Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy

Chương 4




Chu Độ mang theo vết thương trên mặt, khóe mắt bầm đen như cột điện, Hạ Nghiêu thì đang ngoan ngoãn cúi đầu cụp tai xuống nghe bà chủ tiệm đứng đó văng nước miếng tung tóe.

“Hai em thật là quá tài năng! Mới sáng sớm đã cùng học sinh lớp phổ thông đánh lộn!” Ông cố ý nhấn mạnh ba chữ “lớp phổ thông” kia, càng nghĩ càng tức giận:”Mặt mũi của lớp chuyên chúng ta đều bị hai em vứt sạch rồi!”

Chu Độ vẫn là một bộ như chẳng có gì xảy ra, quay đầu nhìn chằm chằm cây ngô đồng ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì. Hạ Nghiêu trong lòng xấu hổ, Chu Độ là vì cậu mới đánh nhau cùng người ta.

“Chuyện này tôi nhất định phải báo cho gia đình hai em biết, đã là lớp 12 rồi, không đem tâm tư mà đặt trên việc học, lại còn lúc lên lớp mà đánh nhau.” Bà chủ tiệm chỉ vào Hạ Nghiêu tiếp tục mắng:”Đặc biệt là em đấy Hạ Nghiêu, tôi nghe các thầy cô khác nói bài tập một bài em cũng không làm, bây giờ lại còn đánh nhau, làm sao vậy, em tưởng rằng mình có thể đậu vào đại học Thanh Hoa sao, số điện thoại của mẹ em là gì, tôi bây giờ liền gọi mẹ em lên trường, đều là cuối cấp rồi, gia đình cũng không biết phối hợp với nhà trường!”

Hạ Nghiêu căng thẳng nắm chặt vạt áo của mình, cậu đang định mở miệng xin thầy tha cho lần này, Chu Độ kế bên lên tiếng nói:”Cậu ấy không có đánh.”

“Cái gì?” Bà chủ tiệm không nghĩ tới Chu Độ im lặng nãy giờ lại đột nhiên mở miệng.

“Cậu ấy không có đánh, chỉ đi vệ sinh mà thôi, đánh nhau chỉ có em.”

Bà chủ tiệm nghe được lời này, tức khắc nổi trận lôi đình, ổng vỗ bàn một cái rống lên:”Em tự hào quá ha! Bây giờ tôi liền gọi mẹ em lên.”

Chu Độ chẳng hề để ý nói:”Thầy ơi, mẹ em mang thai sắp sinh rồi, thầy gọi bố em lên tốt hơn đấy.”

Bà chủ tiệm không nghĩ tới Chu Độ vậy mà chẳng hề sợ việc mình gọi gia đình lên, tay nhất thời run run chỉ vào Chu Độ nói:”Được, được lắm, tôi xem em chẳng có chút hối cải nào, Hạ Nghiêu em về phòng học, còn Chu Độ em ra ngoài đứng cho tôi, lúc nào bố em đến, lúc đó em mới được lên lớp!”

Bà chủ tiệm nói xong cầm lấy ly nước định uống một ngụm, phát hiện ly nước chẳng còn một giọt, vì vậy liền đi lấy bình thủy.

Hạ Nghiêu vừa định mở miệng, người bên cạnh cúi người xuống ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói một câu:”Không muốn bị gọi gia đình lên thì im miệng.”

Hơi thở của Chu Độ trong nháy mắt liền bao lấy Hạ Nghiêu, cậu còn chưa kịp phản ứng, người kia đã đứng thẳng lại.

Hạ Nghiêu nhất thời có chút ngốc lăng.

Bà chủ tiệm rót nước xong trở về phát hiện Hạ Nghiêu vẫn còn đứng ở chỗ kia không nhúc nhích, lập tức tức giận nói:”Em cũng muốn cùng cậu ta đứng trước cửa phải không, còn không mau trở về học.”

Hạ Nghiêu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Chu Độ, rất nhanh liền cúi đầu rời khỏi văn phòng.

Sau khi trở về phòng học Hạ Nghiêu có chút không yên lòng, giáo viên Hóa học trên bục giảng liếc cậu mấy lần, Hạ Nghiêu cũng không biết.

Mập mạp dựa đầu vào phía sau sách, nhỏ giọng hỏi Hạ Nghiêu:” Nghe nói cậu cùng học sinh lớp năm đánh nhau hả?”

Hạ Nghiêu nhìn Mập mạp một cái, lắc lắc đầu không nói gì.

Đến khi tiết cuối cùng của buổi sáng kết thúc, Chu Độ cũng không có trở về. Hạ Nghiêu từ chối lời mời cùng đi ăn trưa của Mập mạp, ngồi trong phòng học ngây người.

Chỗ ngồi bị ai đó vỗ một cái, Hạ Nghiêu mới phục hồi tinh thần, phát hiện Vương Hạo và Trương Dương đang đứng ở trước mặt mình.

Vương Hạo cau mày nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu hỏi:”Nghe nói Chu Độ cùng mày ở trong nhà vệ sinh đánh nhau cùng lũ lớp năm, rốt cuộc có chuyện gì, nó đâu?”

“Vẫn còn ở văn phòng.”

Vương Hạo quan sát cậu từ trên xuống dưới một phen, nhìn người cậu chẳng có chút vết tích của vụ đánh nhau, thế là hỏi lại:”Vậy sao thầy lại cho mày về.”

Hạ Nghiêu há miệng, nhất thời không biết giải thích thế nào.

“Mày có nhìn thấy Chu Độ cùng với bọn họ đánh nhau không?” Vương Hạo lại hỏi một câu.

Hạ Nghiêu gật đầu.

Vương Hạo lập tức nổi giận:”Đều là bạn học vậy mà mày nhìn thấy Chu Độ bị người ta đánh cũng không giúp, mày tốt bụng quá ha!”

Hạ Nghiêu lúc đó quả thực không hề tham gia cuộc đánh nhau của bọn họ, bởi vì ngay lúc ba người lớp năm kia nhào lên, cậu bị Chu Độ đẩy ra ngoài cửa, sau đó bị bọn họ ngăn lại ở bên ngoài.

Hạ Nghiêu rũ mi mắt xuống, ừ một tiếng.

Cửa phòng học đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc:”Mày mới bị người ta đánh.”

Vương Hạo vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía sau Hạ Nghiêu, chỉ nhìn thấy Chu Độ tay đút túi quần, chậm rãi đi về phía bọn họ.

Vóc người Chu Độ thon dài, đồng phục trường hơi rộng được Chu Độ cẩu thả mặc vào, có cảm giác đẹp trai kiệt ngạo bất tuân.

“Còn không bị đánh hả!” Vương Hạo chạy đến bên người anh, chỉ vào khóe miệng của anh lớn tiếng nói:”Mày nhìn xem ở đâu cũng tím, là ai đánh vậy, anh giúp chú mày trả thù!”

“Mày là anh ai đó.” Chu Độ vỗ một cái lên đầu của cậu ta, khóe mắt lại không tự chủ nhìn lướt qua Hạ Nghiêu.

“Tao nói thiệt đó, mấy thằng đó là ai, tan học tụi mình đi chặn đường tụi nó.”

“Chặn cái rắm.” Chu Độ liếc cậu ta một cái, đi về chỗ ngồi của mình:”Tụi bay mau đi ăn cơm đi, tao chút nữa phải về nhà.”

“Về làm gì? Tao phắc, không phải bà chủ tiệm đuổi mày về nhà chứ!”

Tâm tình Chu Độ hình như rất vui, anh cong khóe miệng, đắc ý nói:”Đi bệnh viện xem em gái tao.”

Vương Hạo sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng, cậu ta vui mừng hỏi:”Dì sinh rồi hả?”

“Ừ.” Chu Độ gật đầu một cái, đeo ba-lô lên vai:”Tụi bay đi ăn cơm đi, tao về đây, bố tao đang đợi tao trước cổng.”

Vương Hạo ầm ĩ đòi cùng theo Chu Độ đi bệnh viện, cuối cùng vẫn là bị Trương Dương lôi đi.

Hạ Nghiêu vẫn luôn lặng lẽ ngồi ở chỗ của mình, Chu Độ vốn muốn đi về luôn, anh nhìn qua Hạ Nghiêu một cái, cuối cùng vẫn đi tới bên cạnh cậu, giả vờ vô ý hỏi:”Cậu không đi ăn cơm hả?”

Con mắt Hạ Nghiêu ngày thường rất tròn, nhưng bởi vì khóe mắt hơi hơi rũ xuống, cho nên lúc nào cũng cho mọi người người một dáng vẻ đáng thương.

Hạ Nghiêu thế nhưng không có trả lời câu hỏi của anh, lại hỏi ngược lại Chu Độ:”Cậu sinh em gái rồi?”

Chu Độ không nhịn được cười khẽ một tiếng:”Là mẹ tôi sinh tôi một đứa em gái.”

Mi mắt Hạ Nghiêu rũ xuống, nhẹ giọng nói:”Chu Độ, cảm ơn cậu.”

Chu Độ đứng đó không nói gì, Hạ Nghiêu đứng lên chuẩn bị rời đi, không nghĩ tới vừa đi một bước, cánh tay liền bị người nắm lại.

“Nếu muốn cảm ơn thì mời tôi đi uống trà sữa đi.”

Hạ Nghiêu kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn.

“Tôi muốn uống ở cái quán trà sữa kế bên trường kia.” Chu Độ cố ý nói thêm.

“Được thôi.” Thanh âm Hạ Nghiêu có chút gượng gạo đáp lại, sau đó hất tay Chu Độ ra liền chạy ra khỏi phòng học.

Cậu muốn báo đáp Chu Độ, không chỉ là một ly trà sữa. Hạ Nghiêu biết, mình sắp có thể giúp Chu Độ giải quyết được một vấn đề nan giải.