Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi?

Chương 25: Phù Dung tương ngộ - Hiệp nữ vọng nhân




Ôm nỗi thắc mắc to bằng cái đình trong lòng, vì nghĩ hoài cũng ko hiểu, sao nhóc DFDFDFDF gì gì đó mạnh dzã man luôn, xài cái chiêu chi mà oánh mình 1 phát thì hồn mình đã du địa phủ? Ấm ức lắm chứ, nhóc đó đầu trắng rõ ràng, sao có thể mạnh hơn nhỏ Thúy Yên 5x như mình nhỉ? Quả là “nỗi lòng biết ngỏ cùng ai”, nghĩ đến mòn tóc mà cũng ko rút ra được nguyên do là vì đâu, tui bèn tọ mọ, kêu gào nỗi thê thảm thiết của mình trên diễn đàn maihoatrang mà mình vẫn ngày đến đêm ghé.

Công nhận thế gian này “Thạch Sanh thì ít, Lý Thông thì nhiều”, đáp trả tấm lòng thê thảm thiết của tui, 1 tên Lý Thông nhào ra tán rằng: “Chắc tại Lữ Du thường ngày tạo nhiều nghiệp chướng nên vừa lên Hoành Sơn phái đã bị chim bồ câu bay ra mổ chết”. 

Nghe hắn trả treo như thía khiến tui tức cành hông luôn á? Tui cả đời trót mang nợ hiệp nữ, muốn gieo ác lắm chứ, mà gieo mầm ác nào thì mầm đó vì khí trời biến đổi hay vì điều kiện khắc nghiệt gì gì đó, tự dưng chết weo, ko chịu nẩy mầm thành cây ác dùm tui gì hết hà, hic hic (nhìu khi tui bị đồ sát nhiều wá, ức ơi là ức, thía là tui bèn bật đồ sát truy tìm địch thủ, khốn nỗi, muốn giết người mà giết hoài ko được, đã thế còn bị kẻ thù way cho vài phát khiến mặt mày tím tái, xỉu lên xỉu xuống, không biết bao nhiêu bận mà kể, ấy gọi là “muốn gieo mầm, mầm lại héo weo”). Mọi người thấy rồi đó, tui vốn bản tánh nghĩa khí đầy mình (chỉ có xíu tật xấu là hơi tham vàng 1 chút thui hà), đôi tay này cả đời chưa vấy máu, lại hay cười hay 8, mang biết bao niềm vui bé có, lớn có đến những người xung quanh. Tính đi tính lại, công đức tích tụ bao nhiêu năm trời đủ xây lâu đài (trên cát) ấy chứ. Vậy mà tự dưng bị gán tội “tạo nghiệp chướng”, bị phán danh độc ác rùi bị trời phạt!

Mà thôi, ai đâu rảnh rỗi tranh thiệt hơn với mấy kẻ không biết phải trái thị phi, chỉ giỏi trò thọc gậy bánh xe như thía. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhờ kẻ ko ra gì đó, tui được biết nguyên nhân sâu sa của việc “đột tử” ấy. Thì ra, trên Hoành Sơn phái có mấy con chim mỏ sắt lông vàng, với cái mỏ sắt được rèn từ thép nguyên chất, chỉ cần bị mổ 1 cái thì coi như… thiên lôi cũng rồi đời, huống hồ 1 đứa con gái liễu yếu tay mềm như tui?

Hóa ra, mình không phải bị nhóc đầu trắng đồ sát mà do chính con wái điểu mỏ sắt mổ chết. Nhưng tính dài tính ngắn thì tội lỗi tày đình cũng do thằng nhóc đó gây ra. Nếu nó ko tham vàng, ko cố tình lừa tui lên đó để bị chim mổ thì làm sao tui chuốc lấy tình cảnh bi thương này? Đúng là đồ… cướp cạn, thật là xấu xa vô tội vạ. Võ lâm này đáng sợ wá, lừa đảo, cướp giật, dối trên gạt dưới, cái chi chi cũng có… Sợ wá, sợ ơi là sợ… Giang hồ hiểm ác, giang hồ thật hiểm ác…

Thằng nhóc này cà chớn wá, tui phải tìm cách trị tội thiệt đích đáng để nó phải nếm mùi “gieo nhân nào gặt wả nấy”, đầu vừa nghĩ như thế, tay tui đã tò tò lật Sổ Đen ra truy. Tía má ơi, sao ko thấy ai trong này hết dzậy chời? Rõ ràng ko phải bị lag, hảo hữu, cừu nhân vẫn còn rành rành, chỉ duy nhất cái Sổ Đen thì trống trơn trống trọi. Hôm trước tui đã cho nhóc đó vào Sổ Đen cơ mà lị, sao tự dưng hôm nay ko thấy vậy ta? Lại trò wỉ gì nữa đây vậy chờiiii?

Hic hic, thía là, từ ngày đó, tui hổng thể nào truy ra tên nhóc đầu trắng từng âm mưu “giết người cướp của” nữa, chỉ còn nhớ mang máng, char của nhóc là sự lập lại của 2 kí tự DFDFDFDF, chuỗi kí tự đó cụ thể dài ngắn ra sao thì tui ko tài nào nhớ rõ. Thôi thì, oán cừu này đành thả gió bay đi, chứ biết làm sao được hỡi trời?

Mặt mày chù ụ vì mối hận của mình không biết phải rửa trôi bằng cách nào thì đột nhiên nghe tiếng lảnh lót của Giang*VS*VoLam rủ rê đi… lụm tiền. Vốn biết bản chất tui tham vàng hơn mạng sống (thời kỳ oanh liệt nhào vào miệng wái để lôi vàng ra, bà con cô bác đều hiểu rõ mừ, chiện xấu hổ thế này, ko muốn nhắc lại nữa đâu, hì hì), nên Giang đánh ngay vào điểm yếu rất người của tui, dùng vàng làm con mồi cực béo bở để mê hoặc đứa con gái đáng thương này.

Hẹn hò đợi chờ nhau tại cửa động Phù Dung nằm kế bên Giang Tân thôn, tui ì ạch, ò è cỡi chiến mã Hắc Liệt cấp 20, từng bước 1 chậm rãi và từ tốn (thực sự là muốn nhanh cũng ko được, bản chất của ngựa rùa làm sao đòi phi nước đại sánh với gió thổi mây trôi được chứ?) đến điểm hẹn. Giang lù lù xuất hiện trông bộ dạng… bảnh dzã man, bảnh tàn độc, bảnh vô nhân đạo luôn (chời ơi, ngày ngày bắt tui đối diện với chàng đẹp giai thía này, làm sao tim tui đập đúng nhịp, làm sao máu tui chảy đúng đường cho đượccccc).

Thói đòi mọi sự việc đều có giá của nó. Chẳng hạn cái việc ham vàng của tui bị đánh đổi bằng những lần gục mặt vào rương chứa đồ đến nổi mòn cả rương (may mà rương mòn chứ ko phải mặt tui mòn, công nhận võ lâm xài hàng dỏm dzã man, hổng hiểu rương chứa đồ được đúc bằng chất liệu gì mà dễ mòn wá dzậy ta?).

Hình như thói tốt này đã ăn vào máu rùi hay sao ấy. Dẫu có bị dập mặt, mòn rương bao nhiêu lần đi nữa, tui vẫn ko chút sợ hãi, vẫn đường hoàng và hiên ngang xông vào miệng wái lôi vàng ra cho bằng được mới chịu. Chính vì thế, Giang cứ phải rồng rắn dẫn cả 1 tổ đội ra cửa Phù Dung đợi tui hoài hoài. Thực tình, hổng phải tui cố tình gây khó dễ, bắt cả cái đoàn rồng rắn đó phải nghỉ tay nghỉ chân mà lon ton chạy ra cắm trại tại cửa động đợi tui mần chi cho mang tiếng ác nhơn thất đức. Chỉ vì... Giang đã nhiều lần thử giảng cho tui hiểu rằng Giang đang ở tọa độ xyz và cắm cộc chờ tui ở đó. Nhưng đáp lại những lần chỉ vẽ tận tình ấy là sự dài cả cổ vì chờ đợi của Giang và sự hoảng hốt thất kinh của tui khi 1 mình lạc lõng giữa bày wái. Riết rùi Giang bị buộc phải hiểu "thà cắn răng chạy ra cửa động đợi bà 8 này 1 xíu, còn hơn phải làm hươu cao cổ nếu đứng đợi bả lò mò tìm được mình." 

Trong những lần đợi chờ ấy, rảnh wá hay sao mà tự dưng Giang nghiệm ra 1 chân lý sáng ngời ngời, rùi rầm rì với tui rằng: "8 à! 8 chạy chậm rì chỉ vì 8 cỡi con ngựa 2x chậm như rùa này. Sao 8 ko cỡi ngựa 50 cho phù hợp với 8?"

Hiểu rõ rằng tên Đường Môn này đang mang kính lúp ra săm soi mình, tui vẫn thản thiên đáp trả: "Chạy chậm kệ ta. Ta thích con ngựa này nên ta cỡi. Thế thôi!"

Chắc cách trả lời của tui hay ho lắm hay sao á, tự dưng Giang cười cười: "8 tiếc tiền nên ko muốn mua ngựa phải ko? Ko sao đâu, coi như Giang tặng 8 con ngựa 50 nghen."

Wớ chời đất wỉ thân thiên địa nhân ơi, tên Đường Môn này nghĩ rằng tui kẹo kéo và bủn xỉn đến độ ko nhả ra được mấy vạn để tậu cho mình 1 con ngựa nên hồn ư? Hơi bừng bực trong lòng rùi, nhưng nghĩ dù sao hắn cũng có lòng tốt muốn tặng ngựa, chẳng lẽ mình lại nổi trận thiên đình thì ko phải tí nào, thế là tui bèn cố gắng xuống giọng và giải thích 1 cách dịu dàng nhất: "Hổng phải là ta ko đủ tiền mua ngựa, chẳng wa con Hắc Liệt Mã này theo chân ta từ khi ta biết cỡi ngựa đến bây giờ. Chủ tớ ta ko tình thì cũng có nghĩa, cũng quyến luyến nhau lắm. Thà là wần áo, giầy dép thì mình có thể bỏ cũ đổi mới được vì chúng ko cảm xúc, chứ ngựa thì biết nháy mắt, biết quẩy đuôi, trông nó sống động và cũng có tình cảm lắm. Chính vì vậy, ta ko nỡ bỏ nó thui..."

Nghe tui hót líu lo 1 tràng lí luận bắp nổ, chắc Giang nghe nhức đầu đến wíu tay hay sao á. Mà ko chừng chỉ có tui "nhạy cảm" mới nghĩ thía thui, chứ rõ ràng thấy Giang càng cười to hơn, nghe có vẻ sảng khoái lắm: "Ha ha, thôi đi 8 ơi, đây chỉ là game, 8 sống thực 1 chút đi. Tất cả chỉ là trò chơi thôi. 8 đừng có mơ mộng quá!!!"

Tui nhìn nhìn Giang kèm nụ cười buồn thăm thẳm, lẳng lặng nhấp Thổ Địa Phù bay về thành cái vèo trong sự ngỡ ngàng 1 cách kinh dị của Giang.

Chắc Giang tưởng tui phù về thành để bán... ve chai nên vội thể hiện sự quan tâm: "8 đi đâu vậy 8?"

Tui trả lời nhát gừng: "Con người mơ mộng như ta ko đủ khả năng để kết bạn với 1 người sống thực như ngươi. Vì vậy, tốt hơn hết ko làm phiền ngươi chi nữa. Thế thôi!". Trời ạ, da mặt tui nổi tiếng là mỏng hơn bánh tráng, chỉ đụng chiện có xíu xiu, tui đã thấy nhột lắm lắm rùi, huống hồ bị Giang ném nguyên 1 wả tạ "mơ mộng, sống ảo" vào chính diện, làm sao da mặt tui đủ dày mà cười hì hì xem như ko có gì cho được? Chính vì lẽ ấy, tui đành chọn cách "lý tưởng cách biệt thì tốt hơn ko nên song hành cùng 1 đường."

Tưởng đâu bị tui "ngăn sông cách chợ" 1 cách rành mạch như thế, Giang sẽ biết đường mà lui sớm để tránh hậu hoạn về sau. Ai ngờ Giang càng cố công nài nỉ: "Ý của ta ko phải như thế. 8 đừng giận ta mà 8. Hay là thế này, nếu 8 thích con ngựa đang cỡi thì 8 hãy cứ giữ nó, tốt nhất là cất trong rương, còn bây giờ ta tặng 8 con ngựa 5x cho 8 cỡi, khi nào 8 nhớ Hắc Liệt Mã thì lại cỡi tiếp. 8 thấy như thế được ko nè?"

Nghe Giang nói có vẻ cũng bùi bùi tai, tự dưng được thêm con ngựa, lại ko bị ép phải bỏ chú Hắc Liệt Mã, coi bộ vụ làm ăn này, mình chỉ có lời, ứ có lỗ, dại gì lắc đầu từ chối? Rốt cuộc, tui được tặng chú ngựa trắng như tuyết với tên gọi Đại Uyển Bạch Mã 50. Thế là đành giọt ngắn giọt dài mời Hắc Liệt Mã vào chuồng thực hiện chương trình "bảo tồn động vật già cỗi".

Bầu bạn cùng nhau chả được bao lâu thì Giang*VS*VoLam muối mặt đi... cầu hồn, í nhầm, cầu hôn tui. Ờ, nghĩ cũng lạ nhỉ? Tui ko phải Nga My siêu buff, cưới tui chẳng có tí lợi nào, ko lợi mana, cũng chẳng lợi máu. Tui cũng ko phải là 1 hiệp nữ hùng mạnh, có thể 1 mình 1 cõi, để người ta vì 1 lý do nào đó cần đến sự giúp sức của mình để xưng hùng xưng bá với thế nhân. Tui càng ko phải là phú hộ giàu sang phú wí, tiền bạc rủng rỉnh, cưới tui rùi cũng chả được xu teng nào nếu ko nói ngược lại là bị tui đào mỏ cho cạn kiệt kim ngân châu báu luôn. Ấy vậy mà, nghĩ đi nghĩ lại thấy mình cũng có giá ghê nhỉ? Vì đâu nhỉ?

Trước lời cầu hôn của Giang, tui bèn trả lời bằng 1 câu hỏi: "Tại sao lại cầu hôn ta? Cho biết lý do cái coi nào."

Giang phản ứng hết sức... thường tình, mặt mày đó tía như bị ớt bột xát lên mặt: "Nói chiện với 8 khiến ta thấy vui vui. Từ ngày chơi võ lâm đến giờ, ta chỉ biết có 2 việc làm duy nhất: săn boss và đi Tống Kim. Mặc dù hảo hữu của ta rất nhiều nhưng ta lại ko thể nói chiện 1 cách thoải mái và vui vẻ. Nhưng từ ngày gặp 8 khiến ta cảm nhận, mình chơi võ lâm còn thêm 1 niềm vui, đó là được nói chiện với 8."

Lý do đưa ra nghe có vẻ hay ghê nhỉ? Ờ, có 1 người chờ mình, đợi mình, cảm thấy mình có thể đem niềm vui đến cho người ta, với thân phận 1 đứa con gái như tui thì còn cầu mong gì hơn? Thế nhưng... bước chân của tui ko còn nhẹ nhàng, cái gật đầu cũng ko còn thanh thản, chính vì vậy, tui nhìn Giang rồi tỏ bày thiệt hơn: "Hiện giờ ta ko thể thành hôn với ngươi được. Ta đang chờ 1 người và dù ta với người ấy đã đến Nguyệt Lão làm thủ tục mỗi đứa đi mỗi hướng, nhưng ta vẫn hy vọng sẽ có ngày ngói vỡ lại lành. Nếu như... nếu như ngói mãi vỡ, ko thể hàn gắn lại được, đến lúc đó, ta mới có thể nghĩ đến lời đề nghị của ngươi. Ngươi có thể cho ta thời gian hoặx... tùy nghi."

Không hiểu trong lòng Giang lúc đó bị cái wái wỉ gì ám ảnh hay ko, tự nhiên thấy Giang hiền dzã man: "Uh, ta hiểu 8 mà. Ta sẽ chờ!"

Và thế là, 1 Đường Môn 1 Thúy Yên cứ song hành khắp động Phù Dung dẫu là ngày nắng hay đêm mưa cũng ko đổi. Để rồi 1 ngày kia, tui nói với Giang rằng: "Sorry, gã gọi ta lên Hoa Sơn nói chiện. Hôm nay ta ko đi luyện cùng ngươi được. Sorry nhé, ta đi đây."

Có lẽ Giang hiểu rõ, ko thể nào ngăn cản bước chân nàng hiệp nữ vô tình này, nên chỉ đành cười buồn kèm theo lời chúc: "Chúc 8 sẽ làm được điều 8 thích!"

Chẳng hiểu nơi Hoa Sơn kia có gì đang chờ đợi? Là thiên đàng hay địa ngục? Mật ngọt hay đắng cay? Quả thực, cuộc đời ko ai có thể đoán trước được tương lai, nên đành phó mặc cho lão tặc thiên định đoạt vậy!