Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy

Chương 56




Hiệu suất làm việc của Chu Đồng cực cao, ngày hôm sau Chu Độ vừa mới bước vào phòng làm việc, cô đã ôm tài liệu gõ cửa phòng làm việc của hắn. Sau khi báo cáo xong mọi việc, cô mở miệng nói với ông chủ trước mặt mình: “Vị đàn em của phiên dịch Lý tôi đã liên hệ rồi, nếu chiều nay anh có thời gian thì tôi sẽ giúp anh sắp xếp một cuộc hẹn.”

Chu Độ buổi chiều cũng không có việc gì, nghe thấy vậy gật đầu nói: “Vậy cô đi sắp xếp đi, hẹn xong thì đưa tôi thời gian và địa chỉ.”

Chu Đồng có được chỉ thị của ông chủ, nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Buổi sáng Chu Độ có hẹn ông chủ của một công ty bàn công việc, hắn nhìn thời gian, thấy cũng sắp đến giờ rồi, cầm áo khoác đi ra ngoài.

Bữa trưa đương nhiên sẽ phải trải qua trên bàn nhậu, hắn uống không nhiều, thế nhưng dạ dày có chịu khó chịu, ăn xong liền về nhà luôn, không đến công ty.

Hai giờ hơn buổi chiều, Chu Đồng gửi cho Chu Độ thời gian và địa điểm. Buổi trưa Chu Độ bị cơn đau dạ dày dằn vặt mãi mới thiếp đi được một lát. Hắn không có thói quen ngủ trưa, cho nên điện thoại trên bàn còn chưa rung lên, hắn đã theo bản năng mà thức dậy.

Cầm lấy coi thời gian, lại mở ra thông tin mà Chu Đồng gửi cho hắn. Chu Đồng mỗi ngày đều báo cáo với hắn rất nhiều chuyện, cái tin nhắn cách thức liên lạc với đàn em kia mà thư ký Chu gửi đến tối qua, sớm đã bị đẩy đi thật xa.

Chu Độ cũng lười lướt lên xem, nhìn thấy thời gian và địa điểm, hắn lại đem đầu đặt xuống gối tính nằm lười một hồi nữa.

Chỉ đáng tiếc mắt hắn còn chưa nhắm lại, con chó lông vàng ngoài cửa nghe thấy động tĩnh trong phòng, cho là chủ nhân tỉnh rồi, vội vàng thè đầu lưỡi xông xáo chạy vô trong phòng, miệng cắn một góc chăn, hớn hở lắc lắc cái đầu chó của mình.

Chu Độ hít sâu một hơi, hắn ngồi dậy, kéo lại cái chăn bị trượt xuống ngang ngực, nói với con chó trước trước mặt: “Nhả ra coi.”

Con chó lông vàng có nghe hiểu tiếng người đâu, nó vừa cắn góc chăn vừa lùi về phía sau. Chu Độ cũng không thể thật sự tức giận với một con chó được, chỉ có thể từ trên giường bò dậy.

Hắn dọn dẹp qua loa một chút, sau đó dẫn con chó lông vàng xuống lầu.

Đây là khoảng thời gian mọi người đi làm, gần như chẳng có ai dắt chó đi dạo giờ này. Chu Độ dắt con chó lông vàng nhà mình hai vòng quanh công viên, sau đó về nhà.

Cho đại gia chó đồ ăn, hắn nhìn thời gian, nhận ra sắp đến giờ rồi, liền cầm lấy chìa khóa bước ra ngoài.

Quán cà phê mà Chu Đồng đặt là một quán cà phê rất cao cấp, Chu Độ còn chưa bước đến cửa, đã có người đứng sẵn ngay cửa kiếng mở cửa cho hắn.

Bên trong rất yên tĩnh, giống như đi vào thư viện vậy. Chu Độ theo phương hướng mà thư ký Chu nói cho hắn, trực tiếp bước lên bàn số hai trước cửa sổ trên lầu.

Lúc gần bước lên trên lầu, Chu Độ đột nhiên dừng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn xung quanh, trái tim đột nhiên sinh ra một tia cảm giác khác thường.

Chu Độ không thể nói ra được đó là cảm giác như thế nào, có chút cảm giác khác thường giống như câu nói của người xưa “cận hương tình khiếp”*, hắn chẳng biết cái cảm giác này đến từ đâu. Hoặc là hắn vẫn chưa tỉnh hẳn từ giấc ngủ ban trưa.

*cận hương tình khiếp: được cắt từ trong bài thơ “Độ Hán giang” (Qua sông Hán) của Lý Tần:

Lĩnh ngoại âm thư tuyệt,

Kinh đông phục lập xuân.

Cận hương tình cánh khiếp,

Bất cảm vấn lai nhân.DỊCH NGHĨA

Ở núi không có tin tức gì bên ngoài

Mùa đông đã qua, mùa xuân lại tới

Càng tới gần quê lòng càng kinh hãi

Không dám hỏi người qua đường

Sau khi bước lên lầu, lập tức có người dẫn hắn đến bàn số hai.

Bàn số hai không có người, chỉ thấy trên ghế có đặt một bìa sơ mi đựng tài liệu. Chu Độ liền ngồi vô ghế đối diện với bìa sơ mi, gọi một ly cà phê với nhân viên phục vụ bên cạnh.

Đến cùng với ly cà phê còn thêm chủ nhân của chiếc bìa sơ mi, lúc phục vụ viên khom lưng đặt ly cà phê xuống trước mặt Chu Độ, cũng vừa vặn ngăn cản tầm nhìn của Hạ Nghiêu, đợi đến lúc cậu bước đến chỗ ngồi, lúc này mới nhìn đụng phải ánh mắt của người đối diện.

Hai người đều hoảng hốt.

Chu Độ cảm thấy hô hấp của bản thân như đã ngừng lại, thế nhưng trải qua biết bao sóng gió mấy năm nay, hắn đã sớm không còn là thằng nhóc choai choai lỗ mãng năm đó nữa rồi, vì vậy khóe môi hắn nhanh chóng cong lên thành một nụ cười công nghiệp, gật đầu với người đàn ông trước mặt, nói một tiếng ————-

Xin chào.

Thế nhưng Hạ Nghiêu lại chẳng thể nào mà thản nhiên như hắn được, cậu hiển nhiên vẫn chưa phản ứng kịp, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ nhìn Chu Độ không nhúc nhích.

Trong lúc Hạ Nghiêu nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, Chu Độ cũng quan sát người trước mặt.

Em ấy hình như đã gầy đi không ít, đây là cảm nhận đầu tiên của Chu Độ. Đôi môi cũng chẳng có chút huyết sắc nào, dưới đôi mắt mang theo một màu xanh nhàn nhạt, không biết là do tối qua ngủ không ngon hay là do kết quả của việc thức khuya trong một khoảng thời gian dài.

Chiếc áo sơ mi làm cho vóc người gầy gò của cậu nhìn giống như một sợi dây, Chu Độ nhìn thấy hầu kết của người nọ cứ trượt lên trượt xuống, sau đó chuyển ánh mắt hoảng loạn ra chỗ khác.

Chu Độ cũng lấy làm lạ bản thân hắn vào lúc này vậy mà lại bình tĩnh đến như vậy, hắn cho rằng đến lúc gặp lại Hạ Nghiêu, hắn nhất định sẽ vô cùng tức giận, hoặc là quay đầu đi luôn.

Thế nhưng mà lúc thực tế xảy ra, hắn lại như một kẻ nghiện nhìn thấy ma túy, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt.

Hai bàn tay đặt trên đùi của Hạ Nghiêu vô thức nắm lại, cậu cảm thấy hô hấp của bản thân trở nên vô cùng khó khắn, lí trí nói với cậu rằng lúc này cậu nên rời đi, thế nhưng đôi chân lại như bị người ta đóng vào trên đất, không thể nhúc nhích được.

Đáng sợ nhất chính là đôi mắt của mình, Hạ Nghiêu đã dùng một nghị lực rất lớn mới có thể không đem ánh mắt của mình đến trên gương mặt của người đối diện.

“Sao vậy? Bạn học nhiều năm như thế, không nhận ra tôi sao?” Chu Độ đặt tay len bàn, đổi một tư thế ngồi khác, ngữ khí mang theo một chút nặc ngu* mà hỏi.

*nặc ngu 诺愚: có thể hiểu nôm na là người này biết rõ câu trả lời, thế nhưng do một vài lý do nào đó lại giả ngu không biết.

Hạ Nghiêu mấp máy môi, khó khăn lắm mới mở được miệng nói với Chu Độ một tiếng: “Không có.”

Ánh mắt Chu Độ vẫn như cũ gắt gao dán lấy người trước mắt, hắn dựa ra phía sau, lấy tài liệu trong túi ra, bày lên bàn.

Hạ Nghiêu vốn cúi đầu nhìn ly cà phê trong lồng ngực mình, dư quang ánh mắt nhìn thấy tài liệu trên bàn, ánh mắt khẽ nâng lên, nhìn đến phần tài liệu ở trên bàn.

Chu Độ thế nhưng lại không có ý muốn đưa tài liệu cho Hạ Nghiêu, ngược lại mở miệng nói với cậu: “Không nghĩ tới vậy mà sẽ quay trở lại thành phố B, tôi còn tưởng rằng cậu phi thượng chi đầu* dự định di cư ra nước ngoài luôn rồi chứ, sao vậy? Kim chủ cậu tìm được lại chịu cho cậu ra ngoài kiếm chút tiền lẻ này sao?”

*Phi thượng chi đầu: lấy ý từ câu “Phi thượng chi đầu biến phượng hoàng”, hiểu nôm na là tung cánh bay cao hóa phượng hoàng (Theo 火凤燎原)

Lời nói của Chu Độ vô cùng mỉa mai, Hạ Nghiêu kìm không được siết chặt nắm tay. Không biết là do xấu hổ hay do tức giận, trên gương mặt hiện lên chút đỏ, sau đó lại nhanh chóng biến mắt, trở thành trắng bệch.

Trái tim Chu Độ sinh ra một khoái cảm kỳ quặc, lúc này hắn hận không thể nắm lấy cổ áo Hạ Nghiêu chất vấn cậu “Cậu hối hận chưa, hối hận năm đó chia tay với tôi chưa?”

Thế nhưng đương nhiên là Chu Độ sẽ không làm như vậy, hắn đã trưởng thành, hắn đã không còn là tên thiếu niên ngu ngốc năm đó khóc lóc ồn ào nói với Hạ Nghiêu “Tôi hận cậu” nữa rồi.

Hạ Nghiêu im lặng mặc cho Chu Độ “mỉa mai”, cậu nghe thấy những lời Chu Độ nói, trong lòng lại sinh ra một chút cảm giác được giải thoát kỳ lạ. Loại tâm trạng như tự ngược này làm đáy trái tim u ám của Hạ Nghiêu cảm nhận được một sự giải phóng.

Cậu cảm thấy đây chính là những gì mà mình nên chịu, đợi Chu Độ chế nhạo xong, cậu liền rời đi, sau đó cách cậu ấy thật xa. Cậu không xứng xuất hiện trước mặt Chu Độ, không xứng ngồi cùng một chỗ với cậu ấy, càng không xứng nói chuyện với cậu ấy.

Hạ Nghiêu đưa tay cầm lấy bìa sơ mi đựng tài liệu mình để bên cạnh, cậu nghĩ đợi Chu Độ nói xong, cậu sẽ nói một tiếng cáo từ, sau đó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa.

Chu Độ dường như phát hiện ra hành động này của Hạ Nghiêu, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một tia hoảng sợ. Em ấy lại muốn rời đi, Chu Độ nghĩ thầm, lần này lại muốn biến mất bao nhiêu năm nữa đây?

Chu Độ lúc này mới bất tri bất giác nhận ra mấy ngon tay của mình đang run rẩy, hắn giở vờ trấn tĩnh cầm ly cà phê trước mặt lên, dáng vẻ nhàn nhã uống một ngụm, cười khẽ một tiếng nói: “Được rồi, không nói đến chuyện cũ mấy năm trước nữa, nếu hôm nay chúng ta đến đây bàn công việc, vậy nói chuyện chính đi.”

Hắn đẩy tài liệu trước mặt đến trước mặt Hạ Nghiêu, “Phần tài liệu này cậu xem thử đi, có gì cần hỏi có thể hỏi tôi luôn bây giờ.”

Hạ Nghiêu siết chặt lấy bìa sơ mi của mình, cậu chẳng có chút dũng cảm nào để ngẩng đầu lên nhìn Chu Độ, vì vậy nhìn lướt qua phần tài liệu trước mặt, giọng nói mang theo chút khàn khàn lên tiếng: “Tôi, xin lỗi, có lẽ tôi không thể nhận công việc này, tôi sẽ nói chuyện lại với đàn anh tiến cử người khác cho cậu.”

Ngón tay Chu Độ cầm lấy đi cà phê bỗng siết chặt lại, sự tức giận trong lòng hắn suýt chút nữa làm hắn mất đi lí trí, hắn im lặng hồi lúc lâu mới mở miệng nói chuyện với Hạ Nghiêu:

“Tôi không biết lý do cậu cự tuyệt là gì, nếu như chỉ là bởi vì mối quan mà chúng ta đã có trong khoảng giời gian niên thiếu ngây thơ đó. Tôi nghĩ cậu chắc chắn không cần phải lo lắng đâu, con người ta luôn nhìn về phía trước mà, nếu như cậu cảm thấy tôi sẽ vì vậy mà tìm lý do tiếp cận cậu, cậu cứ yên tâm. Đống tài liệu này rất gấp, tôi tìm cậu là bởi vì cậu chuyên nghiệp, không phải bởi vì là người yêu. Hơn nữa, sau này chắc chúng ta cũng không còn cơ hội tiếp xúc trực tiếp nào đâu, phương thức liên lạc của thư ký Chu chắc cậu đã có, đợi hoàn thành công việc thì cậu cứ liên hệ trực tiếp đưa tài liệu cho cô ấy.”

Chu Độ nói xong những lời này, sau đó cầm lấy túi tài liệu của mình chuẩn bị rời đi. Hạ Nghiêu toàn bộ quá trình đều cúi đầu, không nhìn Chu Độ lấy một cái.

Sau khi Chu Độ đứng lên không có trực tiếp rời đi, thế nhưng cứ nhìn xoáy đầu của người trước mắt thật lâu.

Em ghét anh đến vậy sao? Đến ngẩng đầu nhìn anh một cái cũng không muốn. Trái tim Chu Độ sinh ra một tia bi thương.

Hạ Nghiêu đương nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt của Chu Độ, hay tay cậu cầm lấy cái ly, ngón tay siết tay lấy miệng ly, mới không để Chu Độ nhận ra bọn chúng đang run rẩy.

Chu Độ chậm rãi thở dài một hơi, hắn hơi khom lưng, cơ thể không khỏi dựa lại gần Hạ Nghiêu.

Mùi hương nhàn nhạt trên người Hạ Nghiêu cứ thế trực tiếp bay đến bên người Chu Độ, Chu Độ như bị mê hoặc, nhìn chằm chằm cần cổ trắng ngần của Hạ Nghiêu một hồi.

“Hạ Nghiêu, chuyện mà Chu Độ tôi khinh thường nhất chính là quay đầu nhai lại cỏ cũ, cho nên cậu yên tâm đi, cái việc nhục nhã như quấn dai như đỉa, tôi sẽ không làm lần nữa đâu.”

Hắn nói xong câu nói này, như là muốn thoát khỏi cái gì đó, nhanh chóng rời khỏi quán cà phê.

Hạ Nghiêu ngơ người một hồi, câu nói mà Chu Độ mới vừa nói lúc này, cậu nghiền ngẫm thật kỹ từng chữ từng chữ một ở trong lòng, lúc này mới chớp chớp mắt, mạnh mẽ đè lại cái cảm giác chua xót kia.

Hạ Nghiêu chầm chậm cầm lấy tài liệu đến trước mặt mình, sau đó rời khỏi chỗ ngồi như một chiếc máy.