Vô Lại Thời Đại

Chương 56: Chống cự




Bốn người nói cười vui vẻ cùng bước vào căn tin nhà trường, phải công nhận trường Bạch Mã này chất lượng dạy học chỉ đáng xếp hạng bét nhưng đồ ăn bán ở đây lại ngon cực kì, tất nhiên về mặt giá cả cũng chặt chém học viên kinh khủng.

Tiêu Hồng Vĩ, Lâm Hạo, Chó Tang, Trần Phi Phi chọn một chiếc bàn trống ngồi xuống, đồ ăn thức uống vừa được nhân viên phục vụ mang đến, mười mấy người bỗng xuất hiện bao vây xung quanh. Mấy người Tiêu Hồng Vĩ đã quá quen với cảnh tượng như thế này nên mặc kệ bọn chúng, cứ việc cắm cúi ăn cơm, xem như bọn người mới xuất hiện không hề tồn tại.

Trần Phi Phi lại sợ hãi co rúm người như con chim cút, nép sát vào Chó Tang run rẩy nuốt từng hột cơm.

“Ê nhóc,mau biến đi nơi khác! Tao có chuyện muốn nói với 3 thằng này!” Một tên đi đâu trông có vẻ là lão đại quát lên, câu mệnh lệnh này đương nhiên là dành cho Trần Phi Phi rồi.

Trần Phi Phi vội đứng dậy định đi khỏi nhưng bị Chó Tang kéo tay ngồi trở vào chỗ cũ.

“Sao mày nghe chúng vậy hả? Mày là người của bọn tao mà, sợ cái gì!” Chó Tang gặm một miếng thịt béo ngậy bỏ vào mồm.

Người của bọn tao? Trần Phi Phi không đám tin tên ác ma từ đầu đến giờ luôn hiếp đáp mình lúc này lại xem mình là người nhà. Xưa nay hắn luôn là đối tượng bị ức hiếp trong trường Bạch Mã, không có ai bằng lòng giúp đỡ hắn, cũng chả ai muốn làm bạn với hắn. Tuy tên Chó Tang này vừa gặp mặt chưa nói câu nào đã đánh mình một trận nhừ tử, nhưng Trần Phi Phi luôn cảm thấy đi cùng 3 người này sẽ không đau khổ như trước kia, ngược lại còn cảm thấy tiếp xúc với họ rất vui rất thoải mái. Chỉ một câu nói vô tình của Chó Tang thôi đã làm Trần Phi Phi cảm động tận đáy lòng.

“Mày gan nhỉ! Muốn chết hả!” Tên đại ca đó thấy Trần Phi Phi lì lợm không chịu biến cho khuất mắt, tức giận vung tay tát một cái mạnh vào mặt Trần Phi Phi, 5 đầu tay đỏ chót lập tức hằn lên khuôn mặt trắng nõn. Trần Phi Phi ấm ức chực òa khóc nhưng vẫn cố nín nhịn, ngồi im ru không dám hó hé.

Chó Tang xô ghế đứng bật dậy tính động thủ ngay, bị Tiêu Hồng Vĩ hét lên ngăn lại.

“Ðánh trả đi!” Tiêu Hồng Vĩ buông đũa xuống trừng mắt với Trần Phi Phi ra lệnh. Giọng nói đây vẻ uy nghi khiến người nghe không dám không làm theo.

Trần Phi Phi ngơ ngác nhìn chằm chầm vào Tiêu Hồng Vĩ, hắn không hiểu tại sao Tiêu Hồng Vĩ lại bảo mình đánh trả. xưa nay hắn luôn nghĩ chỉ cần để người khác đánh đã tay rồi sẽ không đánh mình nữa, nhưng mệnh lệnh của Tiêu Hồng Vĩ rõ ràng đang tạo áp lực không thể làm trái nơi Trần Phi Phi.

“Tao bảo máy đánh trả nó đi!” Tiêu Hồng Vĩ lặp lại mệnh lệnh.

Tên đại ca vừa mới tát Trần Phi Phi thấy Trần Phi Phi đang run lên từng chập, ôm bụng cười sặc sụa.

“Mày có điên không đấy? Nó là thằng yếu đuối nhất nổi tiếng khắp Bạch Mã, nó mà dám đánh tao à? Ha ha! Cười vỡ bụng mất!” Đám đàn em cũng hùa theo cười vang, tại sao Bạch Mã lại xuất hiện một kẻ hèn yếu như Trần Phi Phi chứ? Thật là một nỗi nhục dành cho ngôi trường danh tiếng đào tạo chiến tướng này.

“Thế nào? Đánh tao đi! Tao đứng yên cho đánh nè! Cái thằng bán nam bán nữ, đồ vô dụng. Ha ha! Hôm nay tao phải tẩm quất cho mày nhừ xương luôn, dám không nghe lời tao à!” Tên đại ca vừa nói vừa giơ một ngón tay chọt vào trán Trần Phi Phi.

“Lão đại!” Chó Tang đã nhịn hết nối. Tuy Trần Phi Phi và hắn quen nhau chỉ mới một buổi sáng, nhưng ngay cả Chó Tang cũng không hiểu tại sao mình lại muốn ra tay bảo vệ tên yếu đuối này, hình như khi nhìn thấy người khác ức hiếp nó là đồng nghĩa với mình đang bị ức hiếp vậy.

“Mặc kệ nó! Muốn làm kẻ mạnh hay chấp nhận người khác sỉ nhục, hãy đẻ nó tự lựa chọn lấy!” Thái độ của Tiêu Hông Vĩ rất cứng rắn, hiển nhiên hắn không cho phép ai ra tay giúp đỡ Trần Phi Phi. Lâm Hạo vốn định mở miệng nói giúp, nhưng nghe Tiêu Hồng Vĩ nói vậy cũng từ bỏ ý định. Ðúng vậy! Họ có thể bảo vệ Trần Phi Phi một lần, nhưng không bảo vệ được nó suốt đời, tuy bộ dạng nó cứ õng ẹo bán nam bán nữ, nhưng Lâm Hạo và Chó Tang đều chung một cảm giác không hề chán ghét Trần Phi Phi.

“Mẹ kiếp! Mày đánh trả đi chứ!" Chó Tang ở bên cạnh không ngừng hối thúc, cái cảm giác nhìn thấy bạn mình bị ức hiếp mà không được ra tay cứu giúp thật khiến hắn sôi máu.

“Ha ha! Ðồ ngu, chúng bảo máy đánh trả kìa! Sao còn không đánh tao đi! Tao đứng yên cho mày đánh nè! Cái thằng hèn nhát như máy thì làm được gì!” Tên kia không ngừng chọt ngón tay vào trán Trân Phi Phi buông lời sỉ nhục.

Hèn nhát! Hai chữ ấy cứ lởn vởn trong đầu Trần Phi Phi như sấm giật ngang tai hắn, 2 chữ ấy hắn đã nghe qua không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng chưa lần nào chói tai như bây giờ, 2 tiếng “hèn nhất” cứ như kim đâm vào óc, như mũi lao xuyên qua tim hắn.

Mức độ nhẫn nhịn của một người là có giới hạn, đồng thời ,tôn nghiêm của một người cũng thế, khi tôn nghiêm của một người bị chà đạp đến giới hạn chịu đựng, người đó sẽ bộc phát tiềm năng.

“Á!” Một tiếng rú thảm thiết vang vọng khắp căn tin, một tên nam sinh gầy yếu máu me dính đầy miệng đang trừng mắt giận dữ nhìn vào tên đại ca đang quằn quại dưới đất, lửa giận bốc lên ngùn ngụt từ ánh mắt dữ tợn ấy. Những người có mặt xung quanh đầu bị cảm giác sợ hãi trấn áp tinh thần, chỉ biết lấm lét liếc nhìn tên nam sinh gầy yếu.

Phụt! Tên nam sinh gầy yếu mở miệng phun ra một vật be bét máu thịt, nhìn ra đó là đốt ngón tay. Mọi người bây giờ mới phả hơi lạnh, nhìn thấy ngón tay kia ai nấy đều toàn thân lạnh toát.

Bị đối phương không ngừng dùng lời lẽ sỉ nhục, Trần Phi Phi cuối cũng đã phản kháng mở mồm cắn vào ngón tay đang chọt vào trán của gã, mặc cho đám đàn em xung quanh níu kéo, đánh đập cũng không có tác dụng, thế là kết quả diễn ra như đã kể trên. Những kể yếu đuối một khi bộc phát cơn giận là nguy hiểm nhất, vì loại người này không biết bao giờ sẽ bộc phát, cộng thêm bộ dạng yếu đuối của họ dễ khiến đối phương khinh thường mất cảnh giác.

Tiêu Hồng Vĩ dùng ánh mắt tán thường nhìn Trần Phi Phi, tên bán nam bán nữ này chắc sẽ đường đường chính chính làm một người đàn ông thật sự kể từ hôm nay rồi. Chó Tang không dám tin vào mắt mình, nó có còn là tên pê đê bị mình ức hiếp từ sáng đến giờ không đây? Nhưng lúc này Chó Tang không suy nghĩ nhiều nữa, hắn kích động reo lên: “Wow, Phi Phi, thì ra mày dữ như thế! Tao phục mày rồi đấy!'”

Lâm Hạo bước tới gần vỗ nhẹ vào vai Trần Phi Phi giúp hắn bình tĩnh lại, lần đầu tiên cắn đứt ngón tay người khác chắc không dễ chịu đâu. “Không sao đâu! Mày làm rất tốt” Ánh mắt của Lâm Hạo cũng tràn đầy nét thán phục.

“Hay lắm! Chúng ta cũng đến lúc phải đi rồi!” Tiêu Hồng Vĩ mỉa mai nhìn theo tên đại ca được đám đàn em khiêng đi, tươi cười hớn hở nói. Hôm nay hành động như thế là quá đủ, tin chắc giờ này 3 người họ đã nổi danh khắp Bạch Mã rồi đấy, đó chính là mục đích của Tiêu Hồng Vĩ. Khi đã xác định mục tiêu vào đây lo chuyện lớn thì không thể sống bình lặng như trước kia được, vì thế kể từ giây phút đầu tiên bước vào ngôi trường này cho đến giờ, Tiêu Hồng Vĩ gần như đều lựa chọn thái độ khoa trương đề giải quyết mọi chuyện, chỉ có một điểm vượt ngoài dự liệu của Tiêu Hồng Vĩ, đó là xuất hiện thêm một thằng bán nam bán nữ Trần Phi Phi.

“Đợi đã!” Một tiếng kêu vang lên sau lưng, mấy người Tiêu Hồng Vĩ liền dừng bước.

Quay đầu nhìn lại, một gã đàn ông có chiều cao ngang hàng Chó Tang nhưng hơi gầy yếu hơn một chút đứng cách xa khoảng 10 bước, khuôn mặt nghiệm nghị, cơ bắp đen sạm, thân hình rắn chắc, khí tức mạnh mẽ lan tỏa khiến Tiêu Hồng Vĩ cảm thấy người này chắc phải là nhân vật có số má.

“Chúng mày chính là 3 tên lính mới đó à?” Người kia hống hách hỏi.

“Thế thì sao nào?" Chó Tang cũng cảm nhận được đối phương không phải hạng cắc ké cò con, nhưng với tính cách cao ngạo của hắn đương nhiều không thèm đếm xỉa tới tên này là ai, ngay cả cách trả lời cũng đầy vẻ thách thức.

“Hắn chính là lão đại Bạch Mãn Ngọc trong Bạch Mã song Ngọc đó!” Trần Phi Phi lúc này đã bình tĩnh trở lại ghé tại Tiêu Hồng Vĩ nói nhỏ.

“Tao nghĩ luật lệ ngầm của học viện Bạch Mã chắc tụi mày sẽ không thể không biết chứ? Sau khi tan học đến ngọn đồi phía sau trường tiếp nhận khiêu chiến đi!” Bạch Mãn Ngọc ném lại câu thông báo xong liền bỏ đi, không hề tỏ ra lo lắng bọn Tiêu Hồng Vĩ sẽ trốn mất.

“Hí hí! Chó Tang, cơ hội để mày nối tiếng đã đến rồi đấy!” Lâm Hạo ở kế bên phấn khích nói. Tiêu Hồng Vĩ lại mang vẻ mặt trầm tư nhìn theo hướng Bạch Mãn Ngọc rời khỏi, khóe miệng lóe lên nụ cười như mường lệ, hình như thắng lợi đã vẫy tay với hắn rồi, tuy đây là lần đầu tiên Tiêu Hồng Vĩ gặp Bạch Mãn Ngọc, nhưng hắn đã cảm thấy tên Bạch Màn Ngọc này là nhân tài có thể đào tạo, hắn có cảm giác kích động muốn thu nhận người này về dưới trướng ngay lập tức.