Vô Lại Thời Đại

Chương 4: Lời mời của người đẹp




Xem sách là môn cần phải học của một tên vô lại – Tiêu Hồng Vĩ.

Vì sự vô tình của Lâm Hạo, Tiêu Hồng Vĩ chỉ đành một mình đi ăn cơm vậy. Nhưng bây giờ mà đi ăn cơm hình như hơi bị sớm, nên Tiêu Hồng Vĩ quyết định đến thư viện của trường.

Một mùi hương thoang thoảng đã khơi gợi ánh nhìn của Tiêu Hồng Vĩ, bất giác hắn ngẩng đầu lên. Uhm ! Là một cô gái cũng khá xinh, cao cũng tầm 1m5 hay 1m6, làn da tuy không được trắng cho lắm, nhưng do được trang điểm nên cũng biểu hiện ra một vẻ đẹp khác lạ, chiếc túi xách theo mốt đang thịnh và phấn mắt màu nhạt đã nói rõ cô gái này là một tiền vệ thời trang, Tiêu Hồng Vĩ thầm đánh giá.

Lúc này bước chân của cô gái uyển chuyển đi về phía hắn, còn ánh mắt của Tiêu Hồng Vĩ cũng chưa từng rời khỏi cô lấy một giây. Tuy là một tên vô lại, nhưng dù sao ở đây cũng là thư viện cũng không tiện làm quá. Vì ý thức được ánh mắt của mình quá mạnh mẽ, nên Tiêu Hồng Vĩ vội vàng thu ánh mắt của mình lại, nhưng cô ấy dường như vẫn đang tiến về phía hắn, sau đó quả nhiên đã dừng lại ngay trước mặt Tiêu Hồng Vĩ.

“Anh là Tiểu Thập Tam à ?” Giọng nói của cô gái rất dễ nghe, mang theo đó một chút vị ngọt ngào, giống như một ly trà sữa nóng vậy.

“Cậu này hãy chú ý lại phát âm của cậu nha, tớ tên là Tiêu Hồng Vĩ chứ không phải Tiểu Thập Tam !” Tại sao lại có người gọi tên mình như thế chứ ! Tiêu Hồng Vĩ chỉnh lại ngay.

“Ha ha !” Cô gái phát ra một tiếng cười nhẹ nhàng, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hồng Vĩ, ánh mắt của cô không ngừng nhìn hắn dò xét, điều này khiến Tiêu Hồng Vĩ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Thì ra cái cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm lại khó chịu đến thế à, chả trách lúc trước có một cô gái vì bị mình nhìn chằm chằm đến nỗi phát khóc, Tiêu Hồng Vĩ thầm nghĩ.

Một cô gái như vậy sao lại đột nhiên tìm mình nhỉ, chẳng phải rất kỳ lạ đó sao.

“Tớ có quen cậu sao ?” Trời ạ, câu hỏi này đúng thật là… đần độn, bản thân mình có quen người ta không mà còn phải đi hỏi lại người ta à, điều này cũng giống như mình đột nhiên đi hỏi số điện thoại của mình từ một người không quen biết vậy, quả nhiên cô gái lập tức cười nói: “Chẳng lẽ anh quen ai mà bản thân anh cũng không biết sao ?”

“Tớ không phải có ý này, ý của tớ là cậu và tớ có quen nhau à ?”

“Hình như hai câu hỏi trước và sau của anh đều giống nhau mà !” Cô gái hình như có ý muốn trêu Tiêu Hồng Vĩ.

“Thôi được ! Vậy làm sao mà cậu biết được tên của tớ ? Tìm tớ có chuyện gì ?” Hỏi thẳng luôn vẫn là thoải mái hơn.

“Tìm anh để ăn cơm !”

“Tìm tớ để ăn cơm ?” Trời ạ, chẳng lẽ ông trời đã nghe thấy được lời cầu nguyện đêm đêm của mình sao, cuối cùng trời đã giáng xuống một người đẹp để an ủi một người luôn trong tình trạng đói khát như mình sao ? Chúa ơi, Caesar ơi, Ngọc hoàng đại đế ơi, Tôn Ngộ Không ơi, Trư Bát Giới ơi, thật là vô cùng cảm kích các vị. Sau một chút cảm kích xong, Tiêu Hồng Vĩ bình tĩnh trở lại. Mà cũng không đúng, bây giờ cái cần nhất là phải bình tĩnh. Gái đẹp chỉ xuất hiện với hai loại người thôi, một loại là anh hùng và mỹ nhân mà mọi người đều công nhận, rõ ràng là mình vẫn chưa đủ tư cách rồi. Còn một loại khác chính là loại mà rất nhiều người mong nhưng lại không muốn, đó chính là giai nhân và quái vật, rõ ràng là mình cũng không thuộc loại ấy. Nếu hai công thức này đều không đúng với mình, vậy thì buổi mời cơm này chắc chắn có nguyên do, trong lòng Tiêu Hồng Vĩ phân tích.

“Tại sao lại mời tớ ăn cơm ?”

“Muốn nhờ anh giúp !” Trả lời cũng rất dứt khoát, mình rất thích, ha ha ! Gái đẹp nhờ giúp đương nhiên phải đồng ý ngay, nhưng cũng phải xem độ khó thế nào đã.

“Giúp chuyện gì ?”

“Giúp em ứng phó với mấy con ruồi đáng ghét !” Cô gái khẽ chớp đôi mắt xinh đẹp của mình, rồi khẽ tựa vào vai hắn, vẻ mặt như đang liếc mắt đưa tình. Trong lòng Tiêu Hồng Vĩ phơi phới, cố gắng giữ bình tĩnh. Chỉ có trời mới biết mấy con ruồi mà cô ấy nói có thể nào là mấy con hổ hay không, đến lúc đó giúp không xong, còn bị đem ra làm trò cười nữa.

“Cái này… nhiệm vụ này có khó không ?” Tiêu Hồng Vĩ muốn hỏi cho rõ.

“Độ khó của nhiệm vụ này tỉ lệ thuận với chỉ số hấp dẫn của em !” Cô gái cười híp mắt lại, nét mặt có vẻ tội nghiệp. Tiêu Hồng Vĩ nhìn thấy, liền rơi vào cục diện khó mà chống đỡ với sức hấp dẫn này, trong lòng càng lo sợ hơn, với sức hấp dẫn như thế, vậy thì cái mà hắn cần đối phó chắc chắn không phải là ruồi rồi.

“Được rồi, đùa với anh thôi !” Vẻ mặt của cô gái đột nhiên trở lại bình thường, cô ngồi dậy, mắt đầy nghiêm chỉnh.” Thật ra chỉ là mấy sinh viên ở trường khác cứ hay làm phiền em thôi, cho nên em muốn nhờ anh giúp em dọa họ một tí ! Anh là người mà anh họ em giới thiệu cho, anh ấy bảo anh có thể xử lý hết đám này, anh không được làm em thất vọng đâu đấy !” Cô gái nói xong, hơi cúi người xuống, khoảng cách giữa hai người lập tức gần đến nỗi có thể nhìn thấy cả bóng người này trong mắt người kia, Tiêu Hồng Vĩ cảm thấy nuốt không nổi, ho khan hai tiếng, rồi quay đầu đi.

“Ha ha ! Nếu là vậy thì, anh giúp em vậy !” Tiêu Hồng Vĩ đồng ý với đối phương, một chuỗi những động tác đầy mê hoặc lúc nãy đã khiến hắn mất đi phương hướng, trong lúc mơ hồ thậm chí đến cả anh của cô gái là ai cũng không thèm hỏi ? Điều càng khó tin hơn chính là đến tận bây giờ đến cả tên của đối phương hắn cũng không biết.

Đến bên ngoài thư viện, ánh chiều tà chiếu trên thân Tiêu Hồng Vĩ, thân hình mỏng manh trong ánh chiều tà lại có vẻ như sừng sững. Cô gái bên cạnh đột nhiên phát hiện ra mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn. Liếc nhìn Tiêu Hồng Vĩ phát hiện ra chiều cao của hắn chỉ khoảng 1m5, 1m6 thôi, nhưng hình như mấy con ruồi mà cô nhờ hắn đối phó lùn nhất cũng đã đến 1m7 rồi ! Có thật hắn lo nổi không ? Chẳng lẽ anh mình gạt mình sao ?

“Em có xe không ? Nếu có xe thì đỡ tốn nhiều công sức hơn !” Trong lòng đang lo lắng, câu hỏi của Tiêu Hồng Vĩ đã làm đứt đoạn mạch suy nghĩ của cô.

“Không có, em đi bộ đến mà.” Trước mắt cô gái vẫn chưa tìm được ai giúp đỡ, chỉ mong sự việc đừng có càng làm càng hỏng là được rồi. Bây giờ cô không hy vọng có thể giải quyết xong việc này, thở dài một tiếng, nhìn Tiêu Hồng Vĩ có vẻ đồng tình.

“Anh có xe, ngồi xe của anh nha.” He he, đúng là một cơ hội tốt, chiếc xe của Tiêu Hồng Vĩ ngoại trừ lần trước có chở một con chó cái ra, thì đã rất lâu rồi không được tiếp xúc với người khác giới. Tiêu Hồng Vĩ không để ý đến nét mặt khác thường của cô, trong lòng đang thầm tính toán.

“Anh còn có xe hả, thật nhìn không ra anh lại có tiền đến thế !” Ở trong trường đại học đâu có thiếu mấy cậu lắm tiền, đương nhiên xe cũng trở thành một tiêu chí tượng trưng cho thân phận của họ. Tâm trạng cô gái sau khi đã trở lại bình thường cứ liên tục lẩm bẩm ở phía sau, giống như đã nghe được chuyện gì kỳ lạ cổ quái vậy.

“Thì là chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng thôi, chẳng có gì đáng phải tự hào cả.” Khi Tiêu Hồng Vĩ vừa đi vừa đẩy chiếc xe đạp 28 tấc ra, cô gái suýt tý nữa là ngất xỉu tại chỗ.

“Xe của anh là cái này à ?”

“Thế em cho rằng là cái gì ?” Tiêu Hồng Vĩ đá mạnh mấy cái vào thân xe, cuối cùng những tiếng hòa tấu trên thân xe đã chịu yên lặng trở lại.

“Này, xe của anh hình như ngoại trừ chuông không kêu ra thì cái gì cũng kêu hết nhỉ !” Cô gái cười nói.

“Câu nói đùa này chẳng mắc cười chút nào !” Chiếc Phượng Hoàng của Tiêu Hồng Vĩ được mua ở chợ đồ cũ mà, đã từng vào sinh ra tử với Tiêu Hồng Vĩ, từng chở qua rất nhiều cô em, tuy suy cho đến cùng thì chỉ toàn là may áo cưới dùm cho người ta, nhưng đó cũng là từng trải của đời người mà.

“Thế em có lên không ?”

“Lên, nhưng em phải mua bảo hiểm trước đã.” Cười nói xong, liền nhảy lên xe của Tiêu Hồng Vĩ, rất ít có cô gái nào dám nhảy lên ngồi, cô gái này đúng là rất đặc biệt.

Trên đường đi cô cứ dựa vào hông của Tiêu Hồng Vĩ, khiến Tiêu Hồng Vĩ được một trận hưởng thụ, mình phân tích đúng là không sai, vừa thời trang lại là tiên phong.

Dưới sự chỉ dẫn của cô gái, cuối cùng hai người cũng đi đến một con hẻm khá yên tĩnh, bên trong hẻm có vài sinh viên cao to đang đứng, ai ai cũng đang nhìn về phía họ.

Hai người vừa xuống xe, một tên nam sinh cao lớn liền chạy tới, chưa đợi tên nam sinh này kịp mở miệng, Tiêu Hồng Vĩ đã lên tiếng.

“Mấy đứa tụi bây, úp mặt vào tường cho tao !” Giọng nói của Tiêu Hồng Vĩ nghiêm nghị, không hề có vẻ đang nói đùa. Mấy đứa sinh viên bị hắn đột nhiên hét vào mặt như vậy, đúng thật đã bị dọa rồi, mấy cô gái đứng kế bên nhìn Tiêu Hồng Vĩ một cách hiếu kỳ, trong lòng đang nghĩ không biết hắn muốn làm gì.

“Mày là ai hả ?” Tên nam sinh chạy tới lúc nãy đẩy Tiêu Hồng Vĩ một cái, ánh mắt khinh rẻ.

“Bốp !” Một bạt tay vào mặt tên nam sinh, những người đứng phía sau vừa tức vừa sợ, nhưng vẫn không đánh trả lại. Cô gái thì sợ đến lặng người, tên này cũng to gan quá chứ, chưa chịu coi đối phương là ai, thì đã đánh một bạt tay rồi. Nhưng cô nhìn biểu hiện của tên nam sinh bị đánh, thì lại có vẻ thích thú với hành động của Tiêu Hồng Vĩ.

“Nhìn gì mà nhìn, đứng thẳng hết cho tao ! Tao nói mày đó !” Tiêu Hồng Vĩ lại đánh thêm một bạt tay, lần này tên nam sinh đã chịu nghe lời, ngoan ngoãn đứng về một phía với những người khác.

“Bây giờ tao nghi ngờ tụi bây tụ tập ẩu đả, cướp giật, có ý đồ cưỡng hiếp với khạc nhổ bừa bãi.”

“Bãi đờm này có từ trước rồi !” Một người nói nhỏ trong đám đông, trông rất oan uổng.

“Không được nói chuyện, lấy chứng minh thư của tụi bây ra đây, học trường nào đó, khoa nào vậy, giáo viên chủ nhiệm là ai đều phải nói rõ ràng cho tao biết, còn không thì tao bắt hết từng đứa tụi bây về đồn ! Rồi từ từ mà giáo dục lại ! Không chịu học hành cho ngoan mà bày đặt học theo người ta làm du côn ! Ở trường dạy làm du côn sao ? Mấy thằng khốn ăn phân này, tụi bây nghe rõ cho tao, sau này không được ăn hiếp nữ sinh ! Cũng không được tùy tiện bám lấy người ta ! Đàn ông đào hoa cũng không sao ! Nhưng nhất định phải có đẳng cấp ! Biết chưa ! Đẳng cấp đó !” Những lời nói hùng hồn của Tiêu Hồng Vĩ, nói đến nỗi nước miếng cũng văng cả ra, mấy tên sinh viên đã bị hắn dọa từ sớm rồi, nên đứa nào cũng sợ sệt dựa vào tường không dám nói câu nào.

“Bây giờ tụi bây cút đi cho tao, nhớ sau này đừng có bám theo con gái nhà người ta nữa !” Sau một trận la mắng của Tiêu Hồng Vĩ, mọi người ngoan ngoãn chạy ra khỏi con hẻm, đến tận lúc này bọn họ vẫn chưa biết rõ rốt cuộc thì Tiêu Hồng Vĩ đã làm gì, chỉ biết bộ dạng của hắn giống những cảnh sát mặc thường phục, nên không dám làm ầm lên.

Mấy người đó vừa đi khỏi, Tiêu Hồng Vĩ ngồi bệt xuống đất, thở phào một cái. Chuyện vừa nãy, lúc mới đi vào trong hẻm hắn đã nghĩ kỹ rồi. Hắn nắm rất rõ tâm lý của đối phương, đối với mấy tên sinh viên du côn bạn chỉ cần lớn tiếng làm dữ, thông thường họ đều dùng quan niệm ai vào trước thì làm chủ để mà suy nghĩ sự việc.

Trước tiên Tiêu Hồng Vĩ lớn tiếng để trấn áp đại đa số người có mặt, sau ra làm ra vẻ mặt của cảnh sát, đương nhiên sẽ dọa được mấy tên du côn tép riu này. Nhưng điều này cũng là một khảo nghiệm đối với tâm lý của con người, nếu không đủ gan, thì tốt nhất đừng nên thử.

“Anh lợi hại quá ! Anh hay hù dọa người ta như vậy sao ?” Cô gái không biết nên nói gì, chỉ là màn diễn lúc nãy quá bất ngờ đi, hoặc là chỉ có thằng điên hay là thiên tài mới làm ra những chuyện như thế.

“Ha ha ! May là không uổng công học môn tâm lý học ! Anh đã giúp em rồi, vậy có phải cô nương đây cũng nên báo đáp cho anh sao !” Tiêu Hồng Vĩ cười dâm đãng.

“Còn cô nương nữa sao ! Đi thôi, mời anh ăn một bữa no !” Cô gái đã giải quyết xong phiền phức, vui vẻ cười, kéo Tiêu Hồng Vĩ, nói: “Lần này tới lượt em dẫn anh đi !”