Võ Lâm Minh Tư Mật Ký Sự

Chương 45




Trình Mạc để Thư Trường Hoa xuống nhẹ nhàng, trên ngực y chỉ có một cái lỗ nhỏ đang rỉ máu.

Tần Phương Xuyên ngồi xổm xuống, lau đi máu trên ngực Thư Trường Hoa, nói: “Không sao, sư huynh vẫn còn sống.”

Trình Mạc gật đầu.

Tuệ Tịch đột nhiên hỏi: “Còn cổ vương thì sao đây?”

Tần Phương Xuyên đứng dậy, nhìn về phía cổ vương, “Nọc độc mới chảy ra từ trong cơ thể cổ vương chính là lúc độc tính mạnh nhất, tuy ta có thể trộn thêm thuốc giải vào nọc độc để chúng ta bôi lên người, nhưng lúc này thuốc giải vẫn khó mà triệt tiêu hết độc tính của nó.

Tử Tiêu nghe vậy, nhíu mày hỏi: “Nên làm sao?”

Tần Phương Xuyên đáp: “Năng lực tự lành của cổ vương rất mạnh, nó phân bố ra nọc độc bao lấy mình, hai cái xúc tua bị chém đứt đều có thể tái sinh.”

Tuệ Tịch liền hơi nôn nóng, “Vậy chẳng phải đao kiếm đều vô dụng?”

Tần Phương Xuyên cũng nhăn chặt mày, bỗng nhiên cúi đầu nhìn Thứ Tâm Trùy trong tay Trình Mạc, y hơi suy tư, nói: “Có lẽ có thể tin vào truyền thuyết, nếu A Ny có thể dùng Thứ Tâm Trùy khống chế cổ vương, chúng ta cũng có thể tìm được biện pháp!”

Trình Mạc nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Tần Phương Xuyên, “Phải làm sao?”

Tần Phương Xuyên đáp: “Ngoại trừ trái tim của cổ vương, ta thật sự không nghĩ ra biện pháp nào hay hơn.”

Trình Mạc đứng dậy, hỏi: “Độc tính của nọc độc kia rốt cuộc mạnh đến đâu?”

Tần Phương Xuyên nói: “Khiến toàn thân người ta, từ nội tạng cho đến làn da, thối rữa mà chết.”

Trình Mạc lại hỏi: “Với độc tính như vậy, muốn người ta tử vong phải mất bao lâu?”

Tần Phương Xuyên đang định trả lời, đột nhiên giật mình, vội nói: “Trình Mạc, ngươi…”

Trình Mạc không đáp, lại hỏi: “Có thể chịu được đến lúc tìm ra trái tim của cổ vương không?”

Tần Phương Xuyên cả giận: “Không thể! Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Trình Mạc cúi đầu, nhìn mũi nhọn sáng choáng trong tay, trong chớp mắt, một bước bước ra, liền muốn nhảy từ đài cao xuống.

Nhưng thân người vừa chuyển động, lại bị chụp lấy hai vai.

Tuệ Tịch và Tử Tiêu đồng thời ra tay ngăn cản hắn.

Tử Tiêu vươn tay cho Trình Mạc, nói: “Đưa ta, ta đến.”

Trình Mạc trừng lớn hai mắt, lui về sau tránh đi, “Sao có thể!”

Tử Tiêu nói: “Ta có cách, yên tâm đi.”

Trình Mạc vẫn không tin, hỏi: “Cách gì?”

Tử Tiêu nói: “Sẽ không chết. Ngươi có thể tin ta không?”

Trình Mạc trông thấy ánh mắt kiên định của Tử Tiêu, tạm thời không thể không tin, đang còn do dự thì nghe Tuệ Tịch nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ tin y.”

Trong lòng Trình Mạc liền thấy buồn bã, Tử Tiêu có khi nào lừa gạt hắn đâu? Bất kể thế nào, luôn phải tin y.

Hắn chần chừ giao Thứ Tâm Trùy trong tay cho Tử Tiêu, đồng thời vẫn tiếp tục hỏi: “Là cách gì?”

Tử Tiêu nhận lấy, một tay cầm kiếm, một tay cầm trùy, không đáp lại lời Trình Mạc, y đứng thẳng bên mép đài, quan sát cổ vương đang nhúc nhích, dường như đang cân nhắc vị trí trái tim nó.

Ngay thời điểm Trình Mạc vô cùng lo lắng, Tử Tiêu bất ngờ hành động, y nhảy khỏi đài cao, nhưng không phi về hướng ngực của cổ vương, mà nắm kiếm rồi vung kiếm để nó cắm phập xuống trước người cổ vương. Mũi trường kiếm ghim xuống đất một đoạn, thân thể y mượn lực nhảy lên, tay kia thì cầm Thứ Tâm Trùy, đâm thẳng vào ngực cổ vương.

Thử một lần chưa chuẩn liền rút ra thật nhanh, thân thể lại đáp xuống, mượn lực trường kiếm, nhảy lên lần thứ hai. Lúc này, Tử Tiêu nhảy lên càng cao, Thứ Tâm Trùy trong tay lại đâm ra.

Thử đi thử lại, thân thể y có mấy lần suýt soát chạm vào nọc độc tích lũy thành lớp dầy trên người cổ vương, Trình Mạc theo dõi mà thấp thỏm không thôi.

Một lần cuối cùng, Tử Tiêu lợi dụng trường kiếm, nhảy về phía sau, vịn vách hang trở lại đài cao.

Trình Mạc vội vàng tiến lên, hỏi: “Không có việc gì chứ.”

Tử Tiêu lắc đầu, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười nhạt, y giơ cao Thứ Tâm Trùy trong tay, để Trình Mạc xem mũi của nó.

Trên mũi nhọn kia có một vết đỏ tươi, rõ ràng đã chạm tới trái tim cổ vương.

Tuệ Tịch khen: “Hay lắm!”

Trong lúc nhất thời, Trình Mạc cũng vừa mừng vừa sợ, nhìn về phía Tử Tiêu.

Tử Tiêu nói: “Ta đã nhớ kỹ vị trí trái tim của nó, muốn lấy trái tim cũng không phải việc khó.”

Tuệ Tịch vươn tay lấy thanh trùy trong tay Tử Tiêu, cẩn thận xem xét, bỗng nhiên hừ một tiếng, “Thứ Tâm Trùy này cũng chẳng phải thần binh lợi khí gì, cái nó ỷ vào là lưỡi câu ngay mũi đây.”

Gã giơ lên cao, tất cả đều có thể nhìn thấy từ mũi trùy dịch xuống mấy tấc quả nhiên có một cái lưỡi câu, một khi đâm vào trái tim cổ vương, có thể tiện thể móc lấy.

Tuệ Tịch gõ vang thân trùy, “Bên trong trùy trống rỗng, xem ra là dùng để lấy máu, nếu như ta đoán không sai, mũi nhọn đâm vào trái tim cổ vương, lưỡi câu liền móc lấy, phần rãnh bắt đầu lấy máu, máu sẽ chậm rãi chảy ra từ mũi trùy đến một chỗ khác, cho đến khi hết sạch.

Gã xoay đáy trùy lại, quả nhiên nhìn thấy một cái lỗ đang rỉ máu.

Tần Phương Xuyên nôn nóng nói: “Có thể nào để chảy hết như vậy? Trình Mạc còn chờ máu ở tim cổ vương để giải độc.”

Tuệ Tịch dường như cũng đang suy tư vấn đề này.

Tử Tiêu đột nhiên hỏi: “Liệu có lọ đựng máu không?”

Tần Phương Xuyên sững lại, nói: “Đợi đã.” Y xoay người đi ra cửa động, không bao lâu thì trở lại còn cầm theo hai cái bình sứ màu trắng ngọc.

Y nói: “Mấy cái này lúc trước ta mang vào giấu, khi đó là vì trộm nọc độc của cổ vương, cũng dùng vài cái trong đó.”

Tuệ Tịch nhận lấy cái bình, ước lượng, bỗng nhiên gã quăng trả Thứ Tâm Trùy cho Tử Tiêu, “Ngươi chỉ cần động thủ, máu để ta lấy.”

Tử Tiêu gật đầu một cái, nói: “Được.”

Lúc này Tử Tiêu không cần thử nữa, y chỉ cần vịn vách động đi xuống, sau khi xem xét độ cao không có mấy khác biệt, y cầm Thứ Tâm Trùy từ xa bay tới đâm vào trái tim cổ vương.

Còn Tuệ Tịch giao hai cái bình sứ cho Trình Mạc, gã thì vịn vách động leo lên cao, thân hình gã rất linh hoạt, tay châm bám vào tường động, chẳng mấy chốc đã chạm đến đỉnh.

Trình Mạc lập tức hiểu được ý đồ của Tuệ Tịch, hắn xem gã bám vào trần động, đá thẳng vào một khối đá nhọn bảy màu, khối đá nhọn kia lập tức cắm thẳng xuống.

Tử Tiêu đã động thủ. Mũi nhọn bén ngót rời tay, lao chính xác theo hướng trái tim cổ vương, trong nháy mắt đã đâm vào ngực nó, chỉ để lại đúng nửa thanh trùy không sai bên ngoài cơ thể.