Trong sự kiện “Tháng sáu trời nóng hừng hực” của công ty game Võ Lâm đã xuất hiện rất nhiều mỹ nữ ra tranh tài với chân dung hình thật. Nội dung cuộc thi này bao gồm trắc nghiệm kiến thức trong võ lâm, thi ảnh cosplay và thi vận động offline. Mà đã có thi thố thì ắc có bình chọn, có bình chọn thì sẽ xuất hiện kim bảng đề danh thập đỉnh mỹ nhân. Đi vào trong forum của trò chơi, ai cũng có thể dễ dàng truy cập vào blog của các mỹ nữ đương thời. Ngạc nhiên nhất là trong mười vị trí dẫn đầu, đã có đến bốn người thuộc Lý quốc.
Hệ thống quốc gia trong trò chơi có đến 10 server tổng và hai trăm sever phụ. Tổng số người tham gia Võ Lâm có đến một triệu, chiếm áp đảo trong thị phần kinh doanh game online của Việt quốc. Có account Võ Lâm đó là một loại thời trang cần thiết chứ không phải giải trí đơn thuần nữa. Trang mạng xã hội và web blog của công ty Võ Lâm vì vậy mà cũng trở nên phổ biến hơn.
Thiên Hùng chẳng hiểu vì sao sau khi quốc chiến kết thúc, mọi việc không dừng hẳn mà ngược lại càng bùng nổ hơn. Khó thấy được cảnh đánh nhau loạn xạ kiểu đoàn chiến mà không vì mục tiêu nào cả. Mọi người xúm nhau chửi bới trên kênh thế giới, lấy tiền mua loa liên server để mắng nhau cho mát dạ mát gan.
Bởi vì khó có thể theo dõi những dòng chữ chạy nhanh hơn tên bắn, Thiên Hùng đành phải cầu viện đến đồng đội. Tịch Dạ hình như đang bận chuyện gì đó, không tiện trả lời, chỉ có thằng Quý là tiếp chuyện với hắn.
Thì ra Lê vương Khất Nhi lại thừa thắng truy kích, muốn chiếm đoạt hết mỹ nhân của Lý quốc. Thành vương bại khấu là chuyện thường tình trong thiên hạ, đáng hận là y còn muốn đoạt luôn nương tử của Lục Đạo.
An Nhiên từng thi hoa khôi trong “Tháng sáu trời nóng hừng hực” đoạt được hạng 3 toàn Võ Lâm. Nàng là nữ sinh viên của trường đại học Ngữ Văn quốc gia danh tiếng. Theo đúng luật, người chiến thắng quốc chiến có quyền đòi tù binh bất kỳ từ nước thua. Nhưng đạo nghĩa trong giang hồ luôn tránh né việc chia uyên rẽ thuý. Trong một số trường hợp, các quốc vương ko đòi người đã lập gia đình, hoặc đòi cả hai phu thê một lượt. Lần này Khất Nhi lại đụng đến thê tử của Lục Đạo, kẻ không cách gì rời bỏ được quốc gia mình.
Dẫu Lục Đạo đã năn nỉ sẽ đem ngân khố cùng bảo vật chí tôn ra trao đổi, nhưng Khất Nhi vẫn một mực từ chối. Các anh hùng thiên hạ thấy chuyện bất bình nhảy vào nói hộ thì xảy ra khẩu chiến. Từ những thành phần quá khích của Lê quốc muốn hạ nhục kẻ thua cuộc, đến những người Lý quốc cay cú sau quốc chiến, ai nấy cũng đem hết bản lĩnh thô bỉ của mình ra thi triển. Kết quả là nửa giờ đồng hồ sau có cả trăm mạ thủ bị bỏ tù vì phát ngôn bất lịch sự nơi công cộng. Lúc này Thiên Hùng đã đoán ra vì sao Tịch Dạ bỗng nhiên im hơi lặng tiếng rồi. Nàng đang làm công việc mật thám đại nội, loại bỏ những thành phần gây rối trong thiên hạ.
Thiên Hùng muốn nói lời chào tạm biệt nhưng không kịp nữa. Hắn đành phải thoát ra, im lặng từ giã cõi đời.
“Đã đến lúc nghỉ ngơi rồi!”
^_^
Hắn ngã người nằm ra sàn, ngó chằm chằm vào trần nhà đóng đầy mạng nhện. Căn phòng trọ của sinh viên trường y vẫn bề bộn, lộn xộn như lần đầu tiên Thiên Hùng dọn vào. Không đi học, không đi làm, bạn bè đã tứ tán khắp phương trời. Thiên Hùng tự hỏi mình, hắn còn việc gì để hoạt động trong thời gian đóng kén chờ ngày hoá bướm này.
Cuối tháng bảy trường trao bằng tốt nghiệp, đến tận tháng mười nhà của Thiên Hùng mới kịp xây xong. Kế hoạch hiện nay của hắn chỉ là viết đơn xin việc gửi đi khắp các bệnh viện và nằm chờ thời. Sự kiện gần nhất mà hắn khẩn trương chính là “Phu Thê Đồng Tâm” diễn ra trong ngày bảy tháng bảy. Tham gia Võ Lâm một tháng rưỡi, cuộc sống của hắn cũng chỉ toàn là game và game. Thiên Hùng thở dài, ngồi dậy, bắt đầu lau dọn phòng trọ.
Hắn dọn được một tiếng đồng hồ thì đã xong hết căn phòng bé tí. Lại không có việc gì làm, Thiên Hùng nằm dài ra hít thở không khí trong an nhàn. Hít thở chán chê, hắn ra đường mua cơm hộp về ăn. Lủi thủi trong phòng một mình khiến Thiên Hùng phát điên lên được. Thế là hắn lại đăng nhập vào game.Thiên Hùng mon men nhấn vào hộp chat cá nhân.
[Mật] Anh Hùng: “Nương tử, nàng đang làm gì đó?”
[Mật] Tịch Dạ: “Đi ăn cướp.”
Có người trả lời cộc lốc, không thèm chèn thêm biểu tượng đáng yêu như mọi khi.
[Mật] Anh Hùng: “Cướp xong chúng ta lại đến Đại Lâm Phong đánh quái nhé!”
[Mật] Tịch Dạ: “Không phải tướng công đã chán ghét võ lâm, muốn quy ẩn giang hồ sao?”
[Mật] Anh Hùng: “E hèm ... cũng không phải là quy ẩn cực đoan đến vậy. Ta chỉ muốn giảm bớt thời gian online lại, để điều chỉnh cuộc sống cá nhân của mình.”
[Mật] Tịch Dạ: “Vậy chàng cứ điều chỉnh đi.”
Rõ ràng, Thiên Hùng ngửi ra được mùi thuốc súng trong này. Vậy nên hắn liền dịu giọng năn nỉ.
[Mật] Anh Hùng: “Nương tử, ta ko thể bỏ nàng được. Đã hứa cùng nàng đoạt Long Phụng Trình Tường, vi phu nhất định không thể bỏ ngang giữa chừng.”
[Mật] Tịch Dạ: “Ta không biết, rõ ràng chàng tuyên bố không cần vợ nữa.”
[Mật] Anh Hùng: “Chắc nương tử nghe lầm, ta lúc nào lại muốn bỏ nàng đâu.”
Lựơc bỏ đi khoảng ba mươi phút năn nỉ cùng giận lẫy tiếp theo, cuối cùng Anh Hùng và Tịch Dạ đã làm lành trở lại. Hắn luôn tâm niệm một điều, phụ nữ rất dễ dỗi hờn, mà khi nàng đã giận rồi thì vô cùng tốn công làm hoà. Thiên Hùng tự dặn lòng sau này không dám làm phật lòng bất kỳ người con gái nào khác nữa. Phụ nữ còn nguy hiểm hơn tiểu nhân, rất là khó dưỡng.
Hôm đó là ngày mùng năm tháng bảy, họ còn đúng một ngaỳ rưỡi để hoàn thành bốn thử thách cuối cùng.
^_^
Nhiệm vụ Khoa Quốc Truy Hung chỉ được mở ra trong thời gian từ 17h đến 21h nên Thiên Hùng lại phải tiếp tục offline. Hắn đã dành cả buổi sáng tham gia quốc chiến nên bây giờ phải tiết kiệm quỹ thời gian online còn lại. Mỗi ngày chơi quá mười hai tiếng, hệ thống kiểm soát của chính phủ bắt buộc cưỡng chế trục xuất gamer. Bây giờ có ở lại, đến nưả đêm sao hắn kịp phá bốn ải tiếp theo.
Làm lành với Tịch Dạ xong, Thiên Hùng cảm thấy vui phơi phới. Nỗi cô đơn buồn bã mới vừa nãy đã bị đánh bay biến đi mất tiêu rồi. Đúng là đời này hắn không thể xa Võ Lâm được nữa. Anh Hùng chính là một phần cuộc sống của Thiên Hùng.
Không chơi game, hắn lại vẩn vơ đi vào diễn đàn xem mọi người nói gì về cuộc quốc chiến. Tại khu vực Tửu Quán, ai nấy vẫn còn ồn ả bàn luận về trận chiến kinh hồn vừa qua. Những quân sư quạt mo cùng chiến lược gia bàn giấy tha hồ được khua môi múa mép. Từ kế hoạch phản liên minh của Mai quốc, đến hành trình lội ngược dòng đầy gian nan của Lê quốc đều được đem ra mổ xẻ.
Cuộc chiến này rõ ràng là một trận đánh với kế trong kế. Từ lúc Lục Đạo chọc Khất Nhi khiêu chiến, đến lúc giành giật chìa khoá bên hồ sen đều là bẫy rập trùng trùng. Mọi người phân tích về vị trí xây dựng kinh thành của Lý quốc cho tới cấu trúc kỳ đài dấu trong kho bạc. Họ lại lôi cả chuyện yêu sách tù binh và sau cùng là nhân thân của hai vị quốc vương ra bàn luận luôn.
Dựa vào thông tin của các mách lẻo viên thì Khất Nhi và Lục Đạo đã từng là đôi bạn thân thiết. Họ cùng ở trong một bang hội Chiến Thắng, là nhị vị đương gia, chủ và phó bang. Cũng trong quốc chiến, Lục Đạo là cao thủ bị Lý vương bốc đi. Khất Nhi đã hứa sẽ cố gắng đứng đầu Lê quốc để đưa bạn hữu trở về nước. Nào ngờ con tin một đi không trở lại, còn lấy vợ, nhập bang mới ở Lý quốc. Khất Nhi dĩ nhiên tức giận vì bị phản bội, liên tục chọc ngoáy, phá bỉnh Lục Đạo mọi lúc mọi nơi.
Trận chiến trên mạng ảo còn kéo nhau ra cả ngoài đời thật. Nhà hàng thịt nướng “Ngon Lành” cũng suýt phá sản vì hai ông chủ trở mặt với nhau. Kết quả là một người ra đi, còn kẻ kia ôm hận ở lại. Lục Đạo lập mưu trả thù, muốn Khất Nhi không thể trở đầu cắn được mình thêm lần nào nữa.
Nhưng chuyện đời vốn vô thường khó đoán. Quốc chiến là sự kiện liên quan đến rất nhiều người, đâu phải chỉ có ân oán cá nhân cả hai. Cú lội ngược dòng ngoạn mục lần này còn phải tính đến sự xuất sắc của từng thành viên trong Lê quốc. Nếu không có các đại thần Lam Y, Chân Phương và kẻ vô danh tiểu tốt như Anh Hùng thì hỏi làm sao Khất Nhi hống hách được như giờ đây.
Lại bàn về việc Anh Hùng chuyển nguy thành an, người chơi trong thiên hạ cũng nhắc tới kẻ cứu viện ở Đông môn và mở được cửa quốc khố của Lý vương. Có thành viên đã nhanh nhảu đem hết thông tin của Anh Hùng trình bày cho cả thế giới cùng chiêm ngưỡng.
Đáng mừng là chỉ có avatar, chỉ số máu và nội lực là bị lộ. Từ sau khi dùng tẩy cốt tán, các thông số khác của Anh Hùng đã hoàn toàn bị che khuất đi. Mọi người chỉ biết hắn thuộc Trường Sinh trang và hành nghề đạo tặc. Ngoài một số comment chế giễu sự chọn nghề kỳ quặc của Thiên Hùng thì chưa ai phát hiện ra hắn là Bách Thắng thần thâu.
“Chắc là ăn may!” Một bình luận trấn an hết thảy mọi người.
Thiên Hùng căng thẳng theo dõi diễn tiến của dư luận. Mọi người đang bàn luận rôm rả và đưa ra các phân tích trái chiều về thân phận bí mật của Anh Hùng.
“Tại sao chẳng ai xem được các thông số của y?” Có người đặt ra nghi điểm.“Nhưng anh ta chỉ mới đạt cấp tám mươi, còn cách chuẩn đại thần rất xa, sao lại có tình trạng này được?”
“Hắn đang luyện kỳ môn dị thuật gì chăng?”
“Hẳn là một loại bảo pháp gì đó hiếm có khó tìm lắm.”
Những câu hỏi không lời giải đang mỗi lúc một nhiều hơn. Thiên Hùng hồi hộp cầu mong không ai đoán được sự thật. Bỗng một tiếng chuông đổ khiến hắn giật thót cả người. Đúng là người đang mờ ám, làm việc gì cũng hoang mang sợ hãi. Thiên Hùng bắt điện thoại, nhẹ giọng hỏi đầu dây bên kia là ai thế.
“Tôi gọi đến từ bệnh viện Chợ Ruộng.” Một giọng nữ trả lời.