Vợ Lẽ Thời Dân Quốc Trở Mình

Chương 63




Editor: Cheese

Beta: Chin 

Cùng lúc đó, Cố Chi vốn quen ngủ nướng bây giờ mới bò dậy, ngáp một cái.

Điện thoại reo lên.

Cô bắt máy, là Cổ Dụ Phàm gọi qua, nói tối hôm qua cô và người tình đại gia đi ăn tối lãng mạn ở nhà hàng Hoà Bình đã bị phóng viên chụp lại rồi.

Chuyện này có gì ghê gớm đâu, cũng chẳng phải tin giật gân gì, Cố Chi nghe xong cũng chỉ ừ ừ cho qua.

Tuy lần trước đã thấy một lần, Cổ Dụ Phàm vẫn không hiểu vì sao Cố Chi cứ khư khư giữ cái danh hám tiền cặp đại gia này, nên mới hỏi: “Đại gia mà người ta nhắc trong báo, khụ, cũng chính là người lần trước hả?” Ý chỉ cái người hồi trước ngồi xổm trước mặt cô đòi công khai đó.

Cố Chi ngáp một cái, gật gật: “Đúng rồi.”

Tối hôm qua cô đi ăn tối với Hoắc Đình Sâm ở nhà hàng Hoà Bình thật mà.

Cổ Dụ Phàm nghe thế thì yên tâm, nói chuyện hai ba câu rồi cúp máy.

Cố Chi lúc này mới chậm chạp đi xuống dưới ăn sáng.

Cô cũng chẳng vội đọc báo làm gì. Mấy chục tờ báo lớn nhỏ ở Thượng Hải ngày đêm đi khắp ngõ ngách trong thành phố tìm tin tức, xã hội có chuyện gì lớn nhỏ, rồi thêm cả mớ chuyện bát quái của mấy ngôi sao nữa. Chuyện ca sĩ Cố Chi cùng đại gia đi ăn tối ở nhà hàng Hoà Bình nói ra thì cũng chỉ là một tin tức siêu siêu bình thường, không có đáng để lên trang nhất đâu.

Cố Chi ăn sáng xong thì nghe điện thoại trong phòng khách lại reo.

Cô cầm ống nghe lên, người bên kia nói: “Là anh.”

Cái giọng này là của Hoắc Đình Sâm chứ còn của ai nữa.

Cố Chi cảm thấy chắc là do cái tin buổi sáng kia nên Hoắc Đình Sâm mới nhân tiện gọi điện đòi công khai yêu đương, rồi lại bảo cái danh cặp kè đại gia của cô kia nghe không hay lắm.

Không có cửa đâu nha.

Vì thế, Cố Chi hung hăng nói: “Có chuyện gì?”

Bên kia, Hoắc Đình Sâm cầm ống nghe, nghe giọng nói hung hăng của Cố Chi, mặt mày đen thui,

Cố Chi trong bức ảnh kia vẫn trang điểm cùng mặc trang phục của ngày hôm qua, không thể có chuyện bức này bị chụp từ hồi trước.

Cố Chi thì cảm thấy Hoắc Đình Sâm mấy nay càng ngày càng yêu sách, một tay nhận báo từ tay chị Lý, bên kia nói: “Nếu có gì cần phải giải thích thì tôi sẽ nói chuyện với anh. Làm bồ nhí thì biết yên phận dùm cái, đừng có ngày nào cũng đòi thượng vị với tôi nha…”

Cố Chi vừa nói vừa lật báo, sau đó nhìn thấy bức ảnh chụp ngay trang đầu, tự nhiên nói không ra tiếng nào nữa, ngây ngẩn cả người.

“………………”

Chuyện này, chuyện này là sao đây!!!

Cố Chi mặt mày hoảng sợ mà nhìn bức ảnh “Nắm tay ngọt ngào trong đêm”, nếu cô không bị mất trí nhớ thì người trong ảnh trùng hợp thay lại là Hà Thừa Ngạn.

Nói là đi ăn tối cùng đại gia, cô cứ tưởng là chụp phải Hoắc Đình Sâm, sao tự nhiên lại biến thành Hà Thừa Ngạn rồi???

Lúc cô đang đứng nói chuyện với Hà Thừa Ngạn bên ngoài, Hoắc Đình Sâm chắc là đang ngồi bóc vỏ cua trong phòng ăn rồi.

Cô đúng là đi ăn tối với đại gia, nhưng mà đại gia bị báo chí chụp lại không phải là đại gia đi ăn cùng cô!

Cố Chi nhìn trong báo thấy hai người còn đang nắm tay.

Bọn họ rõ ràng không hề nắm tay, cầm một cái rồi buông, nhưng bị báo chụp ở góc này lại nhìn y hệt như hai bàn tay đan chặt.

Hoắc Đình Sâm cảm nhận được Cố Chi đã nhận ra chuyện, vì thề mới cười cười thật buồn, nói: “Cố Chi, rốt cuộc em coi anh là cái gì?”

Anh còn nhớ rõ, tối hôm qua Cố Chi nói là đi vệ sinh, đi một lúc lâu vẫn chưa về. Anh ở trong phòng chịu khó ngồi bóc vỏ cua cho cô, bản thân cả đêm còn chưa ăn được miếng nào, tất cả đều để dành cho cô.

Nhưng mà, cô có thật sự là đi vệ sinh không?

Cô bắt anh ngồi trong phòng lột cua, còn bản thân mình thì chạy ra ngoài cùng đàn ông khác đứng sóng vai, tay nắm chặt tay, nhìn ngắm cảnh đêm sao?

Hoắc Đình Sâm cảm thấy Cố Chi cũng thật giỏi, có thể hẹn hò cùng lúc với hai người mà anh không hay biết gì. Nếu như không bị phóng viên chụp lại, chắc chắn anh sẽ mãi mãi không bao giờ biết.

Cố Chi lúc này chỉ muốn xé nát tờ báo, nhưng nghe câu hỏi kia cũng cảm thấy không ổn, liền nói: “Anh phải nghe tôi giải thích!”

Hoắc Đình Sâm: “Được, em nói đi.”

Sau đó, anh im lặng lắng nghe.

Cố Chi ở bên kia mãi không nói được lời nào.

Bình thường, trong tình huống này chẳng phải là nên liền đáp lại “Tôi không muốn nghe” rồi cúp điện thoại sao?

Trong lúc nhất thời không ai nói câu nào, trong điện thoại chỉ có thể nghe được tiếng thở của đối phương, không khí vô cùng kỳ lạ.

Cố Chi nghĩ muốn đau cả đầu, rốt cuộc cũng phải giải thích. Cô cười gượng hai tiếng: “Anh có cảm thấy người trong ảnh có khi nào là anh không? Anh nhìn thử coi, quần áo không khác gì, mà tối hôm qua anh còn đứng ngắm cảnh đêm với tôi. Có khi nào ngủ một giấc dậy, anh bị mất trí nhớ không?”

Hoắc Đình Sâm: “…………………….”

“Cố! Chi!”

Cố Chi chép miệng, biết Hoắc Đình Sâm không có ngu ngốc để dễ bị lừa, đành thấp giọng: “Giỡn tí thôi mà.”

Hoắc Đình Sâm: “Em giải thích nhanh lên.”

“Người kia là ai?” Anh cắn răng, “Có phải em mới thu nạp nữa không….”

Cố Chi vội phủ nhận: “Không phải nha!”

Cô bên này vẫn cứ đắn đo mãi, đang do dự không biết có nên nói thật với Hoắc Đình Sâm hay không. Nhưng Hoắc Đình Sâm lại vừa ích kỷ vừa thích tranh sủng, nếu biết người trong ảnh là Hà Thừa Ngạn, chắc chắn sẽ làm ra một màu mưa máu gió tanh. Mấu chốt là cái nắm tay, cô nói bản thân với Hà Thừa Ngạn không hề nắm tay, nhưng trong ảnh lại chụp ngay lúc gã nắm tay cô, Hoắc Đình Sâm sẽ tin lời cô hay là tin bức ảnh đây?

Đối với chuyện này, trong lòng Cố Chi cũng không rõ.

Cô nghĩ mãi, cuối cùng quyết định lấy cái vai kim chủ ra: “Tôi là tình cờ gặp người ta, rồi đứng nói chuyện hai ba câu, không có nắm tay nắm chân gì hết. Trên ảnh chụp sao mà giống nắm tay thì tôi cũng không biết, sự thật chỉ có thế thôi, anh tin hay không thì tuỳ.”

Hoắc Đình Sâm nghe Cố Chi giải thích, giọng điệu như thể người sai là anh vậy.

Anh vẫn còn chút nghi ngờ: “Thật sự là ngẫu nhiên gặp?”

Cố Chi: “Đúng thế.”

Hoắc Đình Sâm: “Vậy tại sao đêm hôm qua em không nói rõ ra?”

Cố Chi ở bên kia điện thoại trợn mắt: “Ủa khi không ngồi kể ra chi cho nhiều chuyện. Nếu lúc đó tôi nói là tôi ra ngoài gặp đàn ông thì anh sẽ nghĩ thế nào chứ?”

Ai dè giờ cũng lòi ra một đống chuyện.

Hoắc Đình Sâm chỉ “ừ” một tiếng, tạm thời chọn tin cô.

Anh biết cô có bản lĩnh, nhưng chắc chắn không thể bản lĩnh tới mức dám bắt cá hai tay.

Cố Chi bên kia bất mãn vô cùng.

Coi như nể tình hôm qua anh ngồi lột cua cả buổi cho cô.

Cố Chi cảm thấy mình đối xử với Hoắc Đình Sâm quá tốt luôn, có Phú bà nào hễ có chuyện là phải đi giải thích với bồ nhí kiểu này không.

Cô còn năm cái bồ nhí chưa gặp bữa giờ, cô đều cho tất cả bọn họ đi đóng phim kiếm tiền cho công ty rồi.

Hoắc Đình Sâm cúp điện thoại, cảm thấy vô cùng đau đầu.

Không hiểu ma xui quỷ khiến gì mà giờ anh cứ nhất nhất phải lòng người như thế này.

Trần Gia Minh nãy giờ vẫn cứ quan sát biểu cảm của Hoắc Đình Sâm, nhìn thấy anh nói chuyện điện thoại xong thì mặt mày cũng giãn ra không ít nên mới dám thở ra một hơi.

Hoắc Đình Sâm ngồi nghĩ gì đó.

Có một số chuyện, chỉ có bản thân tự làm mới nên.

Lúc trước đi xem nhà, người bị chụp lại đích thực là anh. Nhưng do kiêng kị nhiều điều, nên chỉ có Cố Chi mới bị lôi ra, còn anh thì cứ bị gọi là đại gia bí ẩn.

Hoắc Đình Sâm còn cảm thấy khó chịu khi mấy phóng viên kia tự xử như thế. Hồi trước ngày nào cũng đăng tin Hoắc gia với Triệu gia đính hôn không kiêng nể ai, tự nhiên lúc cần thì không thấy đâu.

Hoắc Đình Sâm nhịp nhịp tay trên bàn làm việc, sau đó quay qua nói với Trần Gia Minh: “Giúp tôi liên hệ với tờ ‘Trình báo’.”

Trần Gia Minh gật đầu: “Vâng.”

——

Bởi vì Hoắc Đình Sâm không vui với cái chuyện nắm tay ngắm cảnh đêm kia, anh đặc biệt mời Cố Chi đi ngắm hoàng hôn bù lại.

Cố Chi nghĩ một hồi, thôi coi như bù đắp mà cũng đồng ý.

Địa điểm ngắm hoàng hôn là ở trên cầu. 

Cây cầu Hoàng Bách (*) này là một trong số ít những cây cầu được dựng nên từ sắt thép. Ở bên dưới, con sông Hoàng Phố vẫn cuộn mình chảy.

Cố Chi thấy hoàng hôn chả có gì đáng xem, ngày nào cũng có, nhưng mà đến khi cô đứng trên cầu rồi, nhìn thấy ánh ráng chiều ở đường chân trời, đột nhiên cảm thấy khung cảnh này thật đẹp.

Trên cầu cũng không quá đông, thỉnh thoảng có vài phu kéo xe chạy qua.

Cố Chi đi thế này cũng không sợ có người nhận ra mình. Cầu Hoàng Bách không giống như nhà hàng Hoà Bình. Nhà hàng vốn dĩ là nơi tụ tập của nhiều nhân vật nổi tiếng trong Thượng Hải, nơi đó như tượng trưng cho sự phồn hoa của thành phố này, thường xuyên có phóng viên ngồi rình là chuyện bình thường. Cầu Hoàng Bách thì ngược lại, nó chỉ là một cây câu làm nhiệm vụ tiếp nối giao thông, bề ngoài nhìn vô cùng bình thường, sẽ không có phóng viên nào rãnh rỗi chạy ra đây săn tin cả.

Hoắc Đình Sâm quay đầu nhìn Cố Chi.

Cái mũi thon nhỏ, cằm hơi thuôn, lông mi cong dài, nhìn sườn mặt thật sự vô cùng đẹp.

Cố Chi thấy Hoắc Đình Sâm đang nhìn cô, hỏi: “Không phải đòi đi ngắm hoàng hôn sao, nhìn tôi làm gì?”

Hoắc Đình Sâm cười một chút, hỏi: “Em có biết mình giống ai không?”

Cố Chi tay nắm lan can, cúi đầu nhìn dòng nước chảy bên dưới: “Giống mẹ chứ ai nữa.”

Hoắc Đình Sâm nghe xong cũng hơi giật mình, sau đó cũng trầm mặc, có hơi hối hận vì đã khơi ra chuyện này.

Anh sợ Cố Chi sẽ buồn, hoặc là sẽ cảm thấy đau lòng.

Ai dè, Cố Chi cũng không buồn như anh nghĩ, cô nói chuyện, giọng hơi kiêu ngạo: “Mẹ tôi năm đó vốn dĩ đứng đầu bảng cả một vùng sông Tần Hoài. Là vị trí đầu bảng đó anh có biết không? Chính là người con gái xinh đẹp nhất, hát hay nhất.”

Hoắc Đình Sâm thở nhẹ một hơi: “Ừ.”

Cố Chi nhắc tới mẹ, liền  cảm thấy nuối tiếc: “Tiếc là bà đi quá sớm, không được hưởng thụ những ngày tôi đã  có tiền, cũng không được hạnh phúc một ngày nào hết.”

Hoắc Đình Sâm đột nhiên không biết nói gì nữa.

Bố mẹ của anh vẫn còn đây, tuy là gia tộc liên hôn, nhưng qua nhiều năm chung sống với nhau rồi mà vẫn khách sáo với nhau như người ngoài.

Hoắc Đình Sâm nghĩ, hỏi: “Mẹ của em vì sao lại qua đời?”

“Bị bệnh.” Cố Chi, “Tôi cũng không biết là bị bệnh gì, dù sao cũng không có tiền để đi khám, nên vừa mắc bệnh đã qua đời.”

Hoắc Đình Sâm khẽ nhíu mày: “Không có tiền để đi khám ư?” Anh không phải là đang mỉa mai, ý của anh là vì sao đã là người đứng đầu thì ít nhiều cũng phải kiếm được chút đỉnh, tại sao lúc cần lại không có tiền để dùng,

Cố Chi cũng hiểu ý anh, nhìn anh một cái rồi nói: “Đàn ông chẳng có ai tốt cả.”

Hoắc Đình Sâm cũng không phản bác.

Cố Chi: “Anh có biết mẹ tôi vì sao phải đi từ Nam Kinh đến Thượng Hải không?”

Hoắc Đình Sâm: “Vì sao?”

Cố Chi: “Bởi vì bà mang thai Cố Dương.”

Cố Dương và Cố Chi vốn là anh em cùng mẹ khác cha.

Cố Chi: “Mẹ tôi xinh đẹp như thế lại còn hát hay, có rất nhiều khách muốn bao nuôi bà, lúc đó có hai người khách, một tháng ở với người này, rồi tháng sau qua ở với người kia. Sau đó, bà mang thai, là con của vị khách đến từ Thượng Hải kia.”

“Vị khách đó nghe tin mẹ tôi mang thai, biết là con của hắn, liền nói là sẽ chuộc thân cho bà, đưa bà về Thượng Hải, nạp làm thê thiếp trong nhà. Mẹ tôi lúc đó cũng  không muốn tiếp tục công việc này, lại còn đang mang thai, nên đã đưa tôi đến Thượng Hải cùng người đàn ông đó.”

“Ai ngờ.” Cố Chi cắn cắn môi, “Người đàn ông kia vốn đã có phu nhân ở Thượng Hải, hắn còn sợ phu nhân của mình nữa kìa. Vợ của hắn không sinh được con nên bọn họ mới miễn cưỡng cho mẹ tôi vào cửa. Người đàn bà kia ai ngờ đâu lại nổi điên, mỗi ngày đều lôi tôi với mẹ tôi ra đánh, mà gã đàn ông kia lại không nói tiếng nào. Tôi không phải con của hắn, là do mẹ tôi nhất quyết phải đưa theo, hắn không quan tâm cũng đúng thôi. Nhưng mà vợ của hắn đánh đập mẹ tôi mà hắn cũng làm ngơ luôn. Cái loại sợ vợ như thế, có muốn nạp thêm thê thiếp cũng không có đường.”

“Sau khi sinh, mẹ tôi bị bệnh. Người đàn bà kia lại không đưa tiền cho chúng tôi gọi đại phu, nên cuối cùng mẹ tôi cứ vậy mà qua đời.”

“Trước khi đi, mẹ dặn tôi phải chăm sóc cho Cố Dương thật tốt, thằng bé còn nhỏ, chỉ có một mình tôi là người thân thôi.”

Hoắc Đình Sâm yên lặng mà nghe,

“Sau đó thì sao?” anh hỏi.

Cố Chi thoát khỏi hồi ức, chớp chớp đôi mắt ươn ướt, vui vẻ mà cười một tiếng: “Đều ch.ế.t cả rồi.”

Người đàn bà hung dữ và gã đàn ông thối tha kia đều đã ch.ế.t rồi

Cố Dương vốn dĩ không phải họ Cố mà là cùng họ với người đàn ông kia. Đến khi bọn họ qua đời, cô liền đưa cậu đi đổi theo họ mẹ.

Hoắc Đình Sâm không hỏi nữa.

Anh nhìn ánh hoàng hôn phủ lên khuôn mặt của Cố Chi, đột nhiên lại đau lòng.

Sau đó nghĩ đến lý do hôm nay mình hẹn cô ra ngắm hoàng hôn, liền cảm thấy hổ thẹn.

Ánh mắt Hoắc Đình Sâm nhìn Cố Chi rất sâu, lại nghĩ đến mẹ cô, người đàn bà số khổ đó chỉ kịp sống trên đời một đoạn thời gian ngắn ngủi, đến cả một bức hình lưu lại cũng không có.

Cố Chi vậy mà lại đắc ý cười, nhìn thoáng qua Hoắc Đình Sâm: “Ha ha, vốn tôi còn tưởng đời này số tôi cũng không khác gì mẹ tôi, vậy mà anh nhìn coi, tôi trúng thưởng một cái, số phận liền đổi thay.”

“Tôi tin rằng mẹ tôi nếu có đầu thai chắc chắn sẽ được trao một cuộc đời tốt hơn, đảm bảo còn may mắn hơn tôi nữa.”

Hoắc Đình Sâm nghe Cố Chi nói “có lẽ cô và mẹ có số giống nhau.” thì liền đột nhiên nói “Không giống nhau.”

Cố Chi: “Hả?”

Hoắc Đình Sâm nhìn Cố Chi: “Em không nhớ cái ngày em uống rượu say chúng ta đã nói gì đúng không?”

Cố Chi không biết Hoắc Đình Sâm vì sao cứ nhắc mãi về buổi tối đó, liền gật đầu: “Đúng thế.”

Hoắc Đình Sâm hít vào một hơi: “Vậy anh sẽ kể lại cho em lần này.”

Cố Chi: “Chúng ta đã nói cái gì.’

Hoắc Đình Sâm: “Anh đã nói rằng nếu như em không  trúng sổ.”

Cố Chi đột nhiên cảnh giác: “Không  trúng số là sao?”

Hoắc Đình Sâm: “Nếu như em không trúng số, anh vẫn sẽ đối xử với em hệt như bây giờ.”

“Anh không biết là nếu em không trúng thưởng thì sau đó có chuyện gì xảy ra, nhưng anh có thể khẳng định, anh vẫn sẽ không cưới Triệu Hàm Thiến, người anh muốn chỉ có một mình em.”

“Em không tin có đúng không?” Anh cười một chút, “Hồi trước anh cũng không tin, nhưng mà thế giới này là vậy đó, không ngừng khiến em nghi ngờ bản thân mình, khiến cho em tin rằng em sẽ không thể làm được điều mình muốn.”

“Nếu như là trước kia, có người nói với anh rằng Cố Chi sẽ trúng số, sau đó sẽ bỏ đi, anh nhất định sẽ thấy muốn đi thì cứ đi, chẳng lẽ còn muốn anh phải đi theo rước về. Nhưng mà em thấy rồi đó, chuyện gì xảy ra sau đó, hoàn toàn không hề giống với những gì anh đã nghĩ.”

Cố Chi không nói gì.

Hoàng hôn nhuộm vàng cả một khung cảnh, cánh chim trắng bồ câu bay qua, tạo nên một khung cảnh đẹp đến không thật.

Hoắc Đình Sâm vươn tay ra trước mặt Cố Chi.

Cố Chi nhìn một hồi, cũng vươn tay ra, đặt vào lòng bàn tay anh.

Cố Chi: “Bức ảnh kia thật sự là do góc chụp thôi, tôi không hề nắm tay người đó, người đó kéo tay tôi một cái liền buông ra.”

Hoắc Đình Sâm cười cười: “Ừ.”

Anh lại nói: “Cố Chi, nếu lần này chúng ta bị chụp lại thì sao?”

“Hả?” Cố Chi nghe xong liền nhìn khắp nói: “Có phóng viên sao?”

Hoắc Đình Sâm che miệng ho khan: “Anh chỉ nói là nếu như thôi.”

Cố Chi: “Thì cứ chụp thôi, người ta cũng đâu phải không nghĩ tôi cặp kè đại gia, chắc chắn lần này sẽ không để lộ mặt anh đâu.”

Hoắc Đình Sâm: “Thì, lỡ như có vài tờ báo, như tờ Trình báo chẳng hạn, không biết sợ thì sao?”

Cố Chi cảm thấy Hoắc Đình Sâm cứ kỳ quái thế nào: “Ý anh là đăng tin đại gia mà ca sĩ Cố Chi qua lại là Hoắc Đình Sâm đó hả?”

Hoắc Đình Sâm gật gật: “Ừ, kiểu thế đó.”

Cố Chi suy nghĩ một hồi, cảm thấy biểu hiện mấy ngày nay của Hoắc Đình Sâm cũng ổn, vì thế nói: “Thì cứ kệ thôi, dù sao anh và tôi đều là người có tiền cả, ai bồ ai chẳng vậy.”

Hoắc Đình Sâm nghe xong thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật gật đầu.

Ngày hôm sau, trên tờ Trình báo đăng một bức ảnh hiếm hoi, chiếm hết cả nửa trang báo.

“Ngôi sao ca nhạc Cố Chi cùng Hoắc Đình Sâm ngọt ngào nắm tay nhau ngắm hoàng hôn trên cầu Hoàng Bách.”

Như sợ người khác không nhận ra, lần này khuôn mặt của người đàn ông trong bức ảnh vô cùng rõ ràng, nhìn là biết máy ảnh xịn cỡ nào, nhìn sơ một cái là nhận ra người này . Người đàn ông cùng ngôi sao ca nhạc Cố Chi ngắm hoàng hôn, không ai khác ngoài vị tư bản nổi tiếng Hoắc Đình Sâm.

Lần này, Hoắc Đình Sâm lộ diện liền tạo ra xôn xao không nhỏ, tuy nói rằng Cố Chi ăn bám đại gia, đại gia vừa có tiền vừa có quyền, tuỳ tiện vung tay cho cô cả trăm vạn, nhưng mà đến khi biết vị đại gia đó là Hoắc Đình Sâm, có không ít người không thể tin được.

Vậy cái người đứng ngắm cảnh đêm hôm đó cũng là Hoắc Đình Sâm ư?

Còn cái người lần trước để Cố Chi vung tay cả trăm vạn mua đồ cổ cũng là anh à?

Còn, còn, còn cái người đàn ông ôm ấp dựa dẫm mua nhà cho cũng là anh ư?

Một người cao quý, lạnh lùng như Hoắc Đình Sâm, từ chối vị hôn thê Triệu tiểu thư của Nam Kinh, vì cớ gì mà bây giờ lại có tình cảm với một ngôi sao ca nhạc thấp kém chứ?

Rồi còn mua nhà cho nữa, đừng nói anh là cái loại vì sắc mà loạn trí chứ?

Đảm bảo không phải đâu!

Vì thế, có không ít báo đài gọi điện về Hoắc thị để xác nhận.

Trần Gia Minh nhận điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác, đáp án đều chỉ có một.

Đúng vậy, người trong ảnh chính là ông chủ Hoắc Đình Sâm của chúng tôi.

Sau đó, còn có phóng viên ở trong điện thoại mà bất bình, hỏi có phải là Hoắc Đình Sâm bị Cố Chi gài không, mua một trang của Trình báo, đăng hình hai người lên, ép Hoắc Đình Sâm xác nhận danh phận bạn gái cho cô.

Bọn họ còn nói anh ta có gì cứ nói rõ, bọn họ theo  đuổi sự thật, muốn vạch trần mấy cái kiểu dùng chiêu trò để thượng vị của mấy cái ngôi sao ca nhạc này.

Trần Gia Minh nghe hai chữ “bị gài”, ánh mắt liền đưa vào trong văn phòng tổng giám đốc, ra vẻ ưu sầu mà đốt thuốc.

Quả thật là có người chơi chiêu, vừa rồi có người mang giày cao gót hùng hổ đi vào, bây giờ đang tính sổ với người chơi chiêu cô.

Cũng không biết là tư bản vô nhân tính số một Thượng Hải Hoắc Đình Sâm lần này được ngồi xổm hay là phải quỳ đất đây?

~ Hoàn chương 63 ~