thành phố, Lý Chấn và Trương Hạo vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Nhưng chỉ giây lát sau, bọn họ thấy nam sinh tóc vàng bế Khương Nghi hình như thường xuyên vào bệnh viện nên cực kỳ quen thuộc với quy trình ở đây, lấy phiếu, đưa vào khám gấp, mỗi thủ tục đều nhanh không tưởng.
Trong lúc bận rộn, bọn họ hầu như chẳng phải làm gì cả.
Mười giờ hơn, Khương Nghi được xác định là viêm dạ dày cấp tính, được bù nước bằng đường tĩnh mạch rồi yên tĩnh nằm truyền nước biển trên giường bệnh.
Gần như đã lịm đi.
Ngoài phòng bệnh, Lý Chấn và Trương Hạo ngồi trên ghế dài vẫn chưa hết sợ hãi, trông thấy nam sinh tóc vàng đi ra cửa, gương mặt cao ngạo, bộ vest vừa người đã hơi nhàu, tóc trán cũng rũ xuống mấy sợi trên lông mày.
Ánh đèn ngoài hành lang sáng trưng, Lý Chấn nhìn Lục Lê đứng trước mặt lạnh nhạt nói: "Chào cậu."
Lý Chấn cũng vội nói: "Chào anh chào anh, anh là anh trai Khương Nghi à?"
Lục Lê hơi khựng lại rồi chìa tay ra: "Không phải.
Tôi là bạn trai Khương Nghi."
Lý Chấn: "???"
Trương Hạo: "???"
Bàn tay giơ ra của Lý Chấn cứng đờ trong không khí, trợn mắt há hốc mồm nhìn nam sinh cao tầm mét chín trước mặt, chân dài vai rộng, vẻ mặt lạnh lùng, lúc nãy lái xe nhanh đến mức làm bọn họ ngồi phía sau suýt mất nửa cái mạng.
Người yêu của Khương Nghi không phải là cô nàng đậu đỏ ngọt ngào à?
Sao lại biến thành con lai mắt xanh cao mét chín có thể đấm bay hai người bọn họ thế này?
Lý Chấn và Trương Hạo run rẩy liếc nhau một cái, bàng hoàng không nói được câu nào.
Bọn họ nhìn bạn trai cao mét chín của Khương Nghi đứng trước mặt lạnh nhạt nói.
"Xin lỗi.
Tôi muốn hỏi dạo này Khương Nghi ở ký túc xá đã ăn gì vậy?"
———
Mười một giờ đêm.
Khương Nghi mơ màng mở mắt ra trên giường bệnh, dường như vẫn chưa khỏe hẳn nên nhắm mắt hồi lâu mới mở ra lại.
Vừa mở mắt ra, Khương Nghi thấy ngay Lục Lê ngồi trên ghế trước giường bệnh, vô cảm nhìn cậu chằm chằm.
"......"
Khương Nghi mờ mịt, phản ứng đầu tiên là lập tức nhắm mắt lại, sau đó không tin nên lại mở to mắt.
Vẫn là Lục Lê hờ hững nhìn cậu chằm chằm.
Khương Nghi: "......"
Cậu sửng sốt.
Cậu nhớ trong lúc cấp bách rõ ràng mình đã gom hết hơi tàn bảo Trương Hạo đừng nghe điện thoại rồi mà.
Sao vừa mở mắt ra Lục Lê lại xuất hiện trước mặt chứ?
Lục Lê bình tĩnh nói: "Tớ còn nghĩ sao mấy ngày nay cậu ăn ít vậy.
Lẩu tự sôi mì gói khoai tây chiên chứ gì? Cậu có biết bạn cùng phòng của cậu nói gì không?"
Sắc mặt Khương Nghi vẫn hơi xanh xao, lí nhí hỏi: "Nói gì cơ?"
Lục Lê bình tĩnh nói tiếp: "Cậu ta nói trong tủ của cậu chất đầy quà vặt.
Chuột tới cũng chen không lọt."
Khương Nghi: "......"
Cậu còn đang bệnh nên nhìn hơi tiều tụy, mở to mắt yên lặng chui vào chăn, thấy Lục Lê vươn tay tới mặt mình thì vô thức dụi dụi như thú con.
Cậu ủ rũ lí nhí nhận lỗi với hắn.
Nhìn hết sức ngoan.
Lục Lê nhớ lại ban nãy bạn cùng phòng của Khương Nghi cũng hối hận nói vậy.
"Xin lỗi, nhìn cậu ấy có vẻ không khỏe lắm, còn ngoan hơn em họ tớ nữa, tớ cứ tưởng cậu ấy gầy như vậy là vì hàng ngày thiếu ăn nên mới cho cậu ấy ăn đủ thứ."
"Chứ đâu biết dạ dày cậu ấy không khỏe, nếu biết trước đã chẳng cho ăn nhiều vậy rồi."
Lục Lê: "Sao lại cúp điện thoại của tớ?"
Khương Nghi sụt sịt một cái rồi lí nhí nói: "Tớ tưởng chỉ bị đau dạ dày, uống thuốc là khỏi thôi."
Lục Lê im lặng.
Khi đánh lái trông thấy Khương Nghi lảo đảo được bạn cùng phòng dìu đi, trong nháy mắt đó đầu óc hắn lập tức nổ tung.
Hắn không biết tại sao lúc chiều nhìn Khương Nghi còn rất bình thường mà ban đêm lại biến thành như vậy.
Rõ ràng buổi chiều còn rất khỏe mạnh, chỉ mới mấy tiếng ngắn ngủi mà sắc mặt đã trắng bệch, mặt mũi đầm đìa mồ hôi lạnh, đứng cũng không vững.
Đến giờ tay Lục Lê vẫn còn cảm nhận được mồ hôi lạnh của Khương Nghi.
Rõ ràng là mồ hôi lạnh.
Khi gió thổi qua dường như có thể cảm nhận được nỗi bỏng rát như thiêu đốt, đến giờ trong lòng hắn vẫn còn hoảng loạn.
Hơn mười một giờ.
Trước cửa bệnh viện, Khương Nghi mặc áo khoác, nút áo được cài kín mít, cậu nhìn theo Lục Lê vừa gọi điện vừa đi tới chỗ chiếc xe màu đen: "Anh còn dư một căn nhà ở phía Tây đúng không?"
Lục Tiêu đang gác chân xem phim ở nhà mình uể oải nói: "Ờ, mà sao?"
Trong giọng nói của Lục Lê mang theo vẻ bình tĩnh trước khi giông bão kéo đến: "Cho em mật khẩu đi."
"Đêm nay em muốn ở đó.".