Vô Lại Kim Tiên II

Chương 75: Phân Tranh Tương Khởi




Lại nói đến Khổng Lai Học tuân theo thánh chỉ, thảo phạt Nam Hải quận bèn dẫn theo tinh binh Đại Đường cùng hơn mười vạn chiến hạm, cờ xí tung bay rợp trời, cuồn cuộn đến ải Chu Tước của Nam Hải quận, triển khai trận thức, hẹn Lý Hạo đấu pháp.

Nam Hải quận chính là mạch máu của nước Đại Đường, là nơi có kho lúa lớn nhất cả nước. Mức độ giàu có tuy không thể đứng đầu tứ hải nhưng nếu nước Đại Đường mà không có quận Nam Hải thì kinh tế sẽ tổn hao rất lớn.

Quân hai bên đóng tại ải Chu Tước, chiến kỳ phấp phới. Từ cách vài trăm dặm đã thấy hàng vạn Huyền quang bản mệnh bốc lên tận trời. Lại thêm cảnh tượng một đám lớn ngũ quàng đủ màu trông cực kì đẹp mắt.

Chỉ với sát khí cùng áp lực vô hình đã có thể làm tướng sĩ hai bên khó có thể mở miệng được.

Vài đạo độn quang hạ xuống trước trận, Bạch Vân chân nhân cùng năm vị Kim tiên môn hạ của Ngọc Thanh đạ giáng trần cùng ngồi xuống lô bồng trước trận của quân Đại Đường. Bạch Vân chân nhân bảo Khổng Lai Học tới, nói: “Tiên phàm hai bên đều có nhân quả sát kiếp riêng, nhớ kỹ không được tạo nhiều sát nghiệt.”

Khổng Lai Học tuân theo chỉ lệnh, cưỡi độn quang hạ xuống trước trận, chỉ vào Lý Hạo bên trong trận lớn tiếng nói: “Lý Hạo, ngươi thân là thần tử Đại Đường lại không dốc lòng báo trợ quân ân, mà ngang nhiên khởi cờ tạo phản. Niệm tình cha ngươi có nhiều công lao, có thể tha cho ngươi một mạng. Mau nhanh chóng mở cổng thành nghênh đó thiên binh Đại Đường, nếu không đợi đến khi phá thành xong thì hối hận đã muộn”

Bọn người Lý Hạo đang cố thủ trong ải Chu Tước thì nhìn thấy vài đạo độn quang hạ xuống trận doanh của quân Đại Đường, liền biết đó là kim tiên môn hạ của Ngọc Thanh cùng Bạch Vân chân nhân, trong lòng chấn động: “Bên chúng ta thì Phật tại Tây Thiên nổi tiếng cũng chỉ có mười vị. Mà hôm nay bên cạnh cũng không có người nào pháp lực cao thâm, làm sao có thể ngăn cản chúng đạo môn kim tiên đây, phải làm như thế nào mới tốt đây.”

Liền quay sang hộ pháp quốc sư nói: “Số trời có biến, ngũ đại kim tiên môn hạ Ngọc Thanh đã đến trước ải, pháp lực của chúng ta không có khả năng ngăn cản. Trước tiên quốc sư nên nhanh chóng đến Tây Thiên, thỉnh lệnh sư Hoan Hỉ Phật tổ mời vài vị Phật môn đồng đạo đến đây trợ trận.”

Nguyên lai hòa thượng này chính là tam đệ tử Tây Thiên A Di Đà Phật tọa hạ đệ tử của Hoan Hỉ Phật tổ, biết trận thế địch lớn mạnh, nếu tới Tây Thiên sẽ chậm trễ vài canh giờ, vội vàng kiến nghị: “Năm vị kim tiên môn hạ Ngọc Thanh đang ở trong trận doanh của quân Đường, nếu giờ đi đến Tây Thiên sợ rằng sẽ mất vài canh giờ.”

Lý Hạo cũng biết Thục Sơn thế lớn, nếu đi cầu viện binh ở Tây Thiên sợ rằng không kịp thời gian, liền quay qua Thiên Thủ ma vương nói: “Nghe nói tôn sư hiện đang tĩnh tu tại Hắc Hổ sơn, không bằng đi mời tôn sư tiến đến tương trợ.”

Thiên Thủ ma vương vốn là đệ tử của đại hộ pháp Ma giới Hắc Bào, mấy chục năm trước Hắc Bào cùng Đại Ma vương Xi Vưu nhập hạ phàm giới. Liền lệnh Thiên Thủ lão ma khai sơn lập phái tại Hắc Hổ sơn, cũng thu nạp được mấy ngàn môn hạ, đều đầu quân dưới trướng Lý Hạo.

Lão ma này tuy không để Thục Sơn phái vào mắt, nhưng hắn cũng hiểu năm vị kim tiên môn hạ Ngọc Thanh môn đều pháp lực cao cường. Không phải người như hắn có thể đối phó, liền làm theo nhờ vả của Lý Hạo, đi đến Hắc Hổ sơn.

Khổng Lai Học thấy Lý Hạo trong trận trì hoãn, không có ai bước ra, trong lòng biết bên mình có năm vị kim tiên môn hạ Ngọc Thanh môn cùng tổ sư gia tọa trấn, Lý Hạo chắc chắn sẽ đi mời viện binh. Hắn cũng không nôn nóng, chỉ đứng trước đại trận dùng miệng lưỡi lợi hại của mình để khua môi múa mép.

Lại nói đến Thiên Thủ lão ma trở lại Hắc Hổ sơn. Gặp Hắc Bào liền nói rõ đầu đuôi sự việc, Hắc Bào không dám làm chủ, vội dẫn theo Thiên Thủ lão ma tới gặp Đại Ma vương Xi Vưu, Xi Vưu lạnh giọng nói: “Lý Hạo biết bổn tọa đang ở Hắc Hổ sơn, mà không tự mình đích thân tới thỉnh. Lại sai một tên tiểu tốt tới, ngươi trở về nói cho hắn biết, bảo hắn tự mình đến Hắc Hổ sơn thỉnh bổn tọa.”

Thiên Thủ lão ma đứng trước mặt Xi Vưu đại ma vương, có cảm giác như con kiến trước mặt con voi vậy, sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh, nên nào dám nói nhảm. Vội vâng dạ rồi lui ra, ngự độn quang trở lại ải Chu Tước, hướng Lý Hạo truyền đạt ý chỉ của Xi Vưu đại ma vương.

Lý Hạo thầm nghĩ: “Đại kiếp nạn nổi lên, ta phụng mệnh của A Di Đà nhập hạ phàm giới, trợ giúp Phật tử của bổn môn vượt qua sát kiếp. Đều cùng là môn hạ Bà La, nay lão ma vương này lại ỷ vào thân phận áp bức ta. Chỉ là hôm nay quân tình khẩn cấp, năm vị kim tiên của Ngọc Thanh môn thật khó đối phó, chỉ có thể tự mình đi một chuyến thôi.”

Lập tức bàn giao mọi việc, vội vàng ngự độn quang đến thỉnh Xi Vưu, lão ma vương thấy Lý Hạo thức thời, lại thấy không nên gây khó dễ, liền dẫn theo Hắc Bào nhắm hướng ải Chu Tước bay đến.

Đại kiếp nạn nổi lên, tất cả đệ tử các giáo đều nhập hạ phàm giới chuẩn bị hoàn quá sát kiếp. Ma môn từ sau thượng cổ yêu ma đại chiến liền rời khỏi tam giới, hiện giờ tại hạ giới không còn chỗ dung thân, chỉ có thể dung nhập dưới trướng của Lý Hào để được che chở, hòng tùy thời có thể vượt qua sát kiếp.

Khổng Lai Học đang ở trước ải Chu Tước thể hiện bản lĩnh khẩu chiến thì liền có một đoàn hắc vân sà xuống, chỉ trong chớp mắt công phu đã tiến vào trong trận doanh của Lý Hạo, hắn trong lòng sợ hãi, vội vàng lui về trong trận.

Bọn người Vân Trung Tử đang ở trên lư bồng dưỡng thần, thấy cảnh này, Quảng Thành Tử nói: “Thiên số có biến, sợ rằng ma vương Xi Vưu đã đến trận doanh của Lý Hạo, chư vị đạo huynh cần cân nhắc kỹ càng.”

Lại quay sang Khổng Lai Học nói: “Ngươi trước tiên hãy đi khiêu chiến xem tình huống thế nào sẽ tính tiếp.”

Khổng Lai Học không dám bất tuân, trở ra trận tiền, kêu cả nữa ngày mới thấy một đoàn mây đen từ trận doanh của đối phương bay ra, chính là môn hạ của Hắc Bào – Thiên Thủ lão ma.

“Có ta thiên binh Đại Đường ở đây, lão ma nhà ngươi còn không mau bỏ tay chịu trói, tránh kiếp diệt vong.”

Khổng Lai Học tự thị có chỗ dựa là tổ sư gia cùng năm vị kim tiên Ngọc Thanh môn, thì gan dạ đầy mình, sao có thể để gã Thiên Thủ lão yêu này trong mắt, vừa tới liền đánh, trong tay liên tục tế lên Càn Khôn kính, nhằm vào mặt mà đánh.

Càn Khôn kính vốn đã bị Hồng Bào lão yêu dùng Thiên Ma kiếm làm tổn hại đến căn nguyên, làm Khổng Lai Học đau lòng muốn chết, cũng may ngày trước đã được tổ sư gia dùng đại pháp lực tế luyện lại lần nữa, uy lực càng lớn hơn, Khổng Lai Học càng thêm tin tưởng mười phần.

“Cái tên tiểu tử nhà ngươi đúng là không biết sống chết.” Thiên Thủ lão ma cười lên một tiếng quái dị, tế ra một tấm hắc sắc lệnh bài, xung quanh lệnh bài có ma hỏa lượn lờ, gặp gió liền to ra gần ngàn trượng ngăn cản Càn Khôn kính, bên trong ma vân đang quay cuồng vô số cánh tay có chiều dài cả ngàn trượng đột ngột xuất hiện hướng tới Khổng Lai Học bắt lấy.

“Lão ma này không hổ là Thiên Thủ.” Khổng Lai Học hoảng hốt, vội vàng thu hồi Càn Khôn kính bảo vệ bản thể, tế khởi Huyền Thần phi kiếm dùng chính bổn mạng tế luyện, hướng ngàn cánh tay trên mặt đất của Thiên Thủ lão ma chém tới.

Thấy hai người chiến đấu đều bất phân thắng bại, Bạch Vân chân nhân cùng năm vị kim tiên Ngọc Thanh môn đều ngồi im bất động. Ngược lại Xi Vưu ma vương lại không được kiên nhẫn như thế, thấy Thiên Thủ lão ma không làm gì được một tên đệ tử đời thứ hai của Thục Sơn môn, liền mắng lớn vô dụng, xong phân phó Hắc Bào: “Ngươi hãy đi tiễn tên tiểu tử này một đoạn đường đi.”

Hắc Bào không dám bất tuân, vội vàng y mệnh xuất trận, đến trước ải, cũng không muốn lãng phí nước bọt, âm hiểm cười hắc hắc một tiếng, liền tế lên Cửu Long ma phiên hướng Khổng Lai Học cuốn tới.