Võ Lâm Minh Tư Mật Ký Sự

Chương 35




Trình Mạc phục hồi tinh thần sau cơn hốt hoảng, hắn lập tức vươn tay kéo chăn, người bên cạnh đè lại cổ tay hắn, “Che cái gì?”

Trình Mạc hỏi: “Trở về lúc nào?”

Người nọ nói: “Lúc ngươi bị cha ngươi đánh đòn.”

Trình Mạc dở khóc dở cười, hô một tiếng: “Tuệ Tịch ca ca.”

“Sao vậy?” Tuệ Tịch hỏi, “Có đau không?”

Trình Mạc cười khổ, không biết ứng đối với gã thế nào.

Tuệ Tịch đột nhiên nâng tay, một bàn tay vỗ lên mông Trình Mạc, không nhẹ không nặng.

Trình Mạc đau đến ra mồ hôi lạnh đầy đầu, khẽ rên lên một tiếng.

Tuệ Tịch nói: “Ta đếm rồi, cha ngươi đánh ngươi tổng cộng bốn mươi mốt roi.”

Trình Mạc nói: “Đúng vậy, không chút lưu tình.”

Tuệ Tịch cười cười, hỏi: “Giờ thì nhớ kỹ rồi chứ? Đường đường là Võ Lâm Minh chủ, sao có thể giao hảo với loại tà ma ngoại đạo như ta.”

Trình Mạc nhổm dậy, nghiêng đầu nhìn về phía Tuệ Tịch, vươn tay nắm lấy tay gã, “Ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải.”

Tuệ Tịch nói: “Không nhớ đòn, lần sau còn phải chịu roi.”

Trình Mạc nhẹ giọng nói: “Vậy cứ chịu thôi.”

Ngón tay Tuệ Tịch đột nhiên đặt lên mông Trình Mạc, tránh miệng vết thương, chậm rãi chuyển động.

Trình Mạc cảm thấy có chút ngứa, nhịn không được muốn động người né tránh.

Tuệ Tịch không định buông tha hắn, ngón tay thong thả di xuống nơi không bị thương giữa hai cánh mông, vẽ vòng tròn, lướt qua miệng huyệt màu đỏ nhạt kia.

Khuôn mặt tái nhợt của Trình Mạc không khỏi nổi lên màu đỏ, “Đừng làm vậy.” Tuy nói thế nhưng giọng điệu có đôi chút yếu ớt.

Tuệ Tịch để ngón tay ở huyệt khẩu, chậm rãi tìm tòi bên trong, thịt mềm bên trong vách động lập tức quấn riết lấy ngón tay gã, vừa ấm áp vừa ướt át.

Trình Mạc nhẹ thở dốc, ngón tay siết chặt tấm chăn dưới thân, mệt mỏi nói: “Huynh muốn ta chết sao?”

Tuệ Tịch rút ngón tay ra, “Không chết được, yên tâm đi.”

Trình Mạc cảm thấy hậu huyệt mình cứ như có chút lưu luyến, còn nhớ hình dạng ngón tay Tuệ Tịch vậy, thậm chí càng khát khao hơn, hắn cười, có chút tự giễu.

Lúc này, Tuệ Tịch đột nhiên đứng lên, nói với ngoài cửa: “Tiến vào đi.”

Trình Mạc ngẩn ra, hắn không phát hiện ngoài cửa có người.

Thế nhưng ngoài cửa không có động tĩnh gì, Tuệ Tịch bỗng nhiên nâng tay, mở ra năm ngón, cửa phòng bật mở vào trong, một thân người bị nội lực mãnh liệt của gã hút vào.

Người nọ bị kéo đập vào bàn mới dừng lại, che ngực ho khan hai tiếng.

Trình Mạc cố tập trung tinh thần, thì ra người nọ lại là Tần Phương Xuyên, hắn lắp bắp kinh hãi, hai tay chống người muốn đứng dậy.

Tuệ Tịch đặt một tay lên vai hắn, “Đừng đứng lên.”

Tần Phương Xuyên xoa ngực, cũng vội vàng nói: “Đừng nhúc nhích.” Y xoay người đóng cửa phòng, lúc quay lại cũng không thèm liếc nhìn Tuệ Tịch lấy một cái mà đi đến bên giường Trình Mạc.

Tần Phương Xuyên ngồi ở mép giường, cẩn thận quan sát miệng vết thương trên lưng Trình Mạc, trừng mắt liếc Tuệ Tịch một cái hung tợn, “Ngươi muốn hại chết hắn sao?”

Tuệ Tịch hừ cười một tiếng.

Tần Phương Xuyên lấy một cái bình màu trắng ngọc từ trong ngực ra, mở nút, đổ một chút thuốc mỡ trong suốt vào lòng bàn tay mình, rồi mới nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên lưng và mông Trình Mạc.

Thuốc mỡ vừa dịu vừa mát, vừa bôi lên, cái đau rát như lửa của vết thương liền biến mất, chỉ còn lại cảm giác lành lạnh dễ chịu.

Tần Phương Xuyên lại lấy ra một cái bình sứ nhỏ khác, đổ ra một viên hoàn, đút cho Trình Mạc, y dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán hắn, hỏi: “Đỡ hơn chút nào không?

Trình Mạc gật đầu, “Dễ chịu hơn rất nhiều.”

Tần Phương Xuyên thở phào một hơi, “Vậy là tốt rồi.”

Trình Mạc hỏi: “Ngươi đi đâu vậy? Sao bây giờ mới trở về?”

Tần Phương Xuyên nhìn chỗ khác, nói: “Có một số việc.”

Trình Mạc hỏi: “Việc gì?”

Tần Phương Xuyên đáp: “Chuyện của ta.”

Tuệ Tịch bỗng nhiên nói: “Chuyện gì lại không dám nói ra nghe thử?”

Tần Phương Xuyên cộc lốc: “Chuyện của ta vì sao phải nói cho ngươi nghe?”

Một tay Tuệ Tịch tóm lấy cánh tay Tần Phương Xuyên, nhấc cả người y lên, ném vào phía trong giường nhưng tránh không đụng vào Trình Mạc, lạnh lùng nói: “Ta không muốn biết, có giỏi ngươi nói cho hắn nghe.”

Tần Phương Xuyên lăn một vòng trên giường mới quỳ dậy, đang lúc muốn nổi khùng bỗng nghe Trình Mạc rên rỉ một tiếng “Đau quá” thì vội vàng cúi đầu xem vết thương trên lưng Trình Mạc.

Kỳ thật Trình Mạc không có bị đụng phải vết thương, hắn chỉ là sợ bọn họ lại cãi nhau.

Tần Phương Xuyên nhìn từng vết lằn đỏ tươi trên lưng Trình Mạc, trong lòng khó chịu, nói: “Yên tâm đi, có ta ở đây, nhất định sẽ không để lại sẹo.”

Nói xong, vươn tay ôm Trình Mạc, để hắn gối đầu trên đùi mình.

Trình Mạc lại hỏi: “Ngươi đi gặp Thư Trường Hoa có phải không?”