Vợ Là Số Một: Ông Xã Cưng Tới Nghiện

Chương 3: Muốn trong sạch rời đi sao? (3)




Anh kiên nhẫn đợi một lát, rốt cuộc Đường Dục cũng ra khỏi phòng tắm. Anh mặc một cái áo tắm, dây lưng thả lỏng.

Mạnh Thanh Thành chưa từng hoài nghi sắc đẹp của Đường Dục, thật sự. Ở thành phố B, Đường Dục chính là truyền kỳ, gia thế kinh người, năng lực cưỡng hãn, còn có thể nháy mắt hạ gục những minh tinh dựa vào gương mặt và dáng người để kiếm cơm……

Chỉ là, Đường Dục cũng có thiếu sót, mà loại thiếu sót này làm anh không có chút tai tiếng nào.

Anh có thói sạch sẽ, cũng không phải anh không có hứng thú với phụ nữ, mà cho dù là bạn gái trước hay tìm “kỹ nữ” có kinh nghiệm phong phú, anh đều không thành công, cho nên cũng chậm rãi mất đi hứng thú.

Mạnh Thanh Thành rất muốn biết, người phụ nữ tối hôm qua là ai. Anh đang muốn mở miệng, Đường Dục đã lẳng lặng lên tiếng: “Thay tôi tìm kiếm người phụ nữ tối hôm qua.”

……

Bùi Thất Thất ra khỏi khách sạn, đến siêu thị buôn bán hai mươi tư giờ mua một bộ quần áo thể thao, che đi thân thể đầy vệt đỏ.

Trên tay là quần áo của người đàn ông kia, cô rũ mắt nhìn trong chốc lát, cuối cùng vẫn ném vào thùng rác.

Đường phố lúc sáng sớm rất ít xe cộ, những tia nắng sớm nghiêng nghiêng xuyên qua thành phố đầy bê tông cốt thép.

Đứng ở trạm xe buýt to như vậy, cô cảm thấy toàn thân lạnh toát. Xa xa, xe số 6 đi tới, cô lên xe, bên trong trống không, dường như không có người nào.

Bùi Thất Thất ngồi xuống, nghiêng mặt nhìn bên ngoài……

Tuy trước kia Chu Mỹ Lâm đối xử với cô không tốt nhưng sẽ không dùng biện pháp hạ đẳng như vậy. Sau khi Bùi Minh Hòa nhập viện, Chu Mỹ Lâm giống như không còn kiêng kỵ điều gì.

Tất cả, còn chưa kết thúc……

Thể xác và tinh thần của Bùi Thất Thất đều mệt mỏi. Cô không biết, còn bao lâu nữa cô mới có thể tự do.

Nếu không phải bởi vì Bùi Minh Hòa, cô sẽ không trở về ngôi nhà kia. Nhưng cô nhớ rõ, người đàn ông ấy đã khó xử cỡ nào, vụng trộm đối xử tốt với cô, bí mật cho cô tiền tiêu vặt.

Cô nhắm hai mắt lại, cảm nhận ánh mặt trời chiếu vào mặt, cảm giác thật ấm áp……

Rồi sau đó, cô thoáng cười, cười mà có chút chua xót.

Xuống xe ở một bệnh viện thành phố, Bùi Thất Thất vào một cửa hàng trái cây mua một túi táo, rồi đi lên Khoa thần kinh ở tầng bốn.

Đẩy cửa bước vào, Bùi Minh Hòa giật mình hơi quay đầu về phía cô, Bùi Thất Thất lập tức đi qua: “Ba, đừng cử động.”

Cô đặt trái cây sang một bên, đắp lại chăn đàng hoàng cho ông.

Tuần trước, Bùi thị gặp phải cơn lốc tài chính, cổ phiếu rớt giá, Bùi Minh Hòa bị đột quỵ trong lúc đang ở công ty. Tuy được nói là bây giờ bệnh tình đã ổn định, nhưng ông còn phải ở bệnh viện nửa tháng để quan sát mới có thể xuất viện.

“Thế nào mà mới sáng sớm con đã tới rồi?” Ánh mắt của Bùi Minh Hòa nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô, sau đó quan tâm hỏi: “Dì con không làm khó dễ con chứ?”

Bùi Thất Thất rũ mắt, vừa cầm lấy một quả táo, gọt vỏ táo cho ông, vừa thuận miệng trả lời: “Ba, ba yên tâm đi. Mấy ngày nay dì đối xử với con tốt lắm!”

Tuy cô nói lời an ủi, nhưng Bùi Minh Hòa vẫn thở dài, làm sao ông lại không biết cách làm người của Chu Mỹ Lâm.

Bùi Thất Thất không phải do bà ta sinh ra, thậm chí cũng không phải con trong giá thú của ông.

Chu Mỹ Lâm vẫn luôn không chấp nhận nổi. Nếu bà ta biết Thất Thất thậm chí cũng không phải con gái của ông, như vậy……

Mấy năm nay, trong lòng ông luôn giãy giụa, mà chút giãy giụa này lại là tình yêu của ông đối với Bùi Thất Thất.

Đều là ông vô năng. Nếu ông có một ít năng lực, Thất Thất cũng không phải chịu khổ thế này, Chu Mỹ Lâm ở trước mặt ông sẽ còn thu liễm một chút.

Lúc này ông không ở nhà, thật sự ông không dám nghĩ đến.

Ông nhận lấy quả táo trong tay cô, cắn một miếng nhỏ: “Chờ ba về thì tốt rồi.”

Bùi Thất Thất cười một chút, lại gần, dán mặt lên mặt của Bùi Minh Hòa, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: “Ba, con đã từng nói với ba chưa, con rất yêu ba!”