Trăng lên cao chiếu sáng cả dòng Tiêu Tương, mặt nước phủ một màu ánh bạc. Lung linh trong làn sương trắng đang lờ lững trên mặt nước, một vài con đò nhỏ thả câu trên sông, cuộc sống về đêm ở Tiên Du cũng thêm phần huyền diệu, êm ả, phu thuyền buông câu hò xa vọng.
Thời gian trôi theo ánh trăng dần đã cao quá ngọn sào. Trong khách đường Nguyễn Xá Trang, Lão Đại vẫn ngồi trầm ngâm ở ghế trên cùng, ngoài một câu nói có thể coi như khen Hồ Lão Nhị, lão tuyệt nhiên không nói thêm câu gì. Hồ Lão Nhị lúc này cũng bắt đầu đi lại trong khách phòng, trong lòng lão không thắc mắc gì, nhưng rõ ràng là thấy Hồng Tứ Nương đã đi đến quá nửa ngày mà không thấy trở về, cũng có phần nào lo cho ả. Hai con người này thường ngày vẫn cãi lộn, đánh đấm chẳng khác gì chó với mèo, nhưng đã là đồng đạo trong suốt mười năm qua hẳn là cũng nảy sinh chút tình nghĩa, có chăng là vì lúc này Lão Nhị cũng vì sĩ diện không dám nói ra miệng mà thôi.
Lão Đại sau cái vẻ mặt khô như xác chết khiến không ai đoán được ra nội tâm kia, hẳn cũng đoán ra suy nghĩ của Lão Hồ Đồ, tuy vậy tuyệt nhiên cũng không nhắc thêm lời nào.
Lão Nhị đi như thế đến cả canh giờ, cuối cùng cũng không chịu nổi quay lại hỏi Lão Đại:
- Lão Đại, mụ Tứ Nương đi đã ra ngoài đã gần một ngày rồi!
Lão Đại vẫn không chút thần sắc, hời hợt nói:
- Xưa nay cô ta không bắt nạt người khác thì thôi, làm gì có ai động tới cô ta làm gì. Ngươi không cần phải lo lắng.
- Ta không lo cho cô ta! – Lão Nhị phản bác, lão đẩy cửa đi ra ngoài còn lầm bầm lại. – Cô ta chết quách đi lại càng rảnh nợ.
Lão bước ra sân lớn, mắt hướng về bến đò Tiêu Tương, lắc đầu mấy cái rồi bỏ về phòng riêng.
“Trời hanh đất khô cẩn thận củi lửa”
Tiếng người mõ đêm nhẹ ngân lại trên đường.
Trời càng về khuya ánh trăng càng trở nên mờ ảo, cả Nguyễn Xá Trang chìm dần trong giấc ngủ, trong ánh trăng bạc trộn mờ lẫn với hơi sương có năm người áo đen bịt mặt, thân ảnh nhẹ nhàng như những con mèo đêm theo những nóc nhà đột nhập sâu vào Xá Trang.
Nguyễn Xá Trang bình thường là nơi canh phòng nghiêm ngặt vô cùng, nhưng đêm nay đệ tử trong trang lại có phần thưa thớt, chuyện này khiến cho nhóm người Lưu Cơ không khỏi đề phòng, trên một góc mái nhà Lưu Cơ kéo áo Trịnh Tú khẽ nói:
- Thông tin của đệ không sai đấy chứ.
Trịnh Tú đăm chiêu dè rặt đáp:
- Tam Bảo này được chia làm ba toà theo cấp Nhất, Nhị, Tam, chính mắt đệ nhìn thấy bọn Tam Ác được Nguyễn Khoan đưa tới khu nhà Tam Bảo này.
Nguyễn Bặc vẻ khinh thị nói:
- Vậy là trong mắt bọn Nguyễn Khoan, Tam ác Văn Giang cũng chỉ xếp vào hàng thường khách của Nguyễn Gia.
Đinh Điền có vẻ khoái trá nhưng liếc qua ánh mắt nghiêm trọng của Lưu Cơ lại thôi, Lưu Cơ khẽ hỏi:
- Chủ Tử bị chúng nhốt ở đâu?
Trịnh Tú đưa mắt nhìn về phía Tam Bảo ra hiệu, Nguyễn Bặc linh quang có phần tức giận.
Năm thân áo đen một thoáng đã đột nhập xuống khoảng sân rộng trước Tam Bảo, mấy tên đệ tử Thiên Môn Quân canh giữ thưa thớt phút chốc đã bị hạ gục, nhóm người này đã áp sát đến trước cánh cửa của tòa Tam Bảo. Đang toan dò la động tĩnh bên trong, chợt có một giọng nói khàn khàn cất lên:
- Ta đợi các ngươi đã lâu rồi, cuối cùng thì các ngươi cũng đã đến!
Bọn Lưu Cơ nghe lời này vẻ mặt đều thất sắc kinh hô:
- Là Lão Đại, chúng ta trúng mai phục rồi.
Cả bọn toan lui ra thì phía sau Hồ Lão Nhị đã xuất hiện chắn đường tự lúc nào, đi cùng hắn có cả mấy chục đệ tử Nguyễn Gia, kỳ đuốc thắp sáng cả khu Tam Bảo. Thực tình khi giao thủ với bọn Tam ác ở Lữ Đường Gia Bảo lần trước, thực lực hai bên cũng vào tầm ngang ngửa, lần này bọn chúng lại mất đi Hồng Tứ Nương, cơ bản mà nói bên phía Lưu Cơ không phải kém thế. Có điều nơi này chính là Nguyễn Xá Trang, cho dù lúc này không thấy Nguyễn Thủ Tiệp, Nguyễn Khoan và Nguyễn Siêu đâu nhưng Thiên Môn Trận dù sao cũng không thể xem thường.
Nguyễn Bặc vốn khẳng khái, không suy tính nhiều đã băng lên chĩa thương về phía Lão Đại quát lớn:
- Biết điều thì mau giao Chủ Tử cùa nhà ta ra, nếu không đừng trách cây thương của Bặc ta không khách khí.
Giọng Lão Đại khàn khàn nói:
- Các ngươi muốn cứu tên họ Đinh đó không khó! Chỉ cần các ngươi giao Kim Linh Huyền Ngọc ra. Ta đảm bảo sẽ không gây khó dễ cho y.
Lưu Cơ đáp:
- Kim Linh Huyền Ngọc hiện không có ở chỗ bọn ta, hơn nữa Kim Linh này sở hữu vốn thuộc về Thiên Linh Tự, bọn ta càng không thể tùy tiện giao nó cho ngươi.
Nguyện Bặc sốt sắng nói:
- Tam đệ, cần gì phải đôi co với chúng, chúng ta cùng xông lên. – Lời dứt trường thương đã nhằm Lão Đại xông tới.
Đan Gia cũng xuất Tri Hối kiếm, cùng Trịnh Tú xông vào hiệp trợ. Hồ Lão Nhị toan băng ra thì đã gặp phải Đinh Điền vung đao chắn ngang. Mấy chục tên đệ tử Nguyễn Xá Trang coi bộ không mấy quan tâm, đều đứng cả ngoài xem biến cục.
Hỗ Lão Nhị so với Đinh Điền vẫn là một đôi ngang tài cân sức, nhưng trận chiến còn lại lại làm bên Lưu Cơ không khỏi kinh thần.
Nguyễn Bặc phá uy tung ra chiêu Quá Nhai Đả Thủ, uy lực như vũ bão giáng xuống, nhưng Lão Đại thần sắc không một chút nao núng, quải kiếm nhỏ trong tay đã gạt đường đao sang một bên. Lập tức lại sử một chiêu Hắc Mai Phiên Triết đẩy bức lui Nguyễn Bặc lại phía sau.
Đan Gia lập tức Tri Hối kiếm băng vào, theo sau là dải lụa hồng mềm mại cuốn lấy thân chuôi kiếm. Tam Thập Nhị Vũ Kiếm Chiêu của Tri Hối kiếm pháp do chính mẫu thân nàng truyền dạy, nhất nhất đều tinh xảo hướng đến Lão Đại đánh tới. Quải kiếm đầu rồng trên tay Lão Đại liên tục phải biến chiêu ứng đỡ, liền phải thối lui ba bốn bước. Cuối cũng đành dùng một tuyệt chiêu sở học là Tẫn Phụng Đăng Phong mới bức lui được thanh Tri Hối kiếm văng ra ngoài. Lão thất sắc khinh tâm hỏi:
- Đàm Phượng Cơ là gì của ngươi?
Đan Gia nghe lời này có phần khinh tâm, lại có phần tức tối liền huy vũ Linh Lung Không Hầu kiếm pháp cùng với lụa hồng tấn công trực diện lão, miệng quát:
- Lão Yêu, dám cả gan gọi tên húy của mẫu thân ta, mau đỡ chiêu.
Linh Lung Không Hầu được dải lụa mềm điều khiển, kiếm chiêu đi theo đương xoắn ốc, thoạt nhìn có vẻ nhu mì, nhưng kình khí và thần lực không tầm thường chút nào. Lão Đại ban đầu tỏ ra cảnh giác mười phần, nhưng sau khi kiếm chiêu áp sát, phát hiện kỳ chiêu này vốn không tinh thuần như của Đàm Phượng Cơ, lập tức đã thuấn di thoát ra khỏi tử chiêu, áp sát Đan Gia tung ra một chưởng.
Lúc này Trịnh Tú cũng đã băng đến bên cạnh, liền tung ra Đan Thiết Chưởng trợ cứu cho Đan Gia. Nhưng kỳ chưởng lần này của Lão Đại âm khí lạnh buốt, Trịnh Tú chốc lát vẻ mặt thất kinh, vội lui ra sau mấy bước, trên miệng đã rỉ ra vệt máu tươi.
Lưu Cơ thấy qua chuyện này cũng đã phát hiện tên Lão Đại này ở Lữ Đường Gia Bảo thực sự chưa phô diễn hết thần kỹ, lần này đối phó dù với cả ba người Nguyễn Bặc, Trịnh Tú và Đan Muội rõ ràng vẫn tỏ ra chiếm thế thượng phong, hơn nữa trong đám đệ tử Nguyễn Xá Trang đều mảy may chưa động thủ, liền quay sang nói với ba người:
- Chúng ta tạm rút lui trước!
Đan Gia và Nguyễn Bặc còn vẻ dần dứ chưa muốn rời đi, nhưng ở tình thế này cũng biết khó có thể thay đổi cục diện, Đan Gia có phần cương nghị nói:
- Dù mất mạng cũng phải cứu được Đinh huynh ra!
Lưu cơ tức khí chen vào:
- Mạng không giữ được sao có thể cứu người.
Lúc này Đinh Điền cũng thu về sát bốn người, liền lùi ra đến giữa sân. Phía trên giọng Lão Đại khàn khàn nói:
- Nguyễn công tử, trong đám người này hẳn có kẻ đang giữ Thần Châu, công tử cũng nên giúp bọn ta một tay mới phải.
Nguyễn Phi con trai cả của Thủ Tiệp, vốn là người dẫn đầu bọn đệ tử Nguyễn Xá Trang, nãy giờ một vẻ mặt vô sắc, bây giờ môi cũng khé nhếnh một nụ cười. Hắn liền tung ra một đạo kích kỳ, phi thân lên trên đầu một con kỳ lân đá trước sân lớn hô:
- Thiên Môn Ngũ Kỳ trận.
Lập tức phía bên dưới đám đệ tử còn lại đã vây quanh lấy bọn Lưu Cơ, kỳ ngũ sắc u ẩn trong ánh sáng của đèn đuốc và vầng trăng nhạt của bầu trời, cho dù bon đệ tử Nguyễn Xá Trang ở đây không đến trăm người, nhưng khí thế của trận thế này quả không thể xem thường.
Lưu Cơ vẻ mặt thất sắc nói:
- Các huynh bảo vệ Đan muội mau phá trận thoát ra.
Năm người đưa mắt nhìn nhau, nhất loạt theo hướng Nguyễn Bặc và Đan Gia dẫn đầu đánh phá trận tiến ra phía cổng.
Tuy năm người đều ra sức hợp lực, nhưng kỳ trận lại mỗi lúc một thiên biến, kẻ này bị thương đã có kẻ khác thay vào. Lưu Cơ suy xét một hồi, ánh mắt nhìn quanh cả năm phía kỳ trận, tựa lưng vào mọi người nói:
- Ngũ hành trận này kết hợp tương sinh tương khắc rất chặt chẽ. Đệ thấy duy chỉ có vị trí Hỏa Kỳ là yếu nhất, ba người huynh cùng phụ Đan muội phá ra hướng đó, đệ sẽ cố chặn Mộc Kỳ lại.
Đan Gia không nhất trí nói:
- Võ công của huynh thấp nhất trong chúng ta làm sao có thể cản được Mộc Kỳ.
Lưu Cơ tỏ vẻ dứt khoát:
- Vì là ta võ công thấp nhất nên bốn người hợp lực mới có thể thoát ra được, đây là cách duy nhất, không có thời gian bàn cãi.
Lời hắn nói đương nhiên là bọn Bặc, Cơ, Tú đều ngộ ra cả, mấy người liền cùng đồng loạt theo kế đó đánh ra, Lưu Cơ tuy võ công kém hơn cả trong số năm người, nhưng bù lại có khả năng phán đoán tình huống rất tốt, cuối cũng cũng ngăn trở được phía bên Mộc Kỳ tiếp thêm sinh khí, bốn người còn lại đã thừa thế xông ra đến ngoài trận.
Lão Đại ở trên quan sát đương nhiên phát hiện ra kẻ này không phải tầm thường, lập tức đã xông vào trong kỳ trận, Hàn Băng Chưởng liền nhằm Lưu Cơ đánh tới.
Đan Gia bên ngoài kỳ trận, lúc này tinh thần có phần hoảng loạn, ngấn lệ đã rơi xuống ướt cả khóe mắt cũng đã toan xông trở lại, Nguyễn Bặc thấy vậy vội kéo nàng ta lại, nhắc:
- Đan Gia, muội không thể để Lưu Cơ hy sinh vô ích được, chúng ta mau đi thôi.
Lại quay lại phía Lão Đại quát lớn:
- Hồng Tứ Nương đang ở chỗ bọn ta, nếu ngươi đối sử với hai người họ không tốt, chớ trách bọn ta không nể mặt.
Lão Đại một thoáng biến sắc thoáng qua, thờ ơ nói:
- Các ngươi giết luôn ả đi.
Hàn Băng Chưởng đã áp sát phía sau Lưu Cơ.
Hắn cũng không lỡ nhìn cảnh này, nước mắt rơi xuống nền đá khô, quả quyết kéo Đan Gia đánh ra phía hào đê bên ngoài, liên tục những kẻ mang hỏa kỳ phía đó bị chém chết, hoặc thụ thương nặng. Bốn kỳ đội kia nhất loạt đã có phần hoang mang để lộ ra sơ hở.
Lúc này trong sân chính, Lưu Cơ đỡ chọn một chưởng Hàn Băng của Lão Đại, toàn thân bị hắt tung lên một khoảng không trung, hắn thấy cảm nhận thấy một vẻ lạnh buốt, sau đó lại không biết vì một lý do nào đó, có một bàn tay ôm lấy thân thể hắn đáp xuống mặt đất, mờ tỏ chỉ rõ người này cũng mặc một bộ hắc y.
Lão Đại sắc thái trên mặt biến đổi, trên miệng một vệt máu tươi đã ứa ra, thất kinh hỏi:
- Lưu Quang Diệt Ảnh, Các hạ là cao nhân phương nào?
Hắc nhân đáy mắt có chút tinh quanh lóe sáng, liền một tay ôm lấy Lưu Cơ mất hút dưới ánh trăng.
P/s: Hắc y này rốt cuộc là ai? Tại sao lại cứu Lưu Cơ. Rốt cuộc hắn và hai hắc y trước có liên hệ như thế nào?