Võ Lâm Bại Hoại

Chương 12




Trên lưng đau đớn cùng mùi dược dày dặc cộng thêm tiếng heo kêu éc éc làm một người đang mê man tỉnh lại.

Nhìn vài ngọn cỏ trên nóc nhà rì rào trong gió, Ngọc Như Hồng nhăn mi, đây là nơi nào? Sao y lại nghe thấy có tiếng heo kêu?

Giật mình, nhưng lại động đến vết thương trên lưng, Ngọc Như Hồng không khỏi cắn răng, lúc này y mới phát hiện mình đang nằm ghé vào giường. May mà một trảo của Hạ Thiên Thành không quá sâu, chỉ đả thương da thịt chứ chưa tổn thương gân cốt, nên không có gì trở ngại. Hừ! Bọn Đao Kiếm Minh chó má, dám đả thưởng y, để xem sau này y báo đáp chúng thế nào!

Đôi mắt như mặt nước gợn sóng hiện lên một tia lãnh khốc, xong nhìn thấy cái đầu trọc lốc đang ghé vào giường làm y ngẩn người, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười xinh đẹp, đôi mắt vốn lạnh như băng cũng nhiễm ý cười ấm áp. Ôn nhu mà nhìn hắn, nụ cười trên mặt càng thêm rõ nét, việc hắn đã làm khiến y cảm thấy vô cùng vui mừng.

Có lẽ, hắn không phải không có tình cảm với y, có lẽ, trong lòng hắn đã có y rồi.

“Chậc! Vừa tỉnh lại đã nhìn cái đầu trọc lốc kia mà cười đến ghê tởm, đầu hòa thượng đẹp đến vậy sao?”

Nương theo tiếng đùa cợt, một bóng người đi đến trước giường, hắn mặc một bộ thanh y, tiêu sái mà đứng đó, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên thần sắc lãnh đạm.

“Tam…”

“Ngọc Như Hồng, chúng ta lại thấy mặt, ha ha…” Ngọc Như Hồng chưa kịp nói đã bị một thanh âm trong trẻo mềm mại cắt đứt, ngay sau đó, một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đột nhiên xuất hiện phía sau người mặc thanh y, trên mặt tràn ngập tươi cười.

Từ lúc thanh y thư sinh tiến vào, Giới Viện cũng đã tỉnh lại, yên lặng mà đứng ở một bên.

Ngọc Như Hồng liếc nhìn về phía Giới Viện, muốn hỏi hắn sao lại đến chỗ này?

“Hừ, không ngờ đường đường là võ lâm minh chủ cũng có ngày bị võ lâm đồng đạo đuổi giết, Ngọc Như Hồng, thật là tuyệt vời.” Nữ tử tươi cười một cách quái dị đi ra, bộ y phục màu lục nhạt càng làm nàng thêm tinh quái. Bất quá, nàng mở miệng cũng sắc bén hệt như lúc mới gặp.

“Vi Vi, y tốt xấu gì cũng đang bị thương, đừng kích thích y nữa.” Thanh y thư sinh cưng chiều gõ gõ đầu nữ tử, rồi nở nụ cười thản nhiên với Ngọc Như Hồng: “Xin lỗi, nàng tính quen nói thẳng, ngươi đừng để trong lòng.”

Ngọc Như Hồng liếc mắt xem thường, xoay người ngồi xuống, Giới Viện thấy vậy vội tiến lên đỡ y: “Đây là đâu?”

“Ta lo lắng người của phái Tung Sơn sẽ mai phục ở trên trấn, nên sau khi ngươi bị thương đã mang ngươi lên núi, đúng lúc gặp phải hai người…” Tối hôm qua nhìn thấy hai người này, Giới Viện cũng rất bất ngờ.

Thanh y thư sinh mỉm cười nhìn Giới Viện, nhưng khi liếc nhìn Ngọc Như Hồng, ánh mắt lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo, thanh âm không mang theo chút tình cảm nào mà nói: “Vết thương của ngươi đã không còn nguy hiểm, không chết được, các ngươi lập tức rời khỏi đây cho ta.”

Đừng nói tới Giới Viện, ngay cả thê tử của thanh y thư sinh cũng thấy khó hiểu. Tướng công nhà nàng vốn là người hòa ái dễ gần, vậy mà giờ người ta đả thương chưa lành lại nỡ đuổi đi, rất không giống tính cách của tướng công: “Dực, y đả thương còn cần tĩnh dưỡng mấy ngày…”

“Ngươi hận ta?” Ngọc Như Hồng nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của thanh y thư sinh, cảm khái mà cười nói: “Rốt cuộc vẫn là huynh muội tình thâm, mặc dù ngươi đã sớm rời khỏi cung, nhưng dù sao Tĩnh cũng là lục đệ của ngươi, ngươi cho rằng phụ vương ta đã hại chết hoàng đế, đúng không? Tam công chúa?”

Lời vừa nói ra, lập tức làm hai người khiếp sợ.

Giới Viện sững sờ nhìn thanh y thư sinh tuấn mỹ phiêu dật, ngoại mạo phong thần tuấn lãng, trong lòng nhớ kỹ Phật từng viết: “Tương vi hư, thành thực dã.” Nếu không có Ngọc Như Hồng gọi nàng là tam công chúa, thì ai có thể nghĩ vị thư sinh cử chỉ độ lượng này lại là nữ cải nam trang?

Mà nàng kia kinh ngạc là bởi vì hai chữ “Công chúa”! Nàng cùng Triệu Dực ở bên nhau hơn một năm, nhưng chưa hề nghe nàng ta nói về thân thế của mình.

Triệu Dực nghiêm mặt, túm chặt lấy tay Đinh Vi, cơ hồ đã làm đau nàng, thần sắc phức tạp nhìn Ngọc Như Hồng trong chốc lát, liền khôi phục lại vẻ tỉnh táo mà cười nhạo nói: “Vì sao ta phải hận ngươi? Tam công chúa đã sớm mất tích rồi, ta chỉ là Triệu Dực, một người không liên quan gì đến hoàng tộc! Hoàng đế cũng vậy, cửu vương gia cũng thế, ân oán hoàng tộc không liên quan tới ta.”

Nếu thật không liên can đến nàng, vì sao nàng lại kích động? Mặc dù nàng cố che giấu, nhưng người nào ở đây cũng có thể nhìn thấy thần sắc dị thường của nàng.

“Ngươi nói không liên quan đến ngươi, vậy coi như không liên quan đi. Ta chỉ muốn nói, mặc dù ta đối với việc phát sinh trong kinh thành không rõ lắm, nhưng ít nhất có chút khẳng định…”

Ngọc Như Hồng dừng lại một chút, ánh mắt trở nên mông lung, khẽ thở dài, nói: “Phụ vương cùng hoàng đế kết oán gần mười năm, mười năm dài đằng đẵng. Nếu chỉ là mối thù giết vợ, thì phụ vương ngay từ đầu giết chết hoàng đế có phải hơn không, sau đó có thể tiêu diêu tự tại. Nhưng phụ vương lại cùng hoàng đế dây dưa mười năm! Đây không phải là tính cách của phụ vương. Trước kia ta cũng vậy, không rõ tâm tư của phụ vương, thẳng đến khi nghe lời đồn kia mới sáng tỏ, thì ra phụ vương lạnh lùng của ta lại yêu hoàng đế!”

Nói đến đây, Ngọc Như Hồng nhìn về phía Triệu Dực, chỉ thấy nàng mím môi lạnh lùng nhìn mình, vẻ mặt không tin, không khỏi lắc đầu than nhỏ: “Ta cũng không ngờ sự việc lại như thế, đến khi đám người võ lâm đến Cần vương phủ trả thù nói, ta mới biết, thì ra phụ vương đúng là nhảy xuống núi theo hoàng đế. Không thể phủ nhận, lúc đầu ta nghe được, ta không thể tin nổi, nhưng mà, nếu như hoàng đế đổi thành Giới Viện, ta cũng sẽ làm thế! Trên đời này nếu không có Giới Viện, ta sống còn ý nghĩa gì nữa?” Đôi mắt lấp lánh chan đầy tình cảm nhìn thẳng vào Giới Viện.

Đứng bên cạnh, Giới Viện không ngờ y lại đổi đề tài về mình, lại còn tỏ tình rõ ràng đến thế, nhất thời hắn xấu hổ đỏ mặt, hận không thể tìm một cái lỗ mà trốn vào.

Xấu hổ im lặng trong chốc lát, nữ chủ nhân Đinh Vi cầm lấy cái chổi bắt đầu quét dọn.

Ánh mắt lạnh lùng của Triệu Dực hiện lên ý cười, nhưng vẫn nghiêm mặt, ra vẻ khó hiểu hỏi: “Vi Vi, phòng sạch sẽ mà, nàng quét cái gì?”

“Sạch sẽ?” Đinh Vi tự tiếu phi tiếu mà nhìn Ngọc Như Hồng, nói: “Nhưng ta thấy trên đất đầy da gà nè!” Vừa nói vừa quét thêm vài cái.

Điều này làm Giới Viện càng thêm xấu hổ, cúi đầu xuống, miệng niệm A Di Đà Phật liên tục.

Đinh Vi buông chổi ra, đột nhiên nhìn chằm chằm vào Giới Viện mà cười lạnh: “Đại hòa thượng, cái con súc sinh đầy lông của ngươi đâu?” Có dũng khí ăn ái điểu của bổn cô nương, hôm nay bổn cô nương sẽ lột da nó.

Không ngờ nàng lại nhớ thù đến thế, Giới Viện nhìn nàng một cái, rồi cúi đầu nói: “Ta phải về Thiếu Lâm Tự, không tiện mang nó theo, nên đã để nó lại Cửu Hoa sơn.”

“Vậy sao?” Coi như nó gặp may! Hừ lạnh một cái, Đinh Vi túm lấy tay Triệu Dực, tươi cười ngọt ngào: “Dực, có phải chàng có điều muốn nói với ta đúng không?”

Triệu Dực cứng đờ, cuối cùng cũng gật đầu.

Hai vị chủ nhân nắm tay nhau đi ra, tia nắng ban mai theo khe cửa mà lẻn vào, trừ ra thỉnh thoảng có tiếng heo kêu truyền tới, trong phòng chỉ còn là tĩnh lặng.

“Giới Viện…”

“Ta đi sắc thuốc cho ngươi.” Giới Viện xoay người bước ra ngoài.

“Giới Viện! Hãy nghe ta nói… au…” Ngọc Như Hồng thấy hắn một chân đã ra ngoài cửa, liền không thèm để tâm tới vết thương của mình mà vội vàng xuống giường.

Nghe thấy tiếng rên thống khổ vang lên, Giới Viện quay đầu lại, thấy y đã bước xuống giường, đau đến mức nhăn hết cả mặt, đã vậy còn ủy khuất nhìn mình. Quay lại dìu y ngồi lên giường, nhưng hai tròng mắt của Giới Viện vẫn nhìn chằm chằm xuống đất, nói: “Ta phải đi sắc thuốc, ngươi nghỉ ngơi đi, đừng lộn xộn…”

“Ta có lời muốn nói với ngươi.” Ngọc Như Hồng vươn tay túm ống tay áo của hắn, sau đó giật mạnh một cái, kéo hắn ngồi xuống mép giường.

Giới Viện cau mày, trong lòng tự dưng cảm thấy rất bực mình, trừng mắt nhìn y, nhẹ giọng khiển trách: “Ngọc Như Hồng, vết thương sau lưng ngươi còn chưa khép lại, đừng lộn xộn nữa.” Sao y chẳng biết tự thương lấy bản thân chứ.

Bị khiển trách, Ngọc Như Hồng đầu tiên lặng đi một chút, sau đó lại nở nụ cười thật tươi: “Giới Viện, kỳ thật trong lòng ngươi có ta đúng không?”

Lời nói khẳng định khiến Giới Viện chấn động, không kịp nghĩ ngợi gì, liền vội vàng chối bỏ: “Không phải…”

“Không thừa nhận cũng vô ích, sự thật chính là, ngươi đã thích ta rồi!” Ngọc Như Hồng tự tin cười cười, ánh mắt nhìn hắn đầy nhu tình, khiến Giới Viện mê mang, rồi đột nhiên y phun ra thanh âm hấp dẫn hắn: “Giới Viện, ngươi nhất tâm muốn trở về Thiếu Lâm Tự, ta cũng theo ý nguyện cho ngươi rời đi. Nhưng, ngươi lại quay về đây, bởi vì ngươi lo lắng cho ta, lo lắng ta sẽ bị đám ô hợp Tung Sơn giết chết, nên đã cùng bọn họ đi tìm ta. Ngươi có biết khi thấy ngươi, ta kinh ngạc thế nào không? Ta sợ ngươi vì muốn thoát khỏi ta, mà sẽ cùng bọn chúng đối phó ta, nhưng ngươi là Giới Viện, ta biết ngươi sẽ không làm vậy, Giới Viện mà ta thích không phải là người như thế…”

“Ngươi, ta…” Giới Viện vốn là một người thật thà, lại không biết tranh luận, lúc này hắn thật không biết nên làm gì. Ngọc Như Hồng nói làm hắn cảm thấy rất xấu hổ, chân cũng ngưa ngứa, chỉ muốn cất bước bỏ chạy.

Phảng phất nhìn ra ý đồ của hắn, Ngọc Như Hồng đột nhiên ôm chặt hắn. Giới Viện muốn giãy ra, nhưng lại lo lắng vết thương của y, đành quát khẽ: “Ngọc Như Hồng, ngươi buông ta ra.”

“Không buông! Ta sẽ không bao giờ buông tay nữa! Ta từng cho ngươi rời đi, nhưng lúc đó ta đã hối hận! Từ ngày ngươi rời khỏi ta, ta bắt đầu nhớ tới ngươi, ta còn nghĩ sau khi giải quyết xong mọi việc, cho dù phải đốt Thiếu Lâm Tự, ta cũng muốn cướp ngươi trở về!”

“Cái gì?!” Giới Viện kinh hãi, không cách nào tin mà trừng mắt nhìn y.

“Ha ha, may mà ngươi đã trở về, ta cũng không cần phải đốt Thiếu Lâm Tự nữa. Ha ha…” Dung nhan tuyệt sắc áp vào lưng hắn, như mèo con mà nhẹ nhàng cọ xát, hô hấp ấm áp chiếu vào lưng, làm hắn không hiểu sao cảm thấy chấn động. Cảm nhận được sự khác thường của hắn,

Ngọc Như Hồng càng lúc càng cười giảo hoạt, hai tay cũng ôm chặt hơn, y chậm rãi nói: “Mặc dù ta biết ngươi sẽ không liên hợp với bọn chúng để đối phó ta, nhưng ta càng sợ ngươi sẽ như người ngoài, không thèm để ý tới ta, lạnh lùng nhìn ta cùng bọn chúng quyết đấu. Ta tình nguyện ngươi cùng bọn chúng giết ta, cũng không muốn ngươi coi ta là kẻ xa lạ. Ngươi cứu ta, chứng tỏ ta có ảnh hưởng đến ngươi, nếu như ngươi không chút động lòng, không phải càng chứng minh địa vị của ta trong lòng ngươi sao? Kết quả lại ngoài ta dự liệu, không ngờ ngươi dám ở trước mặt bao người mà cứu ta! Ngươi có nghĩ đến hậu quả sẽ mang đến cho Thiếu Lâm Tự bao phiền toái không? Thiếu Lâm Tự vốn là trọng yếu nhất trong lòng ngươi, hôm nay ngươi vì cứu ta mà không màng tới Thiếu Lâm Tự, ngươi nghĩ hết thảy là vì sao?”

Cont…