Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy

Chương 53




Thế nhưng lý trí lại giúp cậu đè nén lại ngọn lửa tức giận trong lòng.

Hạ Nghiêu cố gắng hết sức để có thể làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình thường.

“Bà còn có chuyện gì không? Nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép đi trước.” Hạ Nghiêu nói xong chuẩn bị đứng lên rời đi.

Không nghĩ tới Vương Vũ Đình cầm lấy ly cà phê trước mặt uống một ngụm, chậm rãi mở miệng nói chuyện: “Chúng ta thảo luận một số điều kiện đi Hạ Nghiêu.”

Động tác của Hạ Nghiêu dừng lại, cậu ngồi lại đối diện với người phụ nữ trước mặt hỏi: “Hai người muốn gì?”

Vương nữ sĩ lắc đầu nhìn Hạ Nghiêu, nói: “Không phải là hai người, mà là tôi, chuyện này… chồng tôi không hề hay biết.”

Hạ Nghiêu nhìn bà ta không lên tiếng.

Vương Vũ Đình thế nhưng lại hỏi tiếp một câu không mấy liên quan: “Cậu cảm thấy bệnh viện này như thế nào?”

Trên mặt Hạ Nghiêu chẳng có chút cảm xút nào trả lời: “Rất tốt.”

Vương Vũ Đình nở một nụ cười: “Bệnh viện này do gia đình tôi đầu tư xây dựng đó.”

Bàn tay Hạ Nghiêu đặt trên đùi siết chặt lại.

“Ăn uống, giải trí, bất động sản, du lịch, vân vân, ở thành phố B này chúng có rất nhiều công ty, xí nghiệp.” Vương nữ sĩ nhìn Hạ Nghiêu chậm rãi mở miệng nói.

Hạ Nghiêu không nói một tiếng.

“Tập đoàn Vương thị của chúng tôi ở thành phố B tuy không thể nói là tập đoàn lớn nhất nhì, thế nhưng danh tiếng cũng không thấp. Bố tôi chỉ có một người con gái là tôi, trên tay tôi nắm 30% cổ phần của tập đoàn nhà tôi.”

Hạ Nghiêu chẳng biết người phụ nữ trước mắt này nói những lời này với cậu rốt cuộc có ý gì.

Vương Vũ Đình bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, nói tiếp: “Cậu nhận lại Triệu Văn Hoa, tôi đảm bảo với cậu, toàn bộ số cổ phần trên tay tôi đều cho cậu, như thế nào?”

Hạ Nghiêu vô cùng kinh ngạc, cậu áp xuống lửa giận trong lòng, cong khóe môi cười nhẹ một tiếng với người phụ nữ trước mặt.

Vương Vũ Đình dường như rất có tự tin, bà ta nhìn thấy Hạ Nghiêu như vậy, cho rằng cậu đã động tâm với điều kiện của mình rồi.

“Cậu có biết ý nghĩa của việc sau khi cậu có thứ này không?” Vương Vũ Đình đặt tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước.

“Ông ấy vốn là bố của cậu, chỉ cần cậu đổi lại họ thành Triệu, đem giấy khai sinh đến nhà chúng tôi, không chỉ phần của tôi. Phần của bố cậu, của bố tôi, tất cả đều là của cậu.”

Hạ Nghiêu im lặng nghe bà ta nói xong, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của Vương Vũ Đình, ánh mắt như đang suy ngẫm điều gì đó.

“Những lời bà nói đều là thật sao?”

Vương nữ sĩ cho rằng mình đã thuyết phục được Hạ Nghiêu, trong lòng không kìm được cười khẩy một tiếng, sắc mặt thế nhưng lại trở nên dịu dàng hơn.

“Đương nhiên là thật.”

Hạ Nghiêu chậm rãi đứng lên, hơi nghiêng người về phía trước, nở một nụ cười với người phụ nữ trước mắt: “Triệu phu nhân, có phải bà cảm thấy bản thân mình vô cùng vĩ đại đúng chứ?”

Vương Vũ Đình sững người.

Hạ Nghiêu nói tiếp: “Xem kìa, bản thân không sinh được con, lại phải đi nhận con của người khác để lấy lòng chồng mình. Có phải bà còn tự cảm thấy cảm động? Haha.” Cậu trầm giọng cười một tiếng: “Bà thật là quá đáng thương, quá nực cười rồi.”

Hạ Nghiêu nói xong câu này liền xoay người rời đi một mạch.

Vương Vũ Đình nhìn theo bóng lưng của Hạ Nghiêu, hung hăng siết chặt cái bóp trong tay mình.

———-

Hạ Nghiêu ở suốt trong bệnh viện mãi cho đến khi khai giảng, cậu nhớ tới hai học sinh mà mình dạy thêm, tìm một ngày đi giải thích rõ ràng với gia đình bọn họ, sau đó còn tiến cử một người bạn cũng khá giỏi của mình dạy thế.

Mấy ngày nay cậu vẫn chẳng liên lạc với Chu Độ, Chu Độ vậy mà cũng chẳng gọi điện thoại cho Hạ Nghiêu.

Hôm đó Hạ Nghiêu về trường lấy ít xách chuẩn bị đi đến bệnh việc, chẳng ngờ lúc cậu lấy sách chuẩn bị đến bệnh viện, vừa hay đụng phải Chu Độ mới bước xuống từ xe buýt ở ngay cổng trường.

Tuy rằng hai người chỉ mới có mấy ngày không gặp, thế nhưng lúc Hạ Nghiêu nhìn thấy Chu Độ, phát hiện hắn gầy sọp đi cả một vòng lớn.

Hạ Nghiêu vội vàng chạy đến bên cạnh Chu Độ, cậu còn chưa lên tiếng, Chu Độ đã mạnh mẽ kéo cậu vào một cái ôm.

Lúc này mặc dù là buổi tối, thế nhưng sinh viên qua lại ở cổng trường học vẫn còn rất đông. Hạ Nghiêu căng cứng cả người, giơ tay muốn đẩy Chu Độ ra.

Âm thành khàn khàn của Chu Độ lại ở bên Hạ Nghiêu: “Bà anh đi rồi.”

Bàn tay của Hạ Nghiêu chống lên lồng ngực Chu Độ nhất thời khựng lại, cậu không quan tâm đến ánh mắt khác thường của những người xung quanh nữa, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Chu Độ.

“Đừng, đừng buồn.” Hạ Nghiêu thấp giọng an ủi Chu Độ, Chu Độ lại thêm siết chặt Hạ Nghiêu vào trong lồng ngực mình.

Đột nhiên, một chiếc xe cách Hạ Nghiêu không xa liên tục vang lên mấy tiếng còi in ỏi, Hạ Nghiêu lúc này mới hồi thần, quay đầu lại nhìn, liền thấy gương mặt khó chịu của Triệu Văn Hoa, đang đứng bên cạnh chiếc xe nhìn cậu.

Hạ Nghiêu vội vàng hoảng sợ đẩy Chu Độ ra, “Em,” cậu cúi đầu không dám nhìn gương mặt Chu Độ: “Em có chút chuyện, bây giờ phải đi vào trong thành phố một chuyến, anh về trường học trước đi, em về rồi sẽ liên lạc lại với anh.”

Trên mặt Chu Độ vẫn còn mang theo chút bi thương, hắn nghi hoặc nhìn Hạ Nghiêu. Hạ Nghiêu thì lại quay người đi một mạch, đi về phía Triệu Văn Hoa.

Chu Độ nhìn bóng lưng của Hạ Nghiêu, nhìn thấy cậu chui vào chiếc xe màu đen kia, nhìn thấy chiếc xe đó chầm chậm khởi động rời đi khỏi tầm mắt của mình.

Ánh mắt hắn có chút mờ mịt, sau đó dường như đã bắt kịp, chậm rãi nở một nụ cười, chỉ là nụ cười này lại nằm sâu dưới đáy mắt.

Sau khi Hạ Nghiêu lên xe của Triệu Văn Hoa, vội vàng hỏi: “Sao ông lại đến đây, có phải mẹ tôi xảy ra chuyện gì rồi không?”

Triệu Văn Hoa khó chịu ra mặt, lạnh giọng nói: “Cậu còn có mặt mũi hỏi thăm mẹ mình sao, bà ấy bây giờ vẫn còn nằm trong bênh viện, cậu thì hay rồi, tìm được cơ hội liền cùng với cái thằng…” Ông ta hình như không thể mở miệng nói ra ba chữ “người rừng* kia”, chỉ có thể hừ mấy tiếng.

*Người rừng: 野男人, theo mình mò được trên baidu thì là để chỉ đàn ông làm người thứ ba, không biết dịch sao nên dịch luôn từ dã 野 là người rừng…

Vẻ mặt Hạ Nghiêu buồn bã, cậu rũ mi mắt, giọng nói nhàn nhạt: “Tôi chỉ về lấy vài cuốn sách ngày cần cho buổi học ngày mai.”

Triệu Văn Hoa im lặng trong chốc lát, sau đó mở miệng nói: “Tôi không quan tâm mối quan hệ bây giờ giữa cậu với thằng kia là gì, thế nhưng tôi hi vọng khoảng thời gian mẹ cậu đang nằm viện này, cậu nên chăm sóc bà ấy đàng hoàng vào, không được liên lạc với thằng kia nữa, nếu không thì tôi không đảm bảo tôi có nói cho mẹ cậu việc này hay không.”

Hạ Nghiêu sợ nhất chính là bị mẹ biết được mối quan hệ giữa cậu và Chu Độ, cậu siết chặt lấy mấy cuốn sách trong tay, cúi đầu nói với Triệu Văn Hoa: “Tôi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Tài xế dừng xe lại ở bên cạnh bệnh viện, điện thoại của Triệu Văn Hoa lúc này lại vang lên. Sau khi ông ta nghe xong, ừ một tiếng với đầu bên kia, sau đó nói một câu biết rồi, rồi cúp điện thoại.

Hạ Nghiêu chuẩn bị mở cửa xuống xe, Triệu Văn Hoa ở phía sau lên tiếng: “Mẹ cậu tỉnh rồi.”

Hạ Nghiêu lập tức vô cùng vui mừng, vội vàng chạy ra khỏi chiếc xe.

Đợi sau khi cậu mặc xong quần áo chống khuẩn đi vào phòng bệnh, phát hiện mẹ mình thật sự đã tỉnh rồi.

Hạ Nghiêu mừng rỡ đến đỏ hồng hai viền mắt, yết hầu nghẹn ngào chuyển động lên xuống, chầm rãi đứng bên cạnh mẹ mình.

Mẹ Hạ bởi vì khí quản cũng bị thương, lúc này vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện. Bà chỉ có thể dùng ánh mắt trấn an con trai mình.

Nước mắt Hạ Nghiêu không ngừng rơi xuống, cậu mím môi cười với mẹ mình, mẹ Hạ chật vật mãi mới hơi cong được khóe môi.

Lúc đi ra khỏi phòng bệnh, Hạ Nghiêu mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim lúc nào cũng treo lơ lửng của cậu lúc này mới được thả lỏng.

Hạ Nghiêu cầm sách quay về phòng mình nghỉ ngơi, cậu móc điện thoại ra, do dự rất lâu mới gọi cho Chu Độ.

Điện thoại reo thật lâu cũng chẳng có người nghe, trong lòng Hạ Nghiêu có chút hoảng loạn, vội vàng gọi tiếp cuộc nữa.

Ngay lúc cậu chuẩn bị gọi cuộc thứ 4, đầu bên kia điện thoại lúc này mới thông.

“Chu Độ.” Hạ Nghiêu vội vàng mở miệng gọi một tiếng.

Chu Độ im lặng một lát, nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

“Em,” Hạ Nghiêu mấp máy môi, yết hầu có chút khó chịu.

“Hôm nay anh mệt quá.” Âm thanh của Chu Độ nghe có vẻ rất uể oải, “Anh muốn nghỉ ngơi, em có chuyện gì, lần sau chúng ta gặp mặt thì nói hết với anh đi.”

Hạ Nghiêu im lặng, không biết phải giải thích với Chu Độ như thế nào.

“Anh tin em.” Chu Độ thấp giọng cười, “Mỗi người ai cũng đều có chuyện riêng mà, Hạ Nghiêu, có phải trước đây em cảm thấy anh rất trẻ con phải không. Anh, anh không muốn làm khó em nữa. Em yên tâm đi, nếu như khoảng thời gian này em bận, anh không làm phiền em nữa, đợi đến lúc nào đó em bận xong rồi, em nói chuyện lại với anh, anh lại đi tìm em, được không?”

Hạ Nghiêu cảm thấy cổ họng mình bị nghẹn một cục than nóng rực, nghẹn đến nỗi cậu vừa mở miệng liền bị cơn nóng thiêu rụi tất cả những lời muốn nói.

“Được.” Cậu nhẹ giọng trả lời Chu Độ một chữ.

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Nghiêu siết chặt lấy điện thoại, vành mắt đã đỏ đến nỗi có thể chảy máu.

Mà ở trong phòng bệnh của mẹ Hạ, Triệu Văn Hoa đang ngồi chỉnh tề bên cạnh giường bệnh của bà, yên lặng nhìn mẹ Hạ đang nằm trên giường bệnh.

“Bà chắc sẽ đang cảm thấy kỳ lạ tại sao tôi lại xuất hiện ở đây chứ gì.” Triệu Văn Hoa bắt chéo hai chân mở miệng nói chuyện với mẹ Hạ.

Mẹ Hạ lúc này vẫn chưa thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra vài tiếng u ô từ trong khí quản.

“Bà không cần kích động,” Triệu Văn Hoa đưa tay ra phất phất vài cái với không khí, “Lẽ nào bà cho rằng chỉ dựa vào Hạ Nghiêu là bà có thể ở trong cái bệnh viện như thế này, nằm trong cái phòng bệnh như thế này sao?”

Mẹ Hạ hơi nghiêng đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Văn Hoa ở bên cạnh.

“Tôi cứu bà, cũng xem như là nghĩa vụ của tôi, dù sao chúng ta cũng có chung đứa con mà không phải sao? Hai chúng ta mặc dù không có duyên vợ chồng, nhưng mà với tư cách làm cha mẹ, tôi nghĩ chẳng ai muốn đẩy con mình vào tuyệt cảnh cả.”

Mẹ Hạ vẫn như cũ không nhúc nhích nhìn chằm chằm Triệu Văn Hoa.

“Hạ Nghiêu là một tay bà nuôi lớn, bà xảy ra chuyện có lẽ nó sẽ dùng hết tất cả mọi cách để cứu bà. Thế nhưng nó vẫn chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, có thể có cách nào chứ? Bà cũng không nên trách nó nhận sự giúp đỡ của tôi, nếu không thì bà muốn nó phải làm gì? Bán nhà? Bỏ học? Hay là đi làm mấy cái việc tầm bầy tầm bạ?”

Vành mắt mẹ Hạ lập tức đỏ lên.

“Hoặc là,” Vẻ mặt tao nhã của Triệu Văn Hoa biến mắt, ánh mắt ông ta mang theo một tia hàn ý, “Bà muốn để nó đi tìm cái thằng Chu Độ kia mượn tiền?”

Đồng tử mẹ Hạ bỗng nhiên mở lớn.

Triệu Văn Hoa nhìn thấy bộ dáng của bà ấy, ánh mắt mang theo một tia tức giận, “Bà biết thằng Chu Độ kia.”

Mẹ Hạ phát ra hai tiếng “ô ô” từ trong cổ họng.

“Vậy thì chắc bà biết mối quan hệ giữa Hạ Nghiêu với cái thằng Chu Độ kia, bà nhìn coi bà nuôi con trai như thế nào vậy hả? Ở trên đường lớn vậy mà ngang nhiên ôm ôm hôn hôn một thằng con trai khác!” Âm thanh của Triệu Văn Hoa không khỏi to lên.

Sắc mặt mẹ Hạ vốn chẳng có bao nhiêu máu lúc này lại trắng bệch, bà không ngừng ô u muốn nói gì đó, Triệu Văn Hoa lại nâng mí mắt nhìn bà nói: “Tôi không quan tâm trước đây bà có biết quan hệ của Hạ Nghiêu với thằng kia không, bây giờ tôi nói với bà những lời này, chúng ta phải nghĩ cách nào đó, ngăn chặn không cho Hạ Nghiêu tiếp tục sa ngã.”

Cơ sở vật chất trong bệnh viện tư nhân vô cùng tốt, Hạ Nghiêu nằm trên giường trong phòng bệnh, trong phòng còn thoang thoảng mùi hương của nhàn nhạt của hoa lan. Trong phòng rất yên tĩnh, không có chút tiếng ồn, thế nhưng Hạ Nghiêu lại cứ nhìn mãi bức tường trắng của bệnh viện, nhìn cho đến khi trời sáng.