Vô Lại Quần Phương Phổ

Quyển 2 - Chương 7: Thất Thất




“Uy, nàng có phải là thật sự muốn theo ta không? Ta trước tiên phải nói cho rõ ràng, nàng đi theo ta, ta có thể mang nàng tặng cho người khác làm vợ đó!” Diệp Vô Ưu đối với mỹ nữ số bảy này không hề khách khí.

“Công tử, tỳ nữ một khi trở thành người của công tử, tự nhiên mặc cho người xử trí.” Mỹ nữ số bảy nở một nụ cười ngọt ngào, yêu kiều nói.

Diệp Vô Ưu nhìn Liễu Băng Cơ, do dự một chút, rốt cục cũng đồng ý nhận lấy mỹ nữ số bảy này.

Thấy Vô Ưu cuối cùng cũng thu nhận mỹ nữ này, Hoa Thừa Thiên thở ra một hơi nhẹ nhõm. Ban đầu hắn cũng có chút lo lắng, tuy căn cứ theo hiểu biết sơ bộ của hắn về Diệp Vô Ưu thì tên gia hỏa này khá ưa thích mỹ nữ nhưng hắn cũng biết rằng, hôn thê Diệp Vô Ưu cũng có mặt tại đây, hắn có dám thu nhận mỹ nữ này hay không cũng còn thật sự khó nói.

Biểu tình trên mặt Yến Băng Cơ không có biến hóa gì, tựa hồ việc này đối với nàng chẳng có một chút quan hệ.

Lúc này, mỹ nữ số bảy đã bước tới bên cạnh Diệp Vô Ưu, hướng về hắn dịu dàng hành lễ ra mắt, thanh âm kiều mị tuôn ra từ miệng nàng: “Đa tạ công tử.”

“Ai, không cần cảm tạ ta, muốn tạ hãy tạ tên tiểu hoa si đây, là hắn thích nàng.” Diệp Vô Ưu chỉ Lam Tiểu Phong nói với vẻ hơi không kiên nhẫn. Gã tuy ưa thích mỹ nữ, thế nhưng mỹ nữ này lại tự đem mình đến cửa, hắn thực chẳng thấy thích thú lắm, hắn thích tự mình câu dẫn mỹ nữ mang về nhiều hơn.

“Diệp ca ca, ta không có liên quan a, ta không nói là muốn có!” Diệp Vô Ưu còn chưa dứt lời, Lam Tiểu Phong đã vội vàng chối bỏ liên can với hắn.

“Tiểu hoa si, ngươi chưa có nói là không muốn!” Diệp Vô Ưu bất mãn trừng mắt nhìn Lam Tiểu Phong nói.

“Vô Ưu ca ca, đừng tranh cãi nữa, chúng ta về khách điếm trước rồi nói chuyện sau!” Hàm Yên vừa kéo Diệp Vô Ưu, vừa ngáp dài một cái. “Ở đây buồn chán chết, ta chỉ muốn nhanh đi ngủ!”

“Vô Ưu, các ngươi về khách điếm trước, ta còn có chút việc.” Lúc này giọng nói của Yến Băng Cơ cũng đã truyền tới.

Nghe Yến Băng Cơ nói vậy, mặc dù ban đầu muốn cùng nàng rời khỏi đây, Diệp Vô Ưu cuối cùng cũng đành phải theo bọn Lam Tiểu Phong rời đi, mà mỹ nữ số bảy kia thì vội vàng theo sát bên mình Diệp Vô Ưu.

Diệp Vô Ưu lúc này rất khó chịu, nguyên là hứng chí tràn trề đi xem mỹ nữ, ai biết được cuối cùng mỹ nữ lại không thực sự tốt đẹp như trong tưởng tượng của hắn. Điều khiến hắn phiền muộn nhất là tự nhiên có một mỹ nữ muốn theo hắn. Hắn muốn cự tuyệt cũng không được. Tuy thực ra mỹ nữ này cũng không tệ nhưng hắn chung quy vẫn cảm thấy không thoải mái.

“Nàng thế nào vẫn còn ăn mặc như vậy a?” Về đến phòng tại khách điếm, Diệp Vô Ưu phát hiện mỹ nữ số bảy vẫn mặc chiếc quần sa bạc đó, da thịt trên người và những vị trí quan trọng vẫn lúc ẩn lúc hiện, không nhịn được nên hỏi với vẻ hơi không bằng lòng.

Bất kể thế nào, mỹ nữ này tạm thời vẫn thuộc sở hữu cá nhân của hắn, ăn mặc thế này, để nam nhân khác nhìn thấy, chẳng phải rõ ràng là bị chiếm tiện nghi sao? Chiếm tiện nghi của nàng, cũng là gián tiếp chiếm tiện nghi của Diệp Vô Ưu hắn. Diệp Vô Ưu hắn tới bây giờ đều chỉ chiếm tiện nghi người khác, đâu có việc để người khác chiếm tiện nghi?

“Công tử, tỳ nữ không có y phục để mặc.” Mỹ nữ số bảy ôn nhu nói. “Tỳ tử hiện tại đến tên cũng không có, xin công tử ban tên.”

“Tiểu hoa si, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi rốt cuộc có muốn nhận nàng làm vợ hay không?” Diệp Vô Ưu không lập tức đặt tên cho nàng, chỉ nhìn Lam Tiểu Phong hỏi.

“Diệp ca ca, ta thực không muốn, huynh tự giữ lại bên mình đi!” Lam Tiểu Phong trả lời rất nhanh. “Đệ có chút mệt mỏi phải về phòng nghỉ ngơi trước!”

Nói dứt lời, Lam Tiểu Phong chạy mất rất nhanh, thoáng cái đã không còn bóng dáng.

“Vô Ưu ca ca, muội với Tiểu Tiểu cũng đi ngủ đây!” Hàm Yên cười hi hi, kéo Mộ Dung Tiểu Tiểu đi ra ngoài, nhưng Mộ Dung Tiểu Tiểu trước khi ra khỏi cửa, còn quay lại Diệp Vô Ưu mắng một câu: “Đại sắc lang!”

“Không cần thì không cần, bổn thiếu gia không ngại có nhiều mỹ nữ!” Diệp Vô Ưu phẫn nộ nói rồi liếc nhìn mỹ nữ số bảy, nghĩ ngợi rồi nói: “Được thôi, nàng sau này sẽ gọi là Thất Thất!”

“Thất Thất đa tạ công tử!” Mỹ nữ số bảy, hiện tại đã là Thất Thất, cũng có nghĩa là may mắn.

Diệp Vô Ưu gọi tiểu nhị của khách điếm đến, đưa cho gã ít tiền, sai gã mua cho Thất Thất hai bộ y phục, sau đó để Thất Thất lại trong phòng, đến phòng Yến Băng Cơ. Có điều Yến Băng Cơ vẫn chưa về.

Lúc này, Yến Băng Cơ đang ở hoàng cung.

“Sư muội, tóm lại chuyện này là thế nào? Sao lại để cho một hoa nữ đi theo Vô Ưu vậy?” Trong tẩm cung của Hoa Nguyệt Lan, Yến Băng Cơ mày liễu nhíu lại, hỏi có chút kinh ngạc.

“Sư tỷ, muội không biết chuyện này thế nào!” Hoa Nguyệt Lan có chút bất lực nói. “Mọi việc đều do phụ hoàng và hoàng huynh bọn họ quyết định, muội cơ bản không có biện pháp chen tay vào.”

“Sư muội, ta phải ngay lập tức rời khỏi đây, muội có thể đáp ứng ta một việc hay không?” Yến Băng Cơ trầm mặc một lúc mới có thể nói ra.

“Sư tỷ, có gì cứ nói, muội nhất định có thể giúp tỷ.” Hoa Nguyệt Lan trong lòng nổi lên một loại cảm giác khác thường. Trên thực tế, nàng cũng đã ẩn ước minh bạch Yến Băng Cơ muốn nàng làm chuyện gì.

“Ta tối nay sẽ rời khỏi Bách Hoa thành, Vô Ưu tịnh không biết việc này. Vì thế, muốn phiền muội ngày mai giúp ta báo cho hắn một tiếng.” Yến Băng Cơ nhẹ nhàng nói. “Đồng thời, mong sư muội thay ta chiếu cố hắn một chút.”

Chiếu cố tên tiểu vô lại đó? Nói thành thực, Hoa Nguyệt Lan trong lòng thực có chút không tình nguyện. Nhớ lại sự việc tối qua hắn làm với mình, nàng vừa xấu hổ vừa phiền não trong lòng. Chỉ là, yêu cầu của Yến Băng Cơ, nàng thật khó có thể cự tuyệt.

“Sư tỷ, tỷ hãy yên tâm, muội có thể chiếu cố tốt cho hắn.” Trầm mặc một lúc, Hoa Nguyệt Lan gật đầu, thấp giọng trả lời.

“Sư muội, làm khổ muội quá.” Yến Băng Cơ nhe răng cười. Trầm mặc một lúc, nàng nói tiếp: “Sư muội, cũng nhờ muội chuyển cáo đến hoàng thượng giúp. Vô Ưu là phu tế của ta, bất luận là bản thân ta, hay là Vô Song cung, đều sẽ không để hắn bị tổn thương.”

“Sư tỷ, muội hiểu rõ ý tứ của tỷ.” Hoa Nguyệt Lan gật gật đầu. “Chuyện về hoa nữ, muội sẽ hỏi cho rõ ràng.”

“Thật cảm tạ sư muội thật nhiều! Thời gian không còn sớm, ta cũng đi thôi.” Yến Băng Cơ nở nụ cười yếu ớt, xoay người phiêu thân đi mất.

Nhìn bóng lưng Yến Băng Cơ, Hoa Nguyệt Lan thất thần một hồi. Sau một lúc ngơ ngẩn đứng đó, nàng liền rời khỏi tẩm cung, nhằm hướng ngự thư phòng mà đi.

o0o

Chờ không biết đã bao lâu, cuối cùng Diệp Vô Ưu cũng nghe được từ ngoài cửa truyền lại tiếng bước chân nhẹ nhàng, trong lòng không khỏi vui mừng, vội vàng băng mình về phía cửa.

“Băng tỷ tỷ!” Diệp Vô Ưu hưng phấn gọi to. Tuy nhiên, rất nhanh, hắn có chút thất vọng hỏi: “Sao lại là ngươi?”

Trước cửa xuất hiện một thiếu nữ xiêm y màu trắng, nhưng thực không phải Yến Băng Cơ, mà là Thất Thất.