[Vũ Lâm Dật Sư Hệ Liệt] Bộ 2 - Võ Lâm Minh Chủ

Chương 3




Một tháng trước, Giới Viện cùng Thủ tọa Đạt Ma đường Giới Không sư huynh truy bắt kẻ phản bội của Thiếu lâm tự. Truy một hơi đến tận Phúc Kiến thì mất dấu. Đúng lúc này hai người lại được phương trượng của Nam Thiếu Lâm cực lực mời tới thăm quý tự. Giới Viện quyết định để Giới Không đi một mình, còn hắn thì tiếp tục truy tìm kẻ kia. Giới Không nghĩ tiểu sư đệ của mình võ công cao cường, ổn trọng thành thục, hẳn là sẽ không gây ra sai lầm gì, vì vậy dặn dò hắn vài câu liền rời đi.

.

Giới Viện lên đường một mình, đối với tất cả mọi sự việc trên đường đều thấy vô cùng mới mẻ. Ở đây hoàn toàn bất đồng với khu vực dưới chân núi Thiếu Thất, không chỉ dân cư đông đúc hơn mà còn có rất nhiều các đoàn biểu diễn xiếc, rất nhiều điều hắn chưa bao giờ thấy qua. Tuy nhiên hắn vẫn rất nhanh chóng phát hiện ra kẻ phản bội trong đám người kia, liền vội vàng đuổi theo. Nhưng kẻ kia dường như cũng nghi ngờ là có người đuổi theo, liền đi lòng vòng khắp nơi, rồi tiếp tục chạy lên trên núi. Giới Viện tất nhiên là vẫn theo sát gã, thế nhưng khinh công của gã cũng không phải loại tầm thường, đi qua một ngọn núi, cả hai người đều đã thấm mệt. May mà Giới Viện công lực thâm hậu nên mới có thể chiếm thế thượng phong. Nhưng khi Giới Viện sắp bắt được thì gã đột nhiên dừng bước rồi xoay người lại, há mồm thở dốc, giống như đã thúc thủ chịu trói. Giới Viện cũng không nghi ngờ, từ từ tiến đến gần thì bất ngờ bị hất bột phấn lên người. Hắn do quá bất ngờ nên đã hít phải một chút bột phấn, mặt liền biến sắc, là độc sao?

.

Nhân lúc này, gã kia liền cười nhạt nói: “Giới Viện, ngươi đã trúng phải Thập hương nhuyễn cân tán của ta. Dù ngươi có võ công cao cường cùng nội lực thâm hậu tới mức nào đi chăng nữa thì lát nữa cũng phải gục xuống thôi! Ha ha…” Gã vừa cười lớn vừa nhanh chóng tẩu thoát, chỉ sợ nội lực của Giới Viện chưa hoàn toàn mất đi, cho nên gã vẫn cẩn thận thì hơn.

.

Giới Viện thập phần bình tĩnh, Thập hương nhuyễn cân tán đối với người bình thường thì chỉ cảm thấy cả người vô lực mà thôi, nhưng đối với người tập võ thì lại có tác hại rất lớn. Nếu không có giải dược thì dược lực sẽ tự động tiêu tán sau mười hai canh giờ, cho nên hắn cũng không cần lo lắng. Ngược lại chỉ lo sẽ để người kia trốn thoát thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Vì vậy hắn liền vận công đuổi theo, cũng không quản việc hắn làm như vậy sẽ càng khiến dược lực sẽ khuếch tán nhanh hơn…

.

Quả nhiên phía trước không một bóng người. Đột nhiên lại có một bóng đen thoáng vụt qua. Giới Viện đang mừng thầm trong lòng thì lại thấy đối phương chạy về phía mình, là một hồng y nữ nhân? Nàng kia vội vàng chạy đi, tóc tai toán loạn, khi nàng chạy tới gần thì hắn phát hiện khóe môi của nàng có vệt máu, lại cảm thấy khí tức bất ổn của nàng thì đoán rằng nàng đang bị thương. Sau đó không lâu, Giới Viện cảm thấy Thập hương nhuyễn cân tán trong người mình bắt đầu phát tác, toàn thân vô lực ngã trên mặt đất. Hắn thầm than một tiếng, ở trong rừng này mười hai canh giờ cũng không hề gì, chỉ sợ hắn sẽ sớm trở thành thức ăn trong bụng dã thú mất thôi.

.

Ngẩng đầu nhìn xung quanh, không ngờ phía trước lại có một căn miếu nhỏ. Dựa vào nghị lực hơn người, Giới Viện dùng hết khí lực toàn thân để đứng lên, cố gắng đi vào bên trong miếu… Phật tổ thương xót, không nỡ để đệ tử bị dã thú tấn công. A di đà phật!

.

Giới Viện phải mất gần một canh giờ mới đến được trước cửa miếu. Ngôi miếu này bỏ hoang đã lâu, cỏ dại cũng mọc thành bụi, cũng không có đèn đóm gì cả, nhưng làm chỗ trú thân thì vẫn rất tốt. Hắn vừa đi vào cửa thì chợt nhìn thấy một bạch y thiếu niên sạch sẽ mỹ lệ, trông có vẻ dị thường chói mắt, thần thái có chút giống như Bồ Tát… Giới Viện cố gắng bước vào đến bên trong miếu thì thật sự đã không còn một chút khí lực nào. Bạch y thiếu niên kia e rằng chỉ cần động một ngón tay cũng đủ để lấy mạng của hắn, nhưng lúc này Giới Viện không quản được nhiều như vậy.

.

“Cút!”

.

Một thanh âm lạnh tanh vang lên, Giới Viện khó hiểu nhìn về phía thiếu niên kia. Ở đây chỉ có hai người bọn họ, cho nên vừa rồi chắc chắn là người này nói. Hắn nhìn sang thì thấy y vẫn đang nhắm mặt dưỡng thần, nhưng vẻ mặt lại có chút thống khổ.

.

“Bần tăng trúng phải Thập hương nhuyễn cân tán, đi tới nơi này đã là cực hạn. Bần tăng sẽ cố gắng hết sức để không quấy rầy thí chủ…”

.

“Mau cút!” Bạch y thiếu niên đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt của hắn rất đẹp, thế nhưng trong đôi mắt đó lúc này lại tỏa ra sát khí không che giấu.

.

Giới Viện có chút kinh hãi. Người này thật hung ác. Nếu như có thể hắn đương nhiên sẽ bỏ đi, thế nhưng quả thật hắn không còn chút khí lực nào để đi tiếp nữa. Bất đắc dĩ cười cười với đối phương, nhưng Giới Viện bỗng nhiên phát hiện ra phía trước tượng phật có vết máu. Xem ra là vừa mới xảy chuyện, vết máu này còn kéo dài ra tận cửa sổ… lẽ nào người này đang bị thương sao? Hoặc là vết thương trên người nữ nhân vừa rồi là chính là do y gây ra?

.

Thấy hắn không đi, bạch y niên thiếu liền nhắm mắt lại, chỉ là hai hàng lông mày càng lúc càng nhíu chặt hơn, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi sẽ hối hận!”

.

Giới Viện cười khổ: “Bần tăng đã nói rồi, bần tăng đã trúng Thập hương nhuyễn cân tán, có muốn cũng không thể đi được.”

.

Bạch y thiếu niên kia không buồn mở miệng, chỉ là sắc mặt của y càng ngày càng kỳ lạ, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên, mồ hôi liên tục chảy dài hai bên thái dương.

.

Chẳng lẽ là luyện công rồi bị tẩu hỏa nhập ma sao? Giới Viện nhẹ nhàng mở miệng: “Thí chủ, ngươi không sao chứ?”

.

” Câm… miệng!” Bạch y thiếu niên nghiến răng nói.

.

Ách… cũng đúng, khi luyện công không thể phân tâm, mình cũng đừng làm phiền hắn mới đúng. Giới Viện cố gắng ngồi vào trong góc, khe khẽ tụng kinh, tránh làm điều gì thất thố trước mặt Phật tổ.

.

Nửa khắc sau, thiếu niên kia giống như không thể chịu đựng được nữa, đột nhiên phát cuồng hét lớn một tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu, thở hổn hển, thân thể liên tục rung động.

.

Giới Viện lúc này đang ở phía sau lưng y, tuy không nhìn thấy vẻ mặt của y, nhưng chỉ bằng cảm giác hắn cũng có thể cảm thấy đối phương phi thường thống khổ. Hắn cũng vô cùng lo lắng hỏi: “Thí chủ, ngươi làm sao vậy? Bị thương có nặng lắm không?”

.

Bạch y thiếu niên dường như đã quên còn có người khác tồn tại. Chợt nghe được thanh âm phía sau mình liền nhanh chóng quay đầu lại, mặt y lúc này đỏ bừng lên, đôi mắt tràn đầy tơ máu, hay nói là tràn đầy dục vọng thì chính xác hơn. Chỉ có điều Giới Viện không nhận ra mà thôi. Bạch y thiếu niên rống to hơn: “Cút! Nhân lúc ta còn lại một chút lý trí… mau cút!”

.

Bộ dạng y lúc này rất đẹp nhưng cũng rất đáng sợ, Giới Viện thấy vậy liền rụt người lại một chút. Hắn hiện tại cũng không có khí lực, bất luận kẻ nào tùy tiện động thủ cũng có thể giết hắn. Huống hồ kẻ kia trông giống như đang phát điên, mình vẫn là ít kích thích hắn thì hơn.

.

Mà bạch y thiếu niên kia càng ngày càng bước lại gần hắn, đẩy mạnh một cái khiến hắn ngã trên mặt đất, tùy tiện xé rách tăng y của hắn, hơi thở cực nóng liên tục phả lên khuôn mặt hắn…

.

“Ngươi muốn làm gì?” Người ta có câu người không biết thì không sợ, Giới Viện vẫn rất bình tĩnh nhìn thiếu niên kia, thần tình vẫn rất từ bi. Hai mươi lăm năm tu hành của hắn cũng không phải là đồ bỏ a.

.

Bạch y thiếu niên khựng lại, kinh ngạc cúi xuống nhìn hắn, bỗng dưng lùi lại rồi cuộn tròn trong góc, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

.

“Thí chủ, rốt cuộc là ngươi làm sao vậy?”

.

“… tiêu hồn…”

.



“Tiêu hồn?”

.

“Hoan… Hoan hỉ thiên… Nhất dạ tiêu, tiêu hồn…”

.

Giới Viện nghe được vô cùng khiếp sợ. Hắn từng nghe chưởng môn sư huynh nói qua, Hoan hỉ thiên chính là võ lâm song ma, đã thành danh ba mươi năm nay. Võ công của bọn chúng vô cùng tà đạo, chuyên lấy âm bổ dương cùng lấy dương bổ âm để luyện công. “Nhất dạ tiêu hồn” chính là xuân dược mà song ma sử dụng, cho dù là trinh tiết liệt phụ và bất khuất nam nhi cũng không thể khống chế dục vọng… Vì vậy mà bọn chúng bị người trong võ lâm phỉ báng, gọi là *** ma, người nào cũng muốn trừ diệt chúng. Thế nhưng do song ma khinh công cao cường, lại am tường thuật dịch dung, muốn trừ diệt chúng thật không dễ dàng chút nào. Chúng mai danh ẩn tích hai năm, người trong võ lâm đồn đại song ma vì *** loạn quá độ nên đã chết bất đắc kỳ tử. Không ngờ lần này bọn chúng lại đột ngột xuất hiện ở Vũ Di Sơn, chẳng lẽ là bế quan tu luyện ma công sao? Nữ nhân kia chẳng lẽ lại là Hỉ phu nhân trong Hoan hỉ thiên? Chỉ là Hỉ phu nhân năm nay cũng phải hơn năm mươi rồi, mà nữ nhân kia dù nhìn thế nào cũng chỉ trên dưới ba mươi mà thôi, chẳng lẽ lại là đệ tử của Hỉ phu nhân?

.

Vấn đề chính bây giờ là thiếu niên trước mắt nên làm thế nào bây giờ? Người ta vẫn nói Nhật dạ tiêu hồn là xuân dược mạnh nhất, nam nữ đều dùng được, nếu không cùng người khác giao hoan, thì nội trong vòng một canh giờ sẽ xuất huyết mà chết. Ai, nơi này lại không có người, bằng không cũng có thể giúp hắn hạ nhiệt một chút…

.

Ngay khi Giới Viện còn đang lo lắng thì thiếu niên kia đã không khắc chế được nữa mà gào thét: “Nóng!… Nóng quá… khó chịu…” Y vừa nói vừa xé rách y phục của chính mình để giảm bớt khô nóng khó chịu trong cơ thể. Nhưng dục vọng vẫn không ngừng tăng cao làm đôi mắt của y lúc này đỏ ngầu lên, giống như dã thú mà tiến về phía Giới Viện, mạnh bạo xé bỏ tăng y trên người hắn.

.

Giới Viện lúc này sợ hãi vô cùng, sắc mặt trắng bệch ra: “Thí… thí chủ, bần tăng là người xuất gia, thí chủ ngươi bình tĩnh một chút…”

.

Thiếu niên kia lúc này như dã thú đã bị dục vọng khống chế làm sao còn nghe thấy hắn nói gì, vẫn tiếp tục quá trình xé nát tăng y của hắn. Thân thể lộ ra ngoài lập tức nổi da gà, không phải là do gió tháng hai quá lạnh, mà là do ánh mắt của thiếu niên kia vừa lật hắn nằm sấp xuống, cự vật nóng rực ma sát hậu huyệt của hắn, đang tìm đường để xông vào.

.

“Thí chủ, bình tĩnh… bình tĩnh một chút…” Hắn là hòa thượng nha! Thế nhưng bắt một người mất đi lý trí bình tĩnh lại thì thật là hy vọng xa vời, bản thân hắn thì lại không thể động đậy không thể tự cứu bản thân. Hắn bị ép quỳ rạp trên mặt đất, đầu hướng về phía tượng phật, thì thào cầu khẩn: “Phật tổ linh thiêng, đệ tử Giới Viện xưa nay luôn tuân thủ nghiêm ngặt thanh quy giới luật. Hôm nay đệ tử gặp nạn, mong Phật tổ hiện thân cứu đệ… a…” Tiếng hét thống khổ chói tai của hắn vang lên như muốn phá vỡ màn đêm.

.

Phật tổ vẫn nở nụ cười từ ái, thế nhưng hậu đình của Giới Viện đã bị thất thủ mất rồi. Phật tổở nơi nào đó cười cười: {Đệ tử Giới Viện của ta, ngươi hy sinh trinh tiết đổi lấy một sinh mệnh, cũng có thể coi là công đức vô lượng!}

.

.

Giới Viện là một người luyện võ, tu luyện nội tức điều lý của phật môn, cơ thể rắn chắc, bí huyệt so với người thường càng chặt hơn. Hôm nay lại chưa khuếch trương gì mà đã bị phân thân vừa to vừa cứng cắm vào, kết quả khỏi nói, giang môn nứt ra, máu chảy không ngừng… Giới Viện đau đớn không cách nào kiềm chế được, sớm đã khóc hô.

.

Có lẽ tiếng khóc của hắn càng cổ vũ thú tính của thiếu niên, hoặc cũng có thể do được mật huyệt chật khít bao vây làm thiếu niên như tìm được khoái cảm, thứ trong cơ thể hắn hưng phấn càng thêm cương lên, không ngừng ra sức quất tống. Sự đụng chạm gây ra khoái cảm tê dại từng đợt truyền khắp tứ chi bách hài, hai viên song hoàn theo động tác mà phát ra tiếng “tét tét”, tiếng *** mỹ tràn ngập bên tai. Nhiệt độ từ hạ phúc kéo lên, phân thân lại càng cương cứng lên hơn, cao hoàn cũng tràn ngập dịch thể đang nóng lòng tìm kiếm phát tiết. Dưới tiếng khóc lóc nức nở của Giới Viện, thiếu niên càng ra tăng tốc mà kịch liệt xuyên vào, mỗi một lần cũng đâm vào tận sâu trong, tựa hồ như muốn đâm thủng hắn ra…

.

“Thật chặt… Thật thoải mái!”

.

Đau đớn từ trước nay chưa từng trải qua như muốn xé rách thân thể Giới Viện ra thành từng mảnh nhỏ. Nhưng vì lực khống chế tinh thần của hắn quá cao mà không bị ngất đi, chỉ có thể cứ như vậy mà chịu đựng sự đau đớn cùng nhục nhã.

.

Một lúc sau, tiếng gầm nhẹ của thiếu niên vang lên cùng với tiếng rên rỉ thống khổ của Giới Viện, thiếu niên kia cuối cùng cũng phun ra bạch dịch bên trong thân thể Giới Viện. Y thở hổn hển phía trên lưng hắn, xem ra thần trí của y lúc này đã tỉnh táo lại một chút, liền cúi xuống nhìn tiểu thiên hạ đang run rẩy nằm dưới thân mình.

.

Cuối cùng đã kết thúc rồi sao? Giới Viện mở mắt ra, cố sức bò về phía trước để tránh xa thiếu niên kia, thế nhưng thân thể sau khi bị khuất nhục lại càng vô lực. Kết quả là chỉ nhúc nhích được một chút, khoảng cách của hai người lúc này chỉ là nửa bước chân.

.

Mà động tác của hắn đã hoàn toàn kích thích thiếu niên. Sau khi bắn tinh, phân thân của thiếu niên vẫn cương cứng ở trong cơ thể hắn, chỉ là chiếm chút thư giải nên mới có thể thanh tỉnh trong chốc lát. Nhưng ngay lúc đó Giới Viện lại ngọ nguậy, hậu huyệt cắn thật chặt vào dục vọng của thiếu niên, như một dòng điện chạy xẹt qua, dục vọng mà thiếu niên cố gắng khắc chế trong nháy mắt như bùng phát, lý trí biến mất tăm. Nâng vòng eo của Giới Viện lên, dục vọng như lưỡi dao sắc bén bắt đầu chém giết. Hỗn hợp dịch thể cùng máu tươi chảy ra khiến mật huyệt không còn khô khốc như lúc ban đầu, nhưng vẫn vô cùng chặt làm mỗi lần ra vào cũng phát ra tiếng nhớp nháp vô cùng *** mỹ. Thiếu niên hưng phấn khàn khàn hô: “Hô! Thật chặt!… Sướng quá…”

.

“Ư… buông ta ra!” Giới Viện giãy giụa, khóc hô, thanh âm đã khàn đặc. Đột nhiên một cảm giác tê dại xa lạ từ điểm đó lan khắp toàn thân, Giới Viện không tự chủ được mà rên rỉ: “Ư a…”

.

Đau đớn vẫn còn, nhưng đã không phải hoàn toàn là thống khổ, dục vọng cực đại mỗi lần đâm vào chỗ sâu trong liền nảy sinh cảm giác kỳ dị, càng lúc càng mãnh liệt hơn! Trong miếu không người, cây cỏ xanh nhạt mọc đầy đất, theo sự di chuyển của thiếu niên, làn da của Giới Viện cũng di động theo. Đụng vào lá cỏ, hai hạt phù du đỏ tươi đứng thẳng, phân thân vốn mềm mại thỉnh thoảng bị lá cỏ cọ xát, không lâu sau cũng đã cứng lên. Dù tiếp xúc vào mặt đất lạnh lẽo nhưng Giới Viện vẫn cảm thấy khô nóng: “A! A… Ư đừng… a…”

.

Từng đợt khoái cảm trước nay chưa có xuyên qua hết thảy chướng ngại, làm Giới Viện phun ra những tiếng rên rỉ thỏa mãn. Bất quá rất nhanh, Giới Viện đã cắn chặt môi dưới, cảm thấy kinh hoảng. Mình làm sao thế này? Lại ở tình huống này mà dâng lên dục niệm đáng xấu hổ, hai mươi lăm năm tu hành đi đâu rồi?

.

Vội vàng nhắm mắt lại đọc Khởi Tâm kinh: “Bàn nhược ba la mật đa tâm kinh, quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai không… Sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị… Y bàn nhược ba la mật đa cố, tâm vô quải ngại, vô quải ngại cố, vô hữu khủng phố, viễn ly điên đảo mộng tưởng, cứu cánh niết… A! Đừng ưm…” (Oa oa oa… không được! Hôi mỗ điên roài! Đang cảnh H lại dám đọc kinh phật…Ôi! Xem ra ở kiếp này, Hôi mỗ không tu thành chánh quả được rồi! Khóc…)

.

Tâm kinh xem ra chẳng hề có công hiệu trong lúc này, nghe vào trong tai thiếu niên, lại như là tiếng rên rỉ cầu hoan đầy hấp dẫn quyến rũ. Thú tính nguyên thủy kích thích đến cực điểm, theo bản năng mà tăng thêm tốc độ quất tống, như tìm kiếm niềm vui sướng cao hơn.

.

Thiếu niên như dã thú mà chém giết cướp đoạt, dục hỏa nóng bỏng đang thiêu đốt thân thể của hắn, dục vọng cắn nuốt tất cả lý trí, không chỉ có khoái cảm kích thích mỗi dây thần kinh của hắn, mà còn rung động cả tâm linh, tựa như đang đẩy hắn vào thiên đường! Giới Viện khó có thể kiềm chế được mà phát ra tiếng rên rỉ thoải mái. Dù chưa trải qua việc đời, nhưng lại vô cùng tự nhiên mà đong đưa vòng eo nghênh hợp lấy tiết tấu của thiếu niên, phân thân cực đại đâm thẳng vào chỗ đó, khiến Giới Viện co quắp, hậu bích kẹp chặt. Thiếu niên cúi người áp vào lưng hắn, điên cuồng hét lên một tiếng, thể dịch nóng rực bắn thẳng vào tít sâu trong cơ thể hắn. Cùng lúc đó, Giới Viện cũng hô nhẹ, dục vọng cương cứng phun ra dịch bạc, bắn lên đám cỏ dưới thân, dính đầy cả vào đám lông mao cùng bắp đùi…

.

Ngoại trừ tiếng thở dốc, hiện tại trong căn miếu hoang không có thêm bất cứ một âm thanh nào khác, mồ hôi nhễ nhại chảy trên thân thể xích lõa vẫn đang duy trì tư thế cũ của hai người. Ánh nắng xuyên qua khe cửa chiếu thẳng vào hai thân thể trắng nõn nhưng lại vô cùng cường tráng khỏe mạnh, những giọt mồ hôi phản chiếu ánh nắng lấp lánh, thật là một bức tranh hài hòa tĩnh mịch.

.

Một lát sau, khi không khí lạnh lẽo đã xua đi sự khô nóng trong cơ thể hai người. Hơi thở nóng bóng của thiếu niên kia phả lên tấm lưng trần của hắn khiến Giới Viện chấn động toàn thân, lý trí đi vào cõi tiên lúc trước cũng thanh tỉnh lại, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng.

.

Hắn, hắn cư nhiên… ban ngày ban mặt, ở nơi trang nghiêm bảo tự, trước mặt phật tổ, lại làm ra việc trái với thanh quy, vi phạm luân lý thông thường, bại hoại xấu xa như vậy. Sau này hắn còn mặt mũi nào mà đứng tại nơi cửa phật đây?

.

Giật giật, thân thểở phía trên đè xuống, hắn căn bản không thể động đậy, Giới Viện không chịu nổi liền nói: “Cút ngay!”

.

Thiếu niên kia nghe thấy thế liền rời khỏi lưng hắn, hình như cũng thanh tỉnh được một chút, liền tạ lỗi với hắn: “Vị sư phụ này, rất xin lỗi! Tại hạ vô ý mạo phạm…”

.

“Câm miệng! Cách xa ta ra một chút!” Giới Viện rống to hơn, bất quá do thân thể quá mức mệt nhọc, nên tiếng gào lớn của hắn nghe lại giống như tiếng mèo kêu làm nũng.

.

Thiếu niên kia nghe lời: “Hảo, ta sẽ câm miệng. Bất quá tiểu đệ đệ của ta vẫn còn ở trong người của ngươi, dù sao cũng phải rút ra trước đã.”

.

Giới Viện thật sự là muốn chết, cái này còn cần phải hỏi sao?

.

Thiếu niên kia vẫn quỳ trên mặt đất, chậm rãi rút tiểu đệ đệ của y ra. Tuy rằng phân thân của y đã nhỏ lại, thế nhưng tiểu huyệt của hòa thượng này cũng đã thu lại, bó chặt lấy tiểu đệ đệ của y, lực co rút kinh người. Lẽ nào hậu huyệt của người xuất gia đều chặt như vậy sao? Thiếu niên kia vừa thầm suy nghĩ như vậy vừa chậm rãi rút ra. Y rút ra rất chậm, nội bích vốn đang ướt át kia mang lại cảm giác vô cùng tuyệt vời, khiến cho dục vọng của y lại cấp tốc ngẩng đầu. Vừa rút ra chưa đến một nửa, dục hỏa đốt người lại bùng lên, tiểu đệ đệ của y lại bắt đầu trướng lớn…

.

Giới Viện hít sâu một hơi, nhanh như vậy mà tên kia lại hưng phấn cái gì a? Cảm thấy cự vật nóng rực kia tiếp tục lùi ra ngoài, thân thể hắn chợt trở nên căng cứng. Mà hắn càng căng thẳng thân thể lại càng khít chặt, thiêu niên kia không chịu nổi nữa liền đẩy người về phía trước, giống như nghiêm phạt mà hung hăng tiến vào trong thân thể của Giới Viện.

.

“Ngô ân… Không! Không được…” Giới Viện không ngờ y lại tiếp tục trừu sáp như vậy, giãy dụa vòng eo muốn thoát ra. Nhưng thật không ngờ hành động đó lại vạn phần giống như đang hướng đối phương mãnh liệt cầu hoan. Giới Viện cầu xin nói: “Đừng, đừng động nữa! Van cầu ngươi… a… a… Không nên a…”

.

Thiếu niên kia đang sảng khoái như vậy làm sao có thể dừng lại, vừa di chuyển vừa thở hổn hển, cười nhạo: “Không nên? A…c ái miệng phía trên nói thế nhưng cái miệng phía dưới lại gắt gao cắn… a… cắn tiểu đệ đệ của ta không tha a…”

.

“Không… a… không… a…” Lý trí nhắc nhở hắn đây là sai trái, thế nhưng thân thể lại không có ý thức, nhịn không được mà sa vào trầm luân.

.

“Sư phụ, người xuất gia không được phép nói dối… Ân, vẫn là thân thể ngươi thành thật hơn…” Thiếu niên xấu xa cười, thúc vào thật sâu, rồi bỗng nhiên ngừng lại. Hơi thở nóng bỏng kia phả lên lưng hắn, thân thể vì sự dừng lại này mà lắc lư không ngừng, giống như đang thúc giục kẻ kia nhanh lên một chút để thỏa mãn nhu cầu của hắn. Thiếu niên lại cười tà mị rồi nói: “Vị sưphụ này, ngươi chính là xử nam đi? Nghẹn lâu như vậy thảo nào…”

.

“Không… không… xin ngươi buông tha cho ta đi! Thí chủ, bần tăng là… là người xuất gia a!”

.

“Ngươi ngoài miệng nói không được, nhưng thân thể thì lại rất hưởng thụ a! Hơn nữa ta là bị trúng độc, ngươi làm người xuất gia thì nên cứu người chứ, chỉ có chút xíu thế này mà cũng không chịu sao.” Thiếu niên vừa dứt lời liền tiếp tục chuyển động, hạ thân đẩy mạnh về phía trước khiến cho Giới Viện đau đớn kêu lên, thân thể không tự chủ được mà run rẩy một trận. Thấy hắn như vậy, thiếu niên kia bỗng nhiên rất muốn nhìn vẻ mặt của hắn một chút, xem có biểu tình mâu thuẫn giữa dục vọng và lý trí hay không. Vì vậy không hề báo trước liền rời khỏi thân thể hắn.

.

Giới Viện cảm thấy rất kỳ quái, độc của y không phải còn chưa được giải trừ hoàn toàn sao? Thế nào lại…