Vô Lại Thời Đại

Chương 46: Ngồi xe hơi giao thức ăn




Do không có một nghề phòng thân, 3 người Tiêu Hồng Vĩ, Lâm Hạo, Chó Tang lần đầu tiên cảm nhận được nỗi nhọc nhằn khi tìm việc làm, may mắn là mấy ngày sau đó, Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang cuối cùng cũng được như ý nguyện, tìm được công việc ở một quán ăn, còn Lâm Hạo thì làm nhân viên bán hàng ở một cửa hiệu bán quần áo.

Quán ăn này không lớn lắm, đặt tên là “Tuyệt Vị”, tên thì rất hay, chỉ có điều khách khứa thì hơi ít đôi chút.

“Lão đại à, chẳng lẽ em và anh xấu trai lắm à?” Chó Tang lúc này đang đứng dựa vào cánh cửa nhà bếp, vẻ không phục nói. Hôm qua, 3 người cùng đến một cửa hiệu bán quần áo tìm việc, chủ cửa hiệu là một phụ nữ ăn mặc lòe loẹt xanh đỏ tím vàng, Chó Tang vừa nhìn vào là nhận định ngay con mụ này có đôi mắt phàm tục, nhưng chính con mụ có đôi mắt phàm tục kia lại đánh giá hắn và Tiêu Hồng Vĩ chả đáng một xu, ngược lại khen Lâm Hạo đến tận mây xanh.

“Đàn ông tuấn tú thì có rất nhiều, nhưng thứ quan trọng nhất của người đàn ông là vẻ đẹp bên trong kìa!” Tiêu Hồng Vĩ chỉ tay vào ngực, Chó Tang gật gù tỏ vẻ tán đồng.

“Nhưng thế này, tất nhiên vẻ đẹp bên trong chỉ có lão đại của mày là tao có thôi, mày phải cố gắng thêm đó!” Câu tiếp theo của Tiêu Hồng Vĩ lập tức chọc tức Chó Tang, làm hắn gào to phản đối.

Đang lúc hai người nói nhảm, ông chủ bước tới gần.

“Sao 2 cậu còn đứng đó tán dóc, mau làm việc đi! Quét dọn sạch sẽ nhà bếp!” Ông chủ chỉ tay vào mặt đất dính đầy dầu mỡ và rau vụn, tỏ vẻ không vừa ý. Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang gật đầu lia lịa.

Ông chủ quán ăn là một người đàn ông trung niên thấp bé, mái đầu bóng loáng như chiếc gương soi.

“Ông xã!” Một tiếng gọi nhão nhẹt làm người ta nổi hết da gà toàn thân đột nhiên vang lên, tiếp đến là một phụ nữ ngoài 30 mặc một chiếc váy em bé đáng yêu xuất hiện, người phụ nữ này chính là bà chủ quán ăn. Chó Tang dùng ánh mắt khó chịu soi mói bà chủ, hắn thật không thể hiểu nổi tại sao một phụ nữ từng tuổi này rồi mà lại đi mặc váy em bé, hơn nữa mấy hột mụn đỏ lòm trước ngực và làn da nhăn nheo đã đủ nói lên tuổi tác của cô rồi.

“Làm bộ ngây thơ như con nít cũng cần phải có vốn mới được chứ!” Chó Tang nhủ thầm trong bụng.

Bà chủ là một phụ nữ có tính cách ngây thơ con nít hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác, chắc cũng chính vì nguyên nhân này mà 3 cô nhân viên phục vụ khác trong quán ăn cũng vô tình bị ảnh hưởng, tạo nên một phong cách ngây thơ giả tạo, còn chuyện làm ăn của quán cũng chính vì thế trở nên ngày một đi xuống.

“Ở đây nặng mùi dầu mỡ quá! Ông xã ơi, chúng ta đến bên ngoài đi!” Bà chủ nắm lấy tay ông chủ, lay qua lay lại nũng nịu, Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang lạnh run như đang đứng trong hầm băng.

“Ờ! Hai cậu làm việc siêng năng lên nhé! Không được lười biếng đâu đấy!” Ông chủ gật đầu chìu ý vợ, quay đầu lại dặn dò vài câu rồi bỏ ra ngoài.

“Tiểu quỷ, lần sau không được nhìn lén người ta nữa nhé!” Trước khi đi, bà chủ đột nhiên bước ngược về mỉm cười nói với Chó Tang, nói xong còn cười phá lên vài tiếng rồi mới chịu ra khỏi nhà bếp.

“Tiểu quỷ, lần sau không được nhìn lén người ta nữa nhé!” Tiêu Hồng Vĩ bắt chước theo điệu bộ của bà chủ, dùng giọng nói õng ẹo trêu chọc Chó Tang.

“Trời ơi! Tôi chịu hết nổi rồi!” Chó Tang đau khổ vò đầu bức tóc, nếu tiếp tục làm việc trong cái quán này thì hắn còn phải chịu trận dài dài.

Chín giờ rưỡi sáng, Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang bắt đầu công việc đầu tiên của họ trong hôm nay, chùi máy hút khói, tin chắc hai người có giàu trí tưởng tượng cỡ nào cũng không tìm đâu ra mối liên hệ giữa công việc đang làm với tấm áp phích “Cần tuyển nhân viên phục vụ” được dán trên cánh cửa kiếng bên ngoài, nhưng cuộc sống là thế mà, cũng giống như lúc này họ đang phải làm mấy việc vặt vãnh không phù hợp với chức danh tuyển dụng, nhưng nếu không làm thì người khác sẽ làm, và điều hiển nhiên là hãy cuốn gói đi khỏi đây. Hai người được phát cho đồng phục trắng cổ áo xanh lam, bắt đầu khom lưng hì hục làm việc.

Vì quán ăn mới khai trương cách đây không lâu, nên vào khoảng 10h lại có thêm hai người mới đến, một người phụ bếp, một người bếp phụ, phụ bếp nghĩa là chọn vật liệu nấu nướng, còn bếp phụ chính là nấu ăn nhưng không được coi là đầu bếp chính. Trong một quán ăn, ngoài ông chủ là người lớn nhất ra, kế đến phải kể đến bếp chính rồi, vì đó là người quan trọng nhất quyết định quán có làm ăn được hay không.

Mưu sinh là phải chịu vất vả tủi nhục, 5 người sau khi làm quen công việc trong buổi sáng đã trở nên thân thiết, chốc chốc lại còn nói đùa với nhau vài câu, Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang đã bắt đầu thích nghi với công việc trong quán ăn này rồi.

“Đem ra cho khách!” Bếp chính nhanh chóng làm xong một đĩa “Hồng phấn giai nhân”, hét gọi Tiêu Hồng Vĩ.

Tiêu Hồng Vĩ bưng đĩa thức ăn đưa ra ngoài cửa, lại hét gọi một tiếng, cô nhân viên phục vụ lướt tới trước mặt hắn như một cơn gió, vừa đón lấy đĩa thức ăn vừa than thở: “Thời tiết sao mà nóng nực quá!” Bây giờ đã là tháng 6, khí trời tất nhiên là oi bức rồi.

“Nóng à?” Bếp chính không biết từ khi nào đã đứng sau lưng Tiêu Hồng Vĩ.

“Để anh thổi giúp em nhé!” Dứt lời, bếp chính vờ đưa tay lên tháo nút áo của cô phục vụ.

Cô phục vụ đánh nhẹ gạt tay hắn đi, nguýt dài: “Đáng ghét!” rồi quay lưng bưng đĩa thức ăn ra ngoài, một cơn gió mát thoảng qua, nhiệt độ oi bức trong nhà bếp được làm dịu đôi chút.

Công việc trong quán ăn này thật ra không phức tạp, suốt cả buổi sáng Tiêu Hồng Vĩ quét dọn và phụ bưng bê trong nhà bếp, còn Chó Tang phụ trách rửa chén đĩa. Buổi chiều, Tiêu Hồng Vĩ được ra ngoài giao thức ăn. Khách gọi món là một cô gái mở tiệm bán trang sức bạc, còn khá trẻ, điều này làm công việc chán ngắt của Tiêu Hồng Vĩ xuất hiện chút đỉnh niềm vui, phụ nữ mãi là niềm khích lệ cho ý chí phấn đấu của đàn ông mà.

Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang làm việc đầu tắt mặt tối, vì ngày mai phải chuẩn bị 300 phần thức ăn nhanh, và điều khiến Tiêu Hồng Vĩ kinh ngạc chính là hai người mới đến hồi sáng quyết định không làm nữa, điều này trở thành gánh nặng cho Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang, vì công việc chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng do phụ bếp bỏ ngang nên bây giờ hai người họ phải gánh luôn.

300 phần thức ăn nhanh cần chuẩn bị những thứ sau: 30 con gà, 70 cân thịt heo, 60 cân cà chua, 130 quả trứng và một số lượng lớn rau quả. Việc hai người phải làm là chặt 30 con gà ra thành từng miếng đều tăm tắp, vừa mới ngày đầu tiên đã phải cầm đến dao chặt chém rồi.

Ngày thứ 2, Tiêu Hồng Vĩ nhìn thấy 300 phần thức ăn nhanh chất đầy trong quán là muốn oải. 300 phần, số lượng này thật sự kinh khủng, cứ cho là mỗi lần dùng xe đạp có thể giao 30 phần đi, quãng đường mỗi lần đi hoặc về mất nửa tiếng đồng hồ, vậy hắn phải đạp xe 10 chuyến, cũng chính là suốt 10 tiếng đồng hồ liên tục, vừa nghĩ tới điều này là Tiêu Hồng Vĩ thấy trời sắp sập xuống.

“Lão đại, chúng ta có thật là nhân viên phục vụ không vậy?” Chó Tang cũng thở dài trước 300 phần thức ăn nhanh, có quán ăn nào mà nhân viên phục vụ phải kiêm luôn phụ bếp, lao công và giao hàng không nhỉ?

Hình như tiếng ai oán của Chó Tang đã đánh động tấm lòng trắc ẩn của ông trời, một tiếng còi chói tai vang đến từ bên ngoài quán ăn, một chiếc xe hơi đỗ xịch, còn là chiếc BMW sang trọng nữa chứ. Đấy là chiếc xe công của công ty được em trai ông chủ lái đến, nhiệm vụ là để thay thế hai gã tội nghiệp Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang.

Nhìn vào chiếc xe trắng sáng, Tiêu Hồng Vĩ thật muốn lao đến hôn nó một cái để bày tỏ tấm lòng cảm kích vô bờ bến, xem ra xe công đúng là hữu dụng khi dùng vào mục đích riêng. Nửa tiếng đồng hồ sau, chiếc xe BMW được chất đầy thức ăn nhanh, Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang cũng trở thành nhân viên giao thức ăn đầu tiên đi giao hàng bằng xe hơi, điều này chắc chắn chưa từng xảy ra trong lịch sử.

Tiêu Hồng Vĩ ngồi thảnh thơi tận hưởng hơi mát do máy điều hòa trong xe mang đến, nếu như ngày nào cũng được như thế, chắc hắn bằng lòng làm công việc giao thức ăn nhanh này suốt đời quá.

Có xe BMW nên Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang nhanh chóng giao xong thức ăn, tiếp đến lại quay về nhà bếp cầm dao chặt chặt chém chém, nhưng kể từ đó quán ăn không nhận được đơn đặt hàng 300 phần thức ăn nhanh nữa, nghe nói là chất lượng thức ăn lần đó họ giao không làm vừa lòng khách hàng, điều này không nằm ngoài dự liệu của Tiêu Hồng Vĩ, lí do rất đơn giản, trong số 300 phần thức ăn giao cho người ta, có trên một nửa cơm nấu khét, rau thì nát vụn, thịt gà được chặt nham nhở, tất nhiên hậu quả này có phần công lao không nhỏ của Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang. Sau chuyện này, trọng tâm công việc của Tiêu Hồng Vĩ dần được chuyển từ nhà bếp ra bên ngoài, không lâu sau quán ăn cũng tuyển thêm một số nhân viên, trong đó có một nhân viên giao thức ăn tuổi tác cùng lứa với Tiêu Hồng Vĩ được hắn khâm phục và sùng bái nhất.