Vô Lại Quần Phương Phổ

Quyển 1 - Chương 29: Đồng Sàng Cộng Chẩm




“Không quan hệ, nàng hiện tại không phải lão bà của ta, tương lai nhất định sẽ như thế. Gọi nàng một tiếng lão bà trước cũng không có sai!” Diệp Vô Ưu vẫn giữ y nguyên mô dạng hi hi cười nói, một điểm hồng trên mặt cũng không có. ‘Lão bà’, thật không nghĩ được rằng hai từ này lại thuận miệng đến vậy.

Hoa Nguyệt Lan tuyệt đối á khẩu, da mặt dày như Diệp Vô Ưu dạng người thế này, nàng cũng thực mới gặp lần đầu.

“Ty chức Tạ Trường Phong khấu kiến công chúa điện hạ, xin hỏi điện hạ đã đi nghỉ chưa?” Ngoài cửa đột nhiên truyền lại một thanh âm rõ ràng, rành mạch.

“Ngươi đến có việc gì?” Nghe được thanh âm này, Hoa Nguyệt Lan sắc mặt nhẹ biến, có chút bực tức hỏi.

“Hồi bẩm công chúa điện hạ, có thích khách trà trộn vào trong cung, ty chức lo ngại thích khách gây bất lợi cho công chúa, vì thế đến để kiểm tra xem.” Người bên ngoài cửa, tự xưng Tạ Trường Phong, ngữ khí vẫn giữ đầy vẻ cung kính.

“Được rồi, cho là có thích khách, cũng không dám đến chỗ ta. Ngươi về đi, ta đang thay y phục chuẩn bị đi nghỉ, không tiện gặp ngươi.” Thần tình trên mặt Hoa Nguyệt Lan hiện rõ vẻ sốt ruột, có điều giọng nàng vẫn giữ vẻ uyển chuyển dịu dàng như cũ.

Trong lòng Diệp Vô Ưu có chút kỳ quái. Đối phương chỉ là thị vệ hoàng cung, Hoa Nguyệt Lan có cần thiết phải khách khí như vậy với gã không?

“Công chúa điện hạ, ty chức nghe nói thích khách xuất hiện gần chỗ công chúa. Sợ rằng thích khách ẩn nấp bên trong phòng công chúa, có thể công chúa điện hạ nhất thời chưa kịp phát giác.Vì thế ti chức muốn vào phòng xem qua. Cúi xin công chúa điện hạ có thể cho phép.” Tạ Trường Phong quả thực vẫn không chịu dời đi, hơn nữa, theo như lời hắn nói, tựa hồ nhất định phải tiến vào.

“Tạ thống lĩnh, bổn cung đã nói rất rõ ràng, ta đã đi nghỉ, không tiện tiếp khách!” Hoa Nguyệt Lan nói với vẻ không bằng lòng, đồng thời bối rối kéo tay Diệp Vô Ưu, cùng leo lên trên giường. Tay phất mạnh, một bức màn trướng hạ xuống, che kín hai người bên trong.

“Như quả không thể gặp công chúa, ty chức không dám trở về bẩm báo, cúi xin công chúa điện hạ thành toàn giúp cho.” Không ngờ Tạ Trường Phong vẫn còn muốn tiến vào.

“Tên gia hỏa này không phải có bệnh chứ?” Diệp Vô Ưu không nhịn được thấp giọng hỏi.

“Nằm xuống, nấp đi!” Hoa Nguyệt Lan liếc mắt nhìn Diệp Vô Ưu, sau đó thật nhanh tự mình cởi hết ngoại y. Một khắc sau, nàng toàn thân trên dưới chỉ còn lại độc đồ lót sát thân, sau đó, nàng cũng chui vào trong chăn, đặt mình nằm xuống ở bên cạnh.

“Tiểu vô lại, nấp vào trong, nếu để cho Tạ Trường Phong nhìn thấy, ta với ngươi không xong!” Hoa Nguyệt Lan thì thào nói, sau đó, liền cất cao giọng. “Vì Tạ thống lĩnh quá kiên trì, vậy vào đi!”

Diệp Vô Ưu cũng chẳng khách khí, nấp vào trong chăn, từ phía sau phần căng căng vòng tay ôm chặt Hoa Nguyệt Lan. Có tiện nghi mà không chiếm thật chẳng phải là phong cách Diệp Vô Ưu, vì thế, gã không phải ôm Hoa Nguyệt Lan đơn giản như vậy, song thủ không chịu an phận trên thân mình mịn màng trần trụi của Hoa Nguyệt Lan mà du tẩu khắp nơi.

Thân mình Hoa Nguyệt Lan từ từ run lên, trong lòng có chút xấu hổ. Tuy nhiên vào lúc này, nàng cũng không có cách gì ngăn cản Diệp Vô Ưu. Không chỉ không thể ngăn cản, nàng còn phải làm ra một bộ dạng hoàn toàn yên ổn bởi vì Tạ Trường Phong đã tiến vào.

Môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sao, thân dài dáng ngọc, không thể không nói, Tạ Trường Phong có thừa tiêu chuẩn mỹ nam tử, nhưng trên người hắn ẩn ước tán phát một khí thế bức nhân, càng chứng minh hắn rõ ràng một thân tu vi cao cường.

“Công chúa điện hạ, người không việc gì chứ?” Tạ Trường Phong tiến vào cách giường chừng một trượng liền dừng lại, chính là đang nhẹ cong lưng hành lễ. Song nhãn bắn ra hai đạo thần quang, xạ thẳng vào bên trong màn trướng.

“Không có gì, không có gì khác lạ!” Hoa Nguyệt Lan trong lòng giận dữ bởi vì tên tiểu tử Diệp Vô Ưu này càng lúc càng quá đáng. Đáng thương nàng chưa từng bị nam nhân **ng chạm tới thánh nữ phong, hôm nay lần thứ hai đã bị một nam nhân phá phách.

Chỉ là, Hoa Nguyệt Lan lúc này thực không có hận Diệp Vô Ưu, mà là hận Tạ Trường Phong. Nếu không phải hắn nhất định phải tiến vào, nếu không phải nàng lo sợ Diệp Vô Ưu bị phát hiện, nàng làm sao có thể nhượng bộ Diệp Vô Ưu, cái tên tiểu vô lại này, để hắn chiếm quá nhiều tiện nghi như vậy?

“Tạ thống lĩnh, ngươi hiện tại chẳng phải là nên đi ra sao?” Hoa Nguyệt Lan nghiến răng nghiến lợi nói với ngữ khí băng lãnh.

Tạ Trường Phong vẫn giương mắt cố nhìn vào bên trong bức màn, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

“Đã quấy nhiễu công chúa điện hạ. Mong được thứ tội, ty chức cáo lui!” Cuối cùng, Tạ Trường Phong hành một lễ, cũng lại nhìn thoáng qua bức màn, sau đó, chỉ đành chuyển thân rời đi.

Tạ Trường Phong vừa rời khỏi không lâu, Hoa Nguyệt Lan rốt cuộc nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ tiêu hồn. Diệp Vô Ưu ở một bên đang xoa bóp song phong viên mãn của nàng, một bên cùng lúc dùng đầu lưỡi rà liếm vùng lưng trần trụi của nàng.

“Tiểu vô lại, ngươi thật là quá mức!” Hoa Nguyệt Lan đột nhiên một tay túm lấy Diệp Vô Ưu, ném hắn từ trong màn trướng ra ngoài.

“Công chúa lão bà, nàng mưu sát thân phu à!” Diệp Vô Ưu kêu thảm một tiếng, vừa mới chạm xuống đất, đã nhẹ nhàng phiêu thân, trầm ổn vững vàng đứng trên mặt đất.

Hoa Nguyệt Lan mặt lạnh như sương, hung ác liếc nhìn Diệp Vô Ưu một cái, ngồi dậy rồi mặc y phục vào rất nhanh.

“Đi theo ta!” Hoa Nguyệt Lan lúc này thực sự nổi giận.

“Đi đâu?” Diệp Vô Ưu có chút không tình nguyện rời khỏi nơi này.

“Đưa ngươi ra khỏi cung.” Hoa Nguyệt Lan lãnh đạm nói.

“Ta còn muốn đi tìm Băng tỷ tỷ!” Diệp Vô Ưu thấy Hoa Nguyệt Lan tỏ vẻ không cao hứng, rất khéo léo liền không trêu chọc nàng nữa, thận trọng nói: “Đưa ta đi tìm Băng tỷ tỷ được không?”

“Sư tỷ sớm đã rời cung rồi!” Hoa Nguyệt Lan dịu dàng nói. “Tiểu vô lại, ta cho ngươi hay, hôm nay phát sinh sự tình gì, ngươi nhất thiết không được nói ra, ngay cả trước mặt sư tỷ cũng không được phép!”

“Biết rồi!” Diệp Vô Ưu tùy ý đáp lời. Hiển nhiên là hắn căn bản không có để tâm việc này. Hắn còn không tin được Hoa Nguyệt Lan thực sự lại đối với hắn như vậy, mới rồi hắn gần như đã vuốt ve toàn bộ thân thể Hoa Nguyệt Lan, nàng cũng chỉ đem hắn từ trên giường ném xuống.

Hoa Nguyệt Lan vốn là công chúa, có nàng dẫn đường, muốn đi ra ngoài tự nhiên là rất dễ dàng. Có điều, bất quá, bởi vì không muốn bị người khác biết, Hoa Nguyệt Lan phải bí mật đem Diệp Vô Ưu tống ra ngoài cung. Nàng rất thông thuộc hoàng cung, bèn đặc biệt lựa chọn một vài tuyến đường hẻo lánh, vì vậy không bị người nào phát hiện.

Đem Diệp Vô Ưu tống ra ngoài cung xong, Hoa Nguyệt Lan liền chuyển thân hồi cung, không còn chế ngự gã.

Diệp Vô Ưu một điểm cũng không lo lắng, chỉ bởi vì, hắn đã thuận tay từ trên người Hoa Nguyệt Lan lấy trộm một vật. Đó là một mảnh ngọc bội chạm khắc hình phượng hoàng, trên mặt cũng có một chữ Lan nhỏ. Không cần hỏi, cái này chính là tín vật của Hoa Nguyệt Lan. Sau này gã muốn vào hoàng cung, tự nhiên là rất dễ dàng.

o0o

Diệp Vô Ưu tự do tự tại tiêu sái đi trên đường. Thời gian mặc dù đã muộn nhưng Bách Hoa thành vẫn còn rất nhiều người đi lại. Vì trong lòng cao hứng nên Diệp Vô Ưu cũng vừa đi vừa nhìn ngắm khắp nơi.

Đột nhiên, có người chắn ngang đường Diệp Vô Ưu. Diệp Vô Ưu ngẩng đầu nhìn lên, tên gia hỏa mặc dù rất phong nhã, nhưng gã thực không nhận ra.

Người nọ không hề do dự, trong tay trường kiếm như thiểm điện hướng tới Diệp Vô Ưu, đột nhiên biến hóa. Diệp Vô Ưu nhất thời không ngờ nên không kịp phản ứng. Mắt nhìn thanh trường kiếm muốn chọc thủng ngực gã.