Võ Lâm Bại Hoại

Chương 18




Đừng nói là trước mặt người trong thiên hạ, mà dù là trước mặt thân hữu, hành động của Ngọc Như Hồng cũng đủ khiến kẻ khác phải trợn mắt, há mồm.

Y dám ở trước mặt bao người cùng Giới Viện làm ra cử chỉ thân mật như thế, càng làm lời đồn đại thêm chứng thực.

Đai hội võ lâm khó có được thời khắc lặng im thế này, hơn nữa lại còn im đến mức có thể nghe thấy tiếng nín thở của mọi người.

Giới Viện đưa lưng về phía dưới đài, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được từng ánh mắt như mũi tên nhọn hoắt đâm vào sống lưng làm hắn lạnh phát run, cơ thể hắn cứng ngắc, cơ hồ không thể nhúc nhích được. Vừa ngẩng đầu lên, Giới Viện đã nhìn thấy sắc mặt giật mình kinh ngạc của phương trượng sư huynh, hắn không khỏi kinh hãi, trầm giọng quát: “Ngọc Như Hồng, còn không chịu buông tay!”

Nhưng Ngọc Như Hồng lại nói: “Muốn ta buông tay cũng được, nhưng người ngàn vạn lần không được đi tìm chết!”

“Ngươi…” Giới Viện lửa giận bừng bừng tới mức không nói được gì, mắt lộ ra bối rối nhìn phương trượng sư huynh. Giới Không buông hạ mi mắt, thở dài một hơi thật sâu, khom người nhặt lấy thỏi bạc dưới chân, trên mặt vô cùng hờ hững, không biết đang nghĩ gì.

“Hừ!” Đột nhiên tiếng hừ lạnh vang lên giữa khung cảnh yên lặng, chẳng khác sấm sét giữa trời quang, làm mọi người vô thức quay đầu lại chỗ phát ra âm thanh đó, bỗng thấy có người đứng lên, chính là chưởng môn phái Tung Sơn – Triệu Trường Khánh, hắn không nóng không lạnh mà nói với mọi người: “Ai cũng nói Thiếu Lâm Tự là Bắc Đẩu võ lâm, phật môn thanh tịnh, thì ra lại đúng như lời đồn, ô uế đáng xấu hổ. Thủ tọa Giới Luật Đường liên tiếp phạm giới luật, thật đúng là võ lâm bất hạnh!”

Chưa đợi đám người dưới làm trò phụ họa, đệ tử Thiếu Lâm đã trợn tròn mắt, một bên gầm lên: “Triệu Trường Khánh, ngươi nhiều lần làm nhục sự trong sạch của Thiếu Lâm ta, hay lời đồn đó là do ngươi tung, rốt cuộc có rắp tâm gì! Hay là muốn *** bẩn Thiếu Lâm ta, sau đó cướp lấy ngôi vị minh chủ võ lâm với ý đồ khống chế toàn thiên hạ?”

Lời vừa nói ra, cả đám người xôn xao cả lên, sớm có người đã hoài nghi phái Tung Sơn liên hợp với Không Động, Thanh Thành cùng Thần Đao môn lập “Đao Kiếm minh” không phải hoàn toàn là vì báo thù, nếu nói bọn họ không có dã tâm đó, thì kẻ ngu cũng không tin được!

Triệu Trường Khánh bị hoài nghi cũng chỉ cười cười, lơ đễnh nói: “Minh chủ võ lâm phải là một người nhân đức hiệp nghĩa, huống chi nếu thân là minh chủ đương nhiên phải vì võ lâm mà tận sức. Tiểu sư phụ chớ nhiễu loạn để che đậy hành vi đáng xấu hổ của Thiếu Lâm Tự…”

“Triệu chưởng môn!” Giới Viện cắt đứt lời hắn nói, đột nhiên dùng chiêu Bàn Nhược chưởng không chút lưu tình đánh về phía đôi tay đang ôm bên eo mình ra, khiến cho Ngọc Như Hồng không thể không buông tay. Mặt không chút thay đổi mà nhìn Triệu Trường Khánh, Giới Viện nói: “Thiếu Lâm Tự quang minh lỗi lạc vốn thiên hạ ai cũng biết, thế nhưng Triệu chưởng môn lại giấu phản đồ của Thiếu Lâm, dùng lời đồn vô căn cứ sỉ nhục Thiếu Lâm Tự, Triệu chưởng môn chuẩn bị kỹ như thế, sợ là có mục đích riêng đi?”

“Lời đồn? A, Giới Viện đại sư, ngay cả một người, thân là cao tăng của Giới Luật Đường còn không giữ bản thân được trong sạch, thì huống chi là chúng tăng Thiếu Lâm? Mọi người nghĩ đúng không?” Triệu Trường Khánh nhìn mọi người hỏi, vài vị chưởng môn bên cạnh hắn liên tiếp gật đầu.

Đám người phía dưới cũng thấy hắn nói có lý, chỉ có một số người thì thờ ơ lạnh nhạt.

Giới Viện cảm thấy toàn thân rét run, chẳng lẽ tất cả mọi người đều tin lời đồn đó? Đơn giản chỉ vì lỗi của hắn mà lại lôi kéo cả Thiếu Lâm Tự vào? Ánh mắt chậm rãi xẹt qua đám người, từng đôi mắt như lưỡi dao sắc bén từng nhát cứa vào tim hắn, khiến hắn khó có thể hô hấp. Là hắn rất ngây thơ, vốn tưởng rằng sẽ có người tin tưởng Thiếu Lâm Tự trong sạch sao? Giới Viện hít sâu một hơi, mở mắt ra nhìn chăm chú vào đám người, kiên định nói: “Một người làm một người chịu, ta làm những chuyện như vậy, ta sẽ thừa nhận. Việc này cũng không liên quan đến Thiếu Lâm Tự, mong kẻ có ý đồ riêng đừng dùng việc này để hãm hại Thiếu Lâm!”

“Ha ha, nói thật nhẹ nhàng, ngươi chỉ việc nói một câu không liên quan tới Thiếu Lâm Tự là có thể giải vây cho Thiếu Lâm Tự sao, theo ngu ý của tại hạ, Thiếu Lâm Tự nếu có thể dạy dỗ một người làm bại hoại phật môn, thì khó không có người thứ hai, thứ ba xuất hiện!” Trong đám người không biết có kẻ nào rống lên, những người còn lại thì ngoác miệng ra mà cười.

Cứng ngắc trên đài cao, bị người dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm, muốn bình tĩnh mà đứng vững, phải cần biết bao dũng khí đây? Giới Viện nhíu mày, đứng thẳng, ánh mắt nhìn về phía mọi người. Hắn tình nguyện dùng ánh mắt khinh bỉ cùng cười nhạo này làm con tim chết lặng, còn hơn là phải nhìn mặt các sư huynh. Nếu bọn họ trách cứ hắn, oán hận hắn, hắn còn cảm thấy thoải mái, nhưng hắn sợ nhất nhìn thấy vẻ mặt không chút trách cứ của sư huynh, điều đó sẽ càng làm hắn cảm thấy xấu hổ. Từ bé hắn đã được sư phụ và mấy vị sư huynh nuôi dưỡng, bọn họ luôn thương yêu, bao dung hắn…

“Tiểu sư đệ, đệ đừng nói thêm làm gì, còn đây là kiếp số của Thiếu Lâm Tự, đệ không cần phải một mình gánh chịu.” Giới Không đại sư vẫn mang vẻ từ ái mà nói với Giới Viện.

Một bên, Ngọc Như Hồng nhíu mày, trong con ngươi hiện lên chút bất ngờ, rồi sau đó mỉm cười như quyết định gì đó. Coi như Thiếu Lâm Tự thông tình đạt lý, y phải cố gắng giúp họ mới đươc!

“Triệu chưởng môn, tố giác hành vi xấu xa của một người phải có chứng cứ, nếu không làm sao người trong thiên hạ tin phục được? Còn vị nhân chứng kia, tên là Tịnh Minh đúng không? Lúc ngươi làm chứng, có phải đã quên hai việc không?”

Ngọc Như Hồng tiến lên đứng trước mặt Giới Viện, che chở cho hắn khỏi ánh mắt khinh bỉ bên dưới, rồi nhìn về phía Tịnh Minh, quyến rũ mà cười, nhất thời làm đối phương hô hấp dồn dập, thẳng đến khi y mở miệng mới tỉnh táo trở lại: “Nếu không có Tịnh Minh huynh đài thưởng cho Giới Viện thập hương nhuyễn cân tán, thì hắn làm sao toàn thân vô lực, để tiểu vương muốn làm gì thì làm? Nói đi thì phải nói lại, đây cũng không phải là công lao của một mình huynh đài, nếu như tiểu vương không bị hai tên ma đầu Ma Chi và Hỉ Ma hạ tuyệt đỉnh mỵ dược Dạ Tiêu Hồn, thì tiểu vương làm sao lại đói đến mức xuống tay với một vị hòa thượng, huống chi lại còn ở nơi thâm sơn hẻo lánh, chẳng qua tiểu vương không còn đường sống để lựa chọn thôi. Bất quá…”

Nói đến đây, Ngọc Như Hồng dừng lại một chút, đôi mắt xinh đẹp khẽ lưu chuyển, quay lại nhìn Giới Viện, khóe môi khẽ vẽ nên một nụ cười tà mị, y nói tiếp: “Cũng nhờ Tịnh Minh huynh đài và Hỉ Ma “chiếu cố”, nếu không đến giờ sợ rằng tiểu vương vẫn không biết, kỳ thật nam tử còn thoải mái hơn rất nhiều so với nữ tử.”

Lời vừa nói ra, lập tức mọi người hít sâu một hơi, ánh mắt đầy mập mờ xung quanh bắn về phía Giới Viện.

Sắc mặt Giới Viện xanh mét, tên hỗn đản Ngọc Như Hồng này, ngay cả lời nói thô bỉ thế mà y cũng nói ra được! Lại thấy mọi người nhìn chằm chặp vào hắn, vừa có chán ghét, vừa có đùa cợt, cả dò xét khinh bỉ, làm đầu óc hắn trống rỗng. Đáng thương cho Giới Viện, dù vô cùng tức giận cũng không biết mở miệng thế nào, nhất thời thân thể hắn cương cứng như pho tượng.

Một tiếng thở dài trầm thấp phát ra, ngay sau đó là tiếng A Di Đà Phật, Giới Không phương trượng đi tới bên cạnh Giới Viện, thanh âm rót thêm nội lực làm những người trong góc cũng có thể nghe thấy: “Việc đã đến nước này, lão nạp chỉ có thể nói Thiếu Lâm Tự tuyệt đối là trong sạch, về phần các vị có tin tưởng hay không, lão nạp không thể quyết được. Hôm nay thiên hạ hỗn độn, Thiếu Lâm Tự sau này sẽ không giao thiệp với võ lâm nữa, về phần Giới Viện vi phạm môn quy, Thiếu Lâm Tự tự nhiên sẽ có xử phạt. Từ nay trở đi, Giới Viện sẽ không còn là đệ tử Thiếu Lâm, đi đường nào, hay quyết định tương lai ra sao, không liên quan đến Thiếu Lâm Tự.”

“Chưởng môn sư huynh…” Vài âm thanh vang lên, chính là ba vị thủ tọa, vẻ mặt đầy bất ngờ nhìn chằm chằm vào chưởng môn. Thầm nghĩ, tiểu sư đệ phạm giới luật, còn liên lụy Thiếu Lâm Tự, nhưng đây không phải là do đệ ấy tự nguyện, làm sao chưởng môn sư huynh có thể nhẫn tâm phạt đệ ấy nặng như thế chứ?

Nghe thấy Giới Không nói, Giới Viện ngây người, hồi lâu sau mới như trong mộng tỉnh lại, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Giới Không, không khóc không cầu, mà kiên quyết nói: “Sư huynh, Giới Viện làm nhục Thiệu Lâm Tự, tội đáng chết! Nhưng xin chưởng môn sư huynh đừng trục xuất đệ ra khỏi sư môn, Giới Viện xin lấy tử tạ tội, mong sư huynh thành toàn.”

Vừa nghe hắn yêu cầu, Ngọc Như Hồng khẩn trương vạn phần, đột nhiên ra tay điểm huyệt hắn, làm hắn không thể nhúc nhích: “Ngươi không thể chết, ta không cho phép ngươi chết.”

Đứng một bên, Giới Không thản nhiên cười nói: “Ngọc thí chủ tạm thời an tâm, đợi lão nạp nói cho hết lời đã.” Dứt câu, ông nhìn Giới Viện, bình tĩnh nói: “Sự đệ, sư phụ bảo ta nói với đệ một câu “Động chỉ thả tùy duyên, tâm không tiện thị tiện”, đệ cố gắng lĩnh ngộ ý sư phụ, sẽ không coi thường mạng sống của bản thân nữa.” Nói xong Giới Không phất tay áo một cái, cởi cấm chế trên người hắn, sau đó mang theo đệ tử Thiếu Lâm Tự rời đi.

Trong gió nhẹ truyền đến tiếng thở dài, không biết là than thở nỗi oan ức của Thiếu Lâm Tự, hay là than thay cho chúng sinh cứ chấp mê không tỉnh?

“Sư huynh…” Nhìn thân ảnh của các vị sư huynh biến mất tại đại môn Võ Đang, Giới Viện sững sờ, hắn thật sự bị trục xuất khỏi Thiếu Lâm Tự rồi sao? Trong lòng chua xót, nhất thời ngơ ra.

Ngọc Như Hồng thấy hắn hiền lành, thấy hắn kiên định, nhưng chưa bao giờ thấy hắn buồn bã như mất hồn thế này, nhìn bộ dạng yếu ớt đầy ưu thương của hắn, làm y càng thêm muốn trân trọng bảo vệ hơn, y nắm lấy tay hắn mà an ủi, kết quả lại bị hắn hung hăng hất ra. Đang tự ảo não, chợt nghe Triệu Trường Khánh cười to.

“Ha ha ha… Thiếu Lâm Tự được mọi người kính trọng, không ngờ lại là lũ hòa thượng giả bộ đạo mạo trang nghiêm! Hôm nay đại hội võ lâm thật là một nỗi xấu hổ! Không chỉ Thiếu Lâm Tự thân bại danh liệt, mà người hiện giữ chức minh chủ võ lâm…” Tiếng cười bỗng nhiên biến mất, ánh mắt âm lãnh bắn về phía Ngọc Như Hồng, Triệu Trường Khánh hừ lạnh, nói: “Ngọc Như Hồng, thân là minh chủ võ lâm, thực ra lại là tiểu vương gia của Cần vương phủ, phụ thân là Triệu Hồng Lân, từng dịch dung lấy thân phận của bảo chủ Thanh Vân bảo, mê hoặc lòng người, giảo loạn võ lâm, là nguyên nhân hại chết biết bao võ lâm đồng đạo! Triệu Hồng Lân mặc dù nhảy xuống vách núi, nhưng vẫn không tìm được hài cốt, sinh tử chưa rõ…”

“Triệu Hồng Lân còn sống!” Một tiếng hô thình lình giống như sấm sét giữa trời xanh vang lên, làm lỗ tai mọi ngươi đau nhức, có thể thấy được, nội lực của người này rất cao. Mà điều người này nói lại càng khiến kẻ khác ngạc nhiên hơn, một người nhảy từ vách núi cao như thế mà không chết? Chẳng lẽ là nói giỡn?

Đang nghi hoặc, bỗng bóng người lóe lên, trong nháy mắt trên đài đã thấy xuất hiện thêm ba người, hai già một trẻ, khuôn mặt xa lạ làm mọi người khó hiểu, bọn họ là ai nhỉ?

“Triệu Hồng Lân từng ở tại Hạ phủ của tại hạ ba tháng, thuật dịch dung của y cao siêu vô cùng, làm Hạ mỗ hoa mắt không nhận ra kẻ thù, mà trơ mắt để bọn họ đào tẩu.”

Thì ra ba người này chính là Hạ lão gia, Bạch Vân đạo trưởng và Tề Thiên, mục tiêu của bọn họ chính là Triệu Tĩnh, song mọi người tìm khắp mọi ngóc ngách cũng không thấy bóng hắn đâu, trong lòng đều hiểu rõ, một là Triệu Tĩnh không có ở đây, hai là hắn đã dịch dung! Tìm không ra người, hai lão thấy Ngọc Như Hồng đã hiện thân, liền nghĩ ra kế hay.

“Để báo thù, bất kể thủ đoạn, Triệu Hồng Lân đã cứu tên hôn quân, nay ta bắt Ngọc Như Hồng, sợ gì Cần vương không ngoan ngoãn hai tay dâng đầu của tên hôn quân ra. Y định bỏ trốn!”

Thì ra Ngọc Như Hồng thừa dịp mọi người đều đang chú ý tới ba người mới xuất hiện, vội vàng kéo Giới Viện muốn chuồn, nhưng tiếc đã bị phát hiện! Thấy tình hình không ổn, Ngọc Như Hồng tung mạnh một chưởng đẩy Giới Viện lên tường cao ba trượng, mà đối với vẻ mặt kinh ngạc của hắn, y chỉ nhất tiếu cười nói: “Hãy sống sót, coi như vì ta!” Gió lạnh phía sau đã đến gần, Ngọc Như Hồng chỉ kịp liếc nhìn Giới Viện một cái, rồi xoay người tránh khỏi mũi kiếm đang lao đến.

Tuy chỉ vội vã liếc mắt một cái, nhưng trong đó tràn ngập nhu tình khiến trái tim Giới Viện thắt lại, cả câu nói kia, phảng phất như… di ngôn…

Giới Viện đột nhiên trợn to mắt, y biết rõ hiện thân sẽ nguy hiểm đến tính mạng, vậy mà vẫn xuất hiện, chỉ vì muốn giải vây cho hắn. Mặc dù sự xuất hiện của y đã làm hoàn cảnh càng thêm không thể vãn hồi, nhưng vẫn khiến hắn vô cùng cảm động. Giới Viện dù trái tim sắt đá, cũng bài xích tình cảm của y, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn quan tâm y, lo lắng cho y, giờ phút này làm sao hắn có thể rời đi được?

Đột nhiên, môn chủ Thần Đao môn không hẹn mà bay tới, ở trong không trung quát lớn: “Ngọc Như Hồng là con mồi của Kim mỗ, người nào đám đoạt!” Cửu Hoàn Kim Đao bổ tới, một luồng sát khí mãnh liệt bao quanh thân, ba người không dám khinh thường, vội vàng tránh đi. Đã thấy cửu hoàn vang lên leng keng không ngừng, như Chu Tước lao tới lấy đầu Ngọc Như Hồng, thế công cực nhanh tựa tia chớp giữa trời!

Đao đã nhanh, người còn nhanh hơn. Ngọc Như Hồng trong chớp mắt đã bay lên, cước giẫm hư không xoay người lại, xuất chiêu “Xuất Vân chưởng”, tuy đây không phải là chiêu thức hoa lệ, ngược lại rất tầm thường, đến mức người khác không thèm để ý tới…

Kim Nhất Đao thấy một chiêu đang ra, chiêu khác đã bắn tới, có thể thấy được tốc độ cực nhanh của chiêu này. Đột nhiên cây phất trần trong tay Bạch Vân đạo trưởng, giống như linh xà xuất động, tấn công vào phía sau Ngọc Như Hồng, khiến cho y không thể không buông tha cho Kim Nhất Đao mà xoay người lại chống đỡ.

Trên đài vừa động thủ, Tung Sơn, Thanh Thành, Không Động đều nháy mắt, hướng về phía đài tấn công Ngọc Như Hồng. Triệu Trường Khánh một bên ra chiêu, một bên nói: “Ngọc Như Hồng, ngươi hành vi bất chính, trái với đạo đức luân thường, sớm đã đi vào tà đạo! Một tên bại hoại võ lâm như ngươi, tốt nhất là phải giết sạch!”

Ngọc Như Hồng đang đối phó Bạch Vân đạo trưởng và Kim Nhất Đao, đột nhiên tăng thêm năm cao thủ, mặc dù chưa bị thua, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm. Nhưng với tính cách cao ngạo, trong đao quang kiếm ảnh, y vẫn lạnh lùng mà đùa cợt: “Khá lắm bốn chữ võ lâm bại hoại! Cùng nhau liên hợp cậy đông hiếp ít mới là võ lâm chính đạo? Tiểu vương thụ giáo rồi!”

“Tiểu tặc đừng có giở miệng lưỡi, ngoan ngoãn nạp mạng đi!” Kim Nhất Đao chợt quát một câu, phẫn nộ bừng bừng, Cửu Hoàn đao phá không bổ xuống, phát ra ánh kim mang hoa mắt.

Nhìn thấy Kim Nhất Đao tấn công, mà Ngọc Như Hồng lại bị vài đại cao thủ kiềm chế không thể thoát thân, không chỉ Giới Viện cảm thấy sốt ruột, mà trong đám người quan sát cũng có người bật thốt lên: “Mau cứu y!” Cũng may đám người đều chú ý đến trận đánh kia, nên không chú ý tới hắn.

“Choang!”

“Cheng!”

Hai tiếng vang lên đồng thời, chỉ thấy tay Kim Nhất Đao run rẩy kịch liệt, cây đao lệch ra khỏi phía Ngọc Như Hồng, còn thiếu chút nữa ngộ thương bang chủ Hải Sa Bang. Nhìn xuống rơi đất, không ngờ là một thỏi bạc, mà bên cạnh đó, còn có một viên phật châu sáng lấp lánh.

Mày khẽ nhíu, Kim Nhất Đao cười tà nhìn về phía bức tường cao, nói mỉa: “Giới Viện đại sư hảo thủ pháp, nói vậy là đại sư không muốn “nam nhân” của mình trở thành vong hồn dưới tay Kim mỗ đúng không, vậy sao không phu xướng “phụ” tùy mà sóng vai tác chiến? Dù là hoàng tuyền cũng có bạn. Ha ha ha…”

Bị nhục nhã trước mặt mọi người, Giới Viện tức giận đến mức suýt hộc máu, nhưng phải cố gắng nhịn xuống, im lặng đứng yên. Từ sau khi bị thương, công lực của hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu mạo muội ra tay, chỉ sợ sẽ làm Ngọc Như Hồng phải phân tâm chiếu cố hắn, chi bằng trước cứ đứng ngoài cuộc. Chỉ là thỏi bạc kia…

Xiết chặt thỏi bạc trong tay, vốn là vừa nãy chưởng môn sư huynh kín đáo đưa cho hắn, cũng là thỏi bạc đã cứu hắn khi hắn định tự sát. Bây giờ lại có một thỏi bạc khác cứu Ngọc Như Hồng, rốt cuộc là ai đang âm thầm giúp đỡ bọn hắn?

Không chỉ Giới Viện muốn biết, đám người Triệu Trường Khánh cũng muốn biết, và cũng đã lớn mật phỏng đoán.

“Triệu Hồng Lân, đừng giả thần giả quỷ nữa, ngươi đã không chết, thì sao không xuất hiện, nhân dịp đại hội võ lâm hôm nay, mọi người giải quyết ân oán luôn đi!” Kim Nhất Đao nói, hai mắt trừng lớn đảo qua đám người, nghĩ muốn tìm được nơi Triệu Hồng Lân ẩn thân.

“Triệu Tĩnh, tên hôn quân nhà ngươi đi ra cho ta!” Bạch Vân đạo trưởng cùng Hạ lão gia cũng gào to, ánh mắt như điên tìm tòi trong đám người.

Thiếu niên bên người biết Triệu Tĩnh có thể ở đây, thần sắc trở nên có chút phức tạp, ánh mắt vô thức mà tìm kiếm. Mà tìm được thì sao? Giết hắn ư? Ánh mắt thiếu niên rơi vào một người hoàn toàn xa lạ, trong con ngươi hiện lên mâu thuẫn. Dù mặt hắn đã đổi thành người khác, nhưng nét u buồn nơi mi mắt cùng khí độ vương giả đặc biệt kia làm sao có thể che giấu được. Tề Thiên có chút thống hận bản thân, vì sao lại có thể nhìn thấu được thuật dịch dung của hắn, đối mặt với cừu nhân hại cả nhà Tề gia, nó không cách nào hận được?

Thấy ánh mắt Tề Thiên nhìn chằm chằm vào người bên cạnh mình, Triệu Hồng Lân nheo mắt lại, một luồng khí tức nguy hiểm lập tức tràn ngập ra xung quanh. Triệu Tĩnh đã được y dịch dung, ngay cả người thân cũng khó nhận ra được, mà tên tiểu quỷ cùng Tĩnh nhi mới ở chung chưa đến ba tháng, lại có thể nhìn ra nhanh như vậy? Ánh mắt vọt tới, đã thấy vẻ mặt mê man đầy mâu thuẫn của tiểu quỷ, tâm trạng của y tự dưng rối loạn, không khỏi chắn trước người Triệu Tĩnh.

Cont…